"Đồng ý cho tôi hoặc công ty của ông bay màu, mau chọn!"
Ông Mẫn nghe tới đây lại càng thêm bực bội, ông ta nhíu mày, lòng bàn tay siết chặt. Ông ta rất muốn bộc phát cơn tức giận này ra với Nghiên An Hạ, nhưng gia thế của cô nàng lại khiến ông ta phải đắn đo, vì thế đành bất đắc dĩ trả lời.
"Đồng ý là được chứ gì? Gả đi đâu thì gả, dù sao nó cũng thuộc Lạc gia."
Nghiên An Hạ bĩu môi khinh bỉ ông Mẫn, nhận được đáp án cô nàng muốn thì mỉm cười vui vẻ sau đó cùng Kim Nam Tuấn đứng dậy, chào hỏi ông ta rồi ra về.
"Hợp tác vui vẻ nhé chú Mẫn." Kim Nam Tuấn vẫy vẫy tay với ông Mẫn sau đó quay người rời đi.
Khốn kiếp!
Ông Mẫn thở dốc, đôi mắt đã hằn tia đỏ, bên trong là sự nhẫn nhịn cực hạn của ông ta.
Thứ duy nhất khiến cho ông Mẫn có thể bình tĩnh đó chính niềm tin ở con trai lớn và hôn ước của con trai thứ.
Vụt mất Nghiên gia thì còn có Triệu gia, có gì mà phải tiếc nuối?
Nghĩ như thế Mẫn Doãn Khiêm liền cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn đôi phần, ông ta tựa lưng vào ghế híp mắt lại.
Phải ép cưới sớm một chút.
[...]
Buổi tối khi đã tan làm, Niên Nhĩ Lạc hẹn Lương Thy San ra công viên để cùng nhau đi dạo, hóng mát.
"Mình thấy tội Phác Trí Mẫn lắm ấy, cậu không thể xem xét lại sao?" Niên Nhĩ Lạc vừa đi vừa nói với Lương Thy San, ý rõ ràng là đang xin sự tha thứ của cô nàng.
Lương Thy San nghe thấy thế chỉ buồn buồn lắc lắc đầu, cô nàng nắm lấy tay Niên Nhĩ Lạc lắc qua lắc lại cười cười.
"Anh ấy đã trêu đùa mình như thế sao mình có thể tha thứ? Đổi lại là cậu và Tần Hiên kia, cậu sẽ thế nào?"
Đáp án quá rõ ràng rồi, chính là không.
"Mình thương anh ấy lâu lắm, nhiều lắm, thế mà anh ấy bảo chán nên mới thử với mình. Cậu không biết lúc đó mình đã đau lòng như thế nào đâu..." Lương Thy San nói được một đoạn lại ngưng, cứ thế mím môi rồi thở dài, ngã gục lên vai Niên Nhĩ Lạc.
"Cậu vẫn thương anh ấy chứ?" Niên Nhĩ Lạc vuốt vuốt tóc của Lương Thy San, nhỏ giọng an ủi cô nàng.
"Tất nhiên. Mình yêu anh ấy chết đi được..."
"Tốt. Phác Trí Mẫn qua đây túm cô ấy lẹ đi!" Niên Nhĩ Lạc bỗng dưng hét lên, cô đưa tay ôm chặt đầu Lương Thy San lại không để cho cô nàng giãy dụa.
Lương Thy San còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị một lực nhấc bổng lên sau đó khiêng đi.
Tới khi nhìn cái nụ cười đầy ngọt ngào dịu dàng kia thì cô nàng mới hoàn hồn.
"Chết tiệt! Niên Nhĩ Lạc cậu bán đứng mình!"
"Vì cậu cả mà." Niên Nhĩ Lạc bĩu môi oan ức nói.
Sau đó Lương Thy San bị Phác Trí Mẫn bế đi mất hút, chỉ còn mình Niên Nhĩ Lạc bơ vơ ở giữa công viên.
Cô nhìn đồng hồ, thấy có vẻ còn sớm cho nên lại tiếp tục đi dạo, còn lôi di động ra nhắn tin cho Mẫn Doãn Kì.
"Bối Bối sao rồi?"
Cũng chỉ mới nhắn qua có 3 giây, Mẫn Doãn Kì lập tức seen tin nhắn rồi rep lại.
"Nó được thành hôn với Kim Thái Hanh rồi, mừng cho nó."
Không biết suy nghĩ làm sao đột nhiên Niên Nhĩ Lạc lại nhắn thêm qua một câu.
"Thế khi nào tới bọn mình?"
Cũng chỉ vừa nhắn xong là cô liền đυ.ng trúng người đi đường, làm rơi luôn cả điện thoại.
"Thật xin lỗi." Niên Nhĩ Lạc cúi người nhặt điện thoại xong thì nói với người kia, rồi sau đó muốn lách người tiếp tục đi.
Vậy mà tên kia lại không nói không rằng giật lấy tay cô kéo qua, còn trừng mắt với cô.
"Mày nghĩ xin lỗi là xong ư?"
"Này anh, tôi đυ.ng trúng anh là tôi sai, tôi cũng xin lỗi đàng hoàng rồi, anh còn muốn cái gì?" Niên Nhĩ Lạc lúc này có hơi không vui rồi, dù sao cô cũng lịch sự vô cùng thì fại sao tên này lại còn tiếp tục gây chuyện chứ?
"Mày đυ.ng trúng tao, làm tao đau, đưa tiền thuốc men đi." Tên kia hất cằm ra lệnh cho Niên Nhĩ Lạc.
Niên Nhĩ Lạc thật sự không hiểu nổi cái loại logic này, cô bé con thế này đi đυ.ng trúng tên to tướng bự con như vậy cái là làm người ta bị thương đó hả?
"Anh đừng có vô lý, anh vạch cho tôi xem vết thương hộ cái."
"Mày làm tao bị thương rồi còn láo nháo, thích ăn đòn không?"
Nói xong thì còn giơ tay lên muốn đánh Niên Nhĩ Lạc, cô chỉ có thể ôm lấy đầu ngồi thụp xuống đất.
Không biết may mắn làm sao bỗng dưng có người đến giúp Niên Nhĩ Lạc, anh ta đá ngã tên khùng kia rồi nắm lấy tay cô kéo dậy.
"Chạy!"
Niên Nhĩ Lạc cũng có biết chuyện gì đâu, cứ như vậy mà chạy theo người vừa cứu cô.
Chạy bạt mạng ra khỏi công viên rồi lại chạy thêm một đoạn đường nữa mới cắt đuôi được tên kia, Niên Nhĩ Lạc dừng chân bên đường thở dốc lấy hơi.
Cậu trai vừa cứu Niên Nhĩ Lạc cũng thở hồng hộc, anh ta nghiêng đầu nhìn cô sau đó mỉm cười.
"Sáu năm rồi mà em vẫn cá tính như thế nhỉ?"
Giọng nói có chút quen thuộc vang lên, Niên Nhĩ Lạc ngơ ngác nhìn về gương mặt của cậu trai kia, hồi lâu sau mới giật mình nhớ ra.
"Anh... là Tần Tuấn Kiệt hả?"