Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 210: Chọc tức

Hay là người muốn xuống đấu lôi đài?!

Bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tên ngồi bên canh liếc mắt qua nhìn Đế Nguyên Quân giống như muốn ăn tươi nuốt sống. Ánh mắt hắn ta nhìn Đế Nguyên Quân một hồi lâu nhằm kiểm tra độ nông sâu nhưng Đế Nguyên Quân giống như một mặt nước phẳng lặng không có một chút gợn sóng. Toàn bộ ánh mắt của hắn nhìn qua cũng giống như nhìn được trên bề mặt, còn mức động nông sâu thì hắn dường như không thể nhìn thấy.

Cảm thấy tên tiểu tử ngông cuồng ở trước mắt không phải là người bình thường, hắn ta vẻ mặt lâm vào trầm tư một lúc rồi mới lên tiếng. “Muốn lên lôi đài đấu với ta cũng được thôi nhưng trước hết ngươi phải cho ta biết danh tính, ta không muốn ức hϊếp một người mà ngay cả tên cũng không dám nói?”.

“Ồ, vì lý do gì mà ta phải nói cho ngươi biết?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lạnh, nói. “Ai nói cho ngươi biết ta muốn lên lôi đài đấu với ngươi? Đúng hơn là ta đang nói về mục đích của ngươi chứ không phải ta?”.

“...”. Tên ngồi bên cạnh nghe thấy vậy thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ánh mắt hắn nhìn liếc qua Đế Nguyên Quân rồi giật bắn người đứng dậy rồi chỉ tay, lớn tiếng nói. “Được, ngươi nói ra ý định của ta vậy thì ta muốn khiêu chiến với ngươi một trận? Ngươi có dám hay không?”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân phất tay đáp. “Ta từ chối?”.

“Ngươi…”. Nam tử ánh mắt nồng nặc mùi thuốc súng nhìn Đế Nguyên Quân, giọng nói âm trầm tức giận vang lên.

“Ta làm sao?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn lên rồi nở một nụ cười lạnh, nói. “Ở đây là đấu trường ngầm nên ta cần gì phải hạ mình xuống dưới đó? Chẳng phải nơi này có thứ để tiêu khiển hay sao? Nếu như muốn đấu cùng ta thì chi bằng ta với ngươi cược thử xem ai là người đoán đúng được nhiều nhất?”.

“...”. Nam tử che mặt nghe thấy vậy thì lâm vào trầm mặc một lúc rồi mới lên tiếng đáp lại. “Được, xem như ngươi may mắn?”.

Đứng ở bên dưới lôi đài, trận chiến tiếp theo sắp sửa được diễn ra với bên phía tay trái là một trung niên nhân cao lớn với gương mặt góc cạnh và khí tức trên người là Ngưng Hải cảnh cao tầng. Còn bên phía đối diện là một đầu tam cấp hung thú cự hùng với cơ thể to lớn cao gần hai trượng.

Nhìn thế trận phía bên dưới, nam tử che mặt ánh mắt liếc nhìn Đế Nguyên Quân và nói với giọng điệu tự tin. “Là đầu cự hùng ngày hôm qua? Hahaha, tên đó lần này chết chắc? Ta đặt mười vạn linh thạch cho đầu cự hùng đó?”.

Nhìn dáng vẻ tự tin của tên nam tử, Đế Nguyên Quân nhìn về phía trung niên nhân cùng đầu cự hùng một cái rồi thở ra một hơi, nói. “Ban nãy ngươi đã có ý giúp ta nên ta bây giờ cũng trả lại, ta thấy đầu cự hùng này khí tức tuy mạnh nhưng không được thịnh. Ta nghĩ nó đã bị trọng thương từ trước nên khả năng thắng trận này không được cao cho lắm?”.

“Hừ”. Nam tử che mặt nghe thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hắn lộ vẻ khinh thường nhìn trung niên nhân, nói. “Một tên vừa mới đến thì biết cái gì? Cho dù cự hùng có bị trọng thương từ trước nhưng nó là hung thú chứ không phải con người?”.

“...”. Đế Nguyên Quân thấy vậy thì nở một nụ cười nhẹ, đáp. “Nếu ngươi đã tự tin như vậy thì ta đặt mười vạn cho người trung niên nhân kia?”.

Chứng kiến trận chiến ở bên dưới lôi đài, trái với dáng vẻ lo lắng khi nhìn thấy đầu cự hùng bị trung niên nhân áp đảo và thương tích từ những trận chiến trước dần nứt ra và khí tức trên người nó cũng vì thế mà giảm xuống một cách thảm trọng. Còn Đế Nguyên Quân thì nhàn nhã nhìn trung niên nhân liên tục tung ra những đợt công kích mạnh bạo của mình.

Nhìn trận chiến sắp sửa kết thúc, Đế Nguyên Quân bất chợt quay qua nhìn nam tử, nói. “Có lẽ ngươi không biết, nhục thân hung thú tuy mạnh nhưng nó cũng chỉ là nhục thân mà thôi, nên khi mà bị thương từ trước thì thực lực của nó cũng sẽ bị giảm xuống. Còn trung niên nhân kia thì khác, trạng thái toàn thịnh, chân nguyên nồng đậm, khí chất trên người mạnh mẽ”.

“Ban đầu ta đã có ý nhắc nhở nhưng mà ngươi lại không tin?”.

“...”. Nhìn dáng vẻ thong dong của Đế Nguyên Quân càng khiến hắn cảm thấy trong người cực kỳ khó chịu.

Dần dần, những trận chiến tiếp theo được tiếp diễn và vụ cá cược của Đế Nguyên Quân cùng tên nam tử che mặt cũng đã chuẩn bị kết thúc. Trải qua hơn mười lần cá cược, tên nam tử che mặt càng ngày càng không còn giữ được sự bình tĩnh giống như ban đầu được nữa mà thay vào đó là sự lo lắng.

Nhận linh thạch vào trong tay, Đế Nguyên Quân ánh mắt lộ vẻ khoái chí nhin qua nam tử, nói. “Xem ra ngươi không được may mắn cho lắm?”.

“Hôm nay thu được trăm vạn linh thạch xem như cũng đủ để dùng nên dừng ở đây thôi?”.

Đế Nguyên Quân đứng dậy chuẩn bị rời đi thì tên nam tử che mặt kia đột nhiên quay qua nhìn Đế Nguyên Quân với ánh mắt tức giận, nói. “Ngươi đứng lại, ta chưa cho phép ngươi rời khỏi đây?”.

“Sao ta không được đi?”. Đế Nguyên Quân bước chân dừng lại, ánh mắt hắn lộ ra vẻ không vui nhìn lại. “Ngươi là cái thá gì mà có quyền ra lệnh cho ta?”.

“...”. Cảm nhận ánh mắt Đế Nguyên Quân đột nhiên thay đổi và có phần đáng sợ, tên nam tử che mặt đột nhiên giật mình một cái. Chỉ trong ánh mắt đó hắn cảm nhận bản thân giống như vừa trải qua một thứ gì đó cực kỳ kinh khủng. Hắn tuy không biết diện mạo của Đế Nguyên Quân nhưng chỉ dựa vào một ánh mắt đó thôi thì hắn cũng đã hiểu được người trông trẻ tuổi đang đứng ở trước mặt đáng sợ đến mức nào.

Đợi Đế Nguyên Quân rời đi, tên nam tử mới thở ra một hơi trông cực kỳ nhẹ nhõm. Ngay lúc vừa rồi, hắn cảm giác như mọi thứ xung quanh hắn đột nhiên chùng xuống một cách đáng sợ. Cảm giác như toàn bộ khu vực xung quanh bị một màn đen nào đó che phủ. Kinh khủng hơn là cái sức ép từ Đế Nguyên Quân phát ra quá áp đảo, hắn lúc đó có cảm tưởng nếu bản thân mà nói thêm một tiếng nữa thì hậu quả sẽ cực kỳ khôn lường..

“Ánh mắt như này cũng quá đáng sợ, đang sợ đến mức mà ngay cả cha cùng các vị trưởng lão cũng không thể khiến ta có cảm giác như thế này?”. Nhìn theo bóng lưng Đế Nguyên Quân rời đi, nam tử che mặt khóe miệng khẽ run lên một cái rồi thốt ra. “Tên này rốt cuộc là thần thánh phương nào?”.

Sáng ngày hôm sau!

Đế Nguyên Quân đi đến đấu trường, nơi diễn ra vòng thứ hai của khảo hạch luyện đan sư. Khác với ngày hôm qua, số lượng người đến dự thi là hơn một vạn người nhưng hiện tại chỉ có trên một trăm người vượt qua được vòng thứ nhất.

Lúc này, một vị trưởng lão Dược Vương Cốc đạp không đứng ở trên cao, ánh mắt lão nhìn liếc xuống đám người phía bên dưới rồi lên tiếng. “Vòng thứ hai của khảo hạch là trong thời gian hai canh giờ phải luyện được một viên đan dược, trước mắt các ngươi là linh dược để luyện thành Tụ Linh Đan và vì số lượng người vượt qua vòng một ít hơn so với dự tính ban đầu là rất nhiều nên vòng thứ hai và vòng thứ ba sẽ gộp lại để tiến hành”.

“Sau khi đan dược được luyện thành thì sẽ tiến hành biện đan. Cũng giống như vòng thứ nhất, nếu như kết thúc thời gian nhưng đan vẫn chưa được luyện thành và trong quá trình biện đan chỉ cần sai sót một chút thì xem như không thông qua”.

“Đan lô và linh dược đã được chuẩn bị sẵn ở trên bàn, bắt đầu đi”.

Nhìn đống linh dược và đan lô được đặt ở trước mặt, Đế Nguyên Quân nhìn lướt qua đống linh dược ở trước mặt thì khẽ cau mày. ‘Đám người Dược Vương Cốc này đúng là biết đánh đố’.

Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn những người xung quanh thì thấy có rất nhiều người đều chăm chăm vào đống linh dược ở trước mặt đều được đem ra nấu luyện hết thì lắc đầu một cái. ‘Trong đống linh dược này có một vài gốc không phải dùng để luyện Tụ Linh Đan, nếu như dùng chúng thì viên đan dược sẽ trở thành một loại đan dược hy hữu nào đó, nếu tệ hơn thì sẽ trở thành phế đan?’.

‘Hay là đám người Dược Vương Cốc lại có ý gì đó khác? Họ chỉ yêu cầu luyện được đan dược chứ không nói là luyện Tụ Linh Đan? Đây có lẽ là một dạng khảo hạch đánh giá khác?’.

Nghĩ đến đây, Đế Nguyên Quân bất chợt nở một nụ cười nhẹ, nói. “Nếu Dược Vương Cốc đã muốn đánh đố thì ta cũng sẽ làm như vậy?”.

Ngồi ở trên cao, Hồng sư nhìn Đế Nguyên Quân loay hoay lấy ra từng gốc linh dược thì trong lòng hiện lên vẻ tức giận. “Tên tiểu tử này lại muốn chọc tức ta?”.

Hồng sư tức giận đứng dậy, lão chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân rồi quát lớn một tiếng. “Cái tên tiểu tử khốn kiếp, ngươi xem những người khác đã bắt đầu luyện rồi mà ngươi bây giờ còn chọn linh dược?”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân phất tay ra hiệu mà chẳng mấy để tâm đến những gì mà Hồng sư đã nói. Sau khi chọn lựa linh dược xong, Đế Nguyên Quân chạy xuống phía bên dưới lôi đài và lấy lên hai viên gạch đặt ngay ngắn rồi sau đó đặt đan lô lên trên và bắt đầu lấy củi được cung cấp nhóm lửa.

Đợi khi đan lô bắt đầu nóng lên, Đế Nguyên Quân ném tất cả linh dược được chọn sẵn vào bên trong rồi bắt đầu thổi lửa.

Nhìn Đê Nguyên Quân đang làm trò hề ở phía bên dưới, Hồng sức tức tối nhảy từ trên cao xuống rồi chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân, quát lớn. “Ngươi đây là đang luyện đan hay là đang nấu canh? Ngươi nhìn những người khác thử xem, đã là luyện đan sư thì ít nhất cũng phải biết dùng linh khí để nhóm lửa?”.

Nhìn dáng vẻ tức tối của Hồng sư, Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười nhẹ rồi ngẩng đầu nhìn lão, nói. “Luyện đan với nấu canh có gì khác nhau?”.

Nhìn dáng vẻ thong dong có phần tự tin thái quá và giọng điệu giễu cợt, trên trán Hồng sư nổi lên từng sợi gân xanh và tròng mắt hiện lên từng sợi tơ máu. Hồng sư vẻ mặt tức tối, giọng nói âm trầm đến cực điểm hỏi hắn. “Ngươi muốn chọc tức ta?”.

“...”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân cười nhạt một tiếng rồi gật đầu. “Có thể xem là như thế?”.

Ps: Cầu like, cầu vote, cầu cmt.