Hậu quả này Lạc gia các ngươi có gánh được không?!
“...”. Lạc Tuyết Dung nghe thấy vậy thì giật mình, tuy cô không biết lão giả đang đứng ở trước mặt này rốt cuộc có thân phận như thế nào và cô cũng chưa từng nghĩ đến việc hạ thấp Lạc gia nhưng trong hoàn cảnh hiện tại thì từ sâu thẳm trong nội tâm cô lại có một cái cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Tuy không thể diễn tả bằng lời nhưng cô tin là thâm tâm cô mách bảo chắc chắn có một nguyên do nào đó. Lạc Tuyết Dung cúi đầu, ánh mắt cô lộ ra vẻ lo lắng nhìn Đế Nguyên Quân rồi thốt ra. “Tiền bối, tam trưởng lão thật sự chỉ lỡ lời mà thôi? Nên mong tiền bối minh dám?”.
“Lạc Tuyết Dung?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười lạnh, nói. “Suy nghĩ của ngươi thật sự ấu trĩ? Ngươi nghĩ ta không có mắt không có tai, không có suy nghĩ để nhìn ra những chuyện xảy ra hay sao?”.
“Ngươi nghĩ lời nói của ngươi rất có trọng lượng? Hay là ngươi cậy bản thân là thiên kiêu nên mỗi khi nói gì thì người khác sẽ đều nghe theo?”.
“Ngươi ấu trĩ đến mức khiến ta cảm thấy thất vọng khi ta đã đặt không ít niềm tin lên người ngươi?”.
“...”. Lạc Tuyết Dung nghe thấy vậy thì ngẩn người, ánh mắt cô nhìn Đế Nguyên Quân mà trong lòng tự hỏi. Bản thân cô và vị lão giả này đã từng gặp nhau, và khi nghe thấy giọng điệu này làm cô liên tưởng đến việc hai người đã từng rất thân thích với nhau. Cảm thấy khó hiểu, Lạc Tuyết Dung lên tiếng. “Tiền bối, ta với ngươi trước đây đã từng gặp nhau sao?”.
Nhưng đáp lại, Đế Nguyên Quân không hề lên tiếng trả lời mà chỉ đưa mắt nhìn về phía tam trưởng lão và nói. “Ngươi thân là trưởng lão của một gia tộc nhưng ngươi tự cho bản thân mình là đúng và thích nói gì thì nói? Tuy ta không biết ngươi là người là ai, khả năng của ngươi ra sao hay thế lực lớn mạnh như thế nào?”.
“Việc ta quan tâm duy nhất là ngươi vừa rồi đã buông lời vu oan ta? Ta quan tâm một điều là ngươi nói ta là gian tế, là kẻ lừa đảo? Vậy thì ngươi hãy chứng minh lời nói của ngươi là đúng?”.
“Còn nếu không trả lời được thì cho dù cả Lạc gia có đến cũng không cứu được ngươi?”.
“...”. Ánh mắt tam trưởng lão đột nhiên trầm xuống và trên gương mặt lộ ra vẻ lo lắng nhìn Đế Nguyên Quân. Tuy hắn không biết thực lực của Đế Nguyên Quân lớn mạnh như thế nào mà có thể khinh thường thực lực của Lạc gia nhưng trong đầu hắn vẫn còn có chút tự tin. “Cho dù thực lực của ngươi lớn mạnh hơn ta thì sao? Nhưng ngươi suy cho cùng cũng chỉ là một luyện đan sư? Ngươi nghĩ bản thân có chút tài mọn thì có thể sai bảo người khác sao?”.
“Theo như ta được biết thì ngươi sẽ rời đi trong ngày hôm nay? Ta dám chắc là những người ở đây đều không biết ngươi sẽ đi đâu và còn có thề gặp lại được hay không?”.
“Ngươi nghĩ họ sẽ vì lời nói của ngươi mà ra tay với ta? Đúng, Lạc gia ta nay đã không bằng xưa nhưng ngươi đã quá khinh thường vị thế của Lạc gia ở trong thành rồi?”.
Ánh mắt hắn liếc nhìn đám người rồi nở một nụ cười lạnh, nói. “Ta tự hỏi, liệu có ai dám nghe theo lời ngươi và chống đối Lạc gia ta?”.
“...”. Nhìn biểu cảm của đám người thì Đế Nguyên Quân liền đoán được những gì họ nói ban nãy chỉ đang cố để ngăn không cho việc luyện đan gặp bất trắc. Và đối với họ thì Đế Nguyên Quân chung quy cũng chỉ là một lần gặp mặt và hai bên đều có lợi cả mà thôi. Còn nếu như để lâu dài thì vị thế của hắn ở trong mắt đám người còn lâu mới sánh được với Lạc gia.
Biết là thế, nhưng Đế Nguyên Quân nào có để ý đến việc những người khác thay hắn ra tay. Thậm chí hắn cũng chẳng cần đám người này lên tiếng giúp hắn bởi vì những lời tai bay vạ gió này chẳng thể khiến hắn tức giận và với thực của hắn hiện tại thì chẳng cần đến sự giúp đỡ của đám người.
Đáp lại với lời nói kɧıêυ ҡɧí©ɧ của tam trưởng lão, Đế Nguyên Quân từng bước tiến lại gần rồi bất giác nở một nụ cười lạnh, nói. “Ngươi lại cho bản thân mình là đúng rồi? Ngươi nói không sai, những người này chắc chắn sẽ không vì ta mà ra tay với ngươi nhưng ngươi lại sai lầm ở một chỗ là việc ta ra tay chẳng cần người khác giúp đỡ?”.
Tam trưởng lão nghe thấy vậy thì nhíu mày, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân thì bất chợt run lên một cái. “Ngươi nói…?”.
Lời nói chưa kịp dứt, tam trưởng lão cúi đầu nhìn xuống thì thấy bàn tay Đế Nguyên Quân đã đặt lên phần bụng dưới của hắn từ bao giờ. Chưa kịp phản ứng lại, Đế Nguyên Quân đánh vào một đạo chân nguyên xông thẳng vào đan điền của tam trưởng lão rồi nở một nụ cười lạnh.
“Đúng như những người này vừa nói ban nãy?”. Đế Nguyên Quân ánh mắt hững hờ nhìn biểu cảm sợ hãi của tam trưởng lão, nói. “Ngươi không xứng với danh hiệu luyện đan sư?”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân bất chợt phát lực một cái và cùng với đó là một tiếng hét đầy sự đau đớn vang lên. Tam trưởng lão toàn thân đột nhiên run lên một cách kịch liệt và phần bụng dưới truyền đến một cái cảm giác đau điếng khiến hắn không thể diễn tả được mà kê lên thảm thiết. “Không… Đan… Đan điền của ta?”.
Mặc kệ những tiếng kêu thảm của tam trưởng lão, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn qua Lạc Tuyết Dung rồi nở một nụ cười lạnh nói. “Chắc Lạc gia sẽ có cách để giúp hắn ngưng tụ lại được đan điền? Nếu như không có cách thì cũng chỉ có thể tự trách bản thân Lạc gia yếu kém mà thôi?”.
Không để đám người kịp phản ứng, Đế Nguyên Quân nhanh chóng quay người. Chỉ thấy hắn vung nhẹ tay ném ra từng viên đan dược đưa cho đám người rồi thình lình biến mất. Đến lúc này thì đám người mới kịp phản ứng lại, họ liếc mắt nhìn xung quanh nhằm tìm kiếm Đế Nguyên Quân nhưng hắn lại giống như chưa từng đặt chân đến đây, toàn bộ khí tức hoàn toàn đã biến mất.
Đến một lúc lâu sau, đám người su khi đón nhận được đan dược liền quay người rời đi vì họ biết một việc là bản thân cho dù mong đợi đứng ở đây thì Đế Nguyên Quân cũng sẽ không quay lại.
Đợi khi đám người rời đi hết toàn bộ và bầu không khí nơi này dần trở nên yên tĩnh và chỉ có từng tiếng hét đau đớn của tam trưởng lão đang vang vọng khắp nơi. Thấy Lạc Tuyết Dung sắc mặt không còn một giọt máu. Lâm Tuyết Nhi đặt nhẹ tay lên vai cô và nói. “Lạc Tuyết Dung, ngươi không sao chứ?”.
Lạc Tuyết Dung gương mặt thất thần nhìn qua hai người rồi lắc đầu. “Ta không sao?”.
Sau đó, cô quay qua nhìn tam trưởng lão nằm chật vật ở trên nền đất thì thở dài một hơi. “Tam trưởng lão, cha ta từ ban đâu đã từng nói đến chuyện này nhưng mà ngươi không chịu nghe? Ngươi cứ chăm chăm vào cái suy nghĩ tiêu cực, lúc nào cũng cho bản thân mình là đúng nên mới dẫn đến tình cảnh ngày hôm nay? Ngươi không chỉ khiến mặt mũi của Lạc gia bị bôi nhọ mà còn bị phế bỏ đan điền? Ngươi thấy như vậy có đáng không?”.
“Ta đã cố gắng để không khiến chuyện này trở nên tồi tệ hơn nhưng ngươi vẫn cứ như thế rồi đón nhận lấy hậu quả. Chuyện này là do ngươi tự chuốc lấy nên không thể trách ai được?”.
Sau đó cô quay qua nhìn đám đệ tử Lạc gia, nói. “Các ngươi đưa tam trưởng lão quay trở về?”.
Đợi đám người Lạc gia rời đi, cả ba người nhìn nhau đứng đó một lúc rồi thở dài. Lạc Tuyết Dung đưa mắt nhìn theo phương hướng Đế Nguyên Quân rời đi rồi lên tiếng. “Tuy ta không biết vị tiền bối này là ai nhưng ta lại có một cảm giác rất quen thuộc? Không biết thân phận thực sự của người này là gì?”.
“Ngươi cũng cảm thấy như vậy sao?”. Lâm Tuyết Nhi ánh mắt có chút kinh ngạc, thốt ra. “Tuy vóc dáng và giọng nói có vẻ rất khác nhưng khí chất trên người lại khiến ta liên tưởng đến hắn?”. . Đam Mỹ Hài
Hứa Tiểu Kiều đứng ở bên cạnh cũng gật đầu.
“...”. Lạc Tuyết Dung vẻ mặt thất vọng thở dài một hơi. “Thật sự là hắn sao? Không thể nào?”.
sau khi rời đi, Đế Nguyên Quân không gấp gáp quay trở về nhà mà hắn tìm đến một nơi yên tĩnh ở bên dưới sườn núi. Đế Nguyên Quân đặt mông ngồi lên mỏm đá ở gần đó rồi lấy ra hết toàn bộ đan dược và linh dược đã thu được trong suốt thời gian này.
Nhìn hơn năm mươi bình đan dược và hơn một trăm gốc linh dược Huyền cấp ở trước mắt. Đế Nguyên Quân không kiềm chế được mà bất giác nở một nụ cười. “Lâu lâu làm chuyện như này đúng là không tệ?”.
“Dựa vào chừng này đan dược và linh dược thì không chỉ thương thế hồi phục và cảnh giới của ta cũng có chút tiến triển?”.
Quyết định ở nơi này bế quan một đoạn thời gian. Chớp mắt đã gần một tháng trôi qua, Đế Nguyên Quân trong thời gian này đã ngồi luyện hóa hết toàn bộ linh dược và hơn phân nữa đan dược thì toàn bộ thương thế trên người đã hoàn toàn bình phục. Tuy tầng thứ ba của đệ nhất trọng Ngũ Hành Bá Thể Quyết không có nhiều biến chuyển nhưng hắn cảm thấy toàn thân lúc này sảng khoái vô cùng và nhục thân đã mạnh hơn trước không ít.
Bên cạnh đó, đan điền Đế Nguyên Quân đã trở lại như ban đầu và lượng linh hải đã tăng lên thành một trượng. Lúc này thì hắn mới chân chính đột phá thành công Ngưng Hải cảnh tầng thứ nhất.
Cảm thấy cảnh giới đã ổn định hơn trước rất nhiều, Đế Nguyên Quân đứng dậy, ánh mắt hắn nhìn về phía căn nhà của bà Lý, nói. “Cũng nên quay về rồi?”.
Đứng từ xa nhìn lại, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn về phía căn nhà thì bất giác dừng lại. Cảm nhận ở trong nhà có một cỗ khí tức Thiên Địa cảnh thì hắn gấp rút quay trở về.
Khi vừa đặt chân vào trong nhà, Đế Nguyên Quân đã nhìn thấy Thương lão đang ngồi bên cạnh khung cửa chờ đợi hắn. Khi thấy Đế Nguyên Quân trở về, Thương lão liếc mắt nhìn qua rồi lên tiếng. “Tiểu tử, thời gian này ngươi đã đi đâu mà khiến một lão già như ta phải chờ đợi?”.
“...”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ nói. “Ta có chút việc nên phải ra ngoài một thời gian. Không biết Thương lão đến tìm ta có việc gì?”.
“Ngươi còn hỏi ta sao?”. Thương lão lắc đầu rồi thở dài một hơi, đáp. “Việc ngươi biết ở trên hang động xuất hiện một vị Huyền cấp luyện đan sư thì sao không báo với ta sớm hơn?”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì phì cười thành tiếng. “Thương lão, cơ duyên này ta cũng đâu có biết gì? Chẳng phải ta đã nói với đám người kia hay sao? Đúng hơn là việc ngươi biết là đầu tiên?”.
“Chẳng qua là ngươi không muốn đến mà thôi?”.
“Haha…”. Đáp lại, Thương lão bất giác nở một nụ cười lớn nói. “Nói chuyện với ngươi đúng là thú vị, ta lúc nào cũng cảm thấy bản thân luôn bị ngươi nhìn thấu?”.
“Mà thôi, ta đến tìm ngươi có một chuyện khác, không biết ngươi có cảm thấy hứng thú?”.
- --
Ps: Cầu like, cầu cmt, cầu vote.