Tại sao không đến gặp ta?!
Lâm Tuyết Nhi giọng nói rưng rưng, đây chính là nỗi lòng của cô ấy. Mặc dù hai người là phu thê nhưng từ trước đến giờ nàng chỉ biết đứng ở sau lưng rồi nhìn theo bóng lưng hắn đang dần rời xa.
Nàng đã cố gắng rất nhiều nhưng dường như mọi thứ vẫn không đủ. Được người khác xưng tụng “Thiên kiêu” nhưng nàng không quan tâm, nàng chỉ muốn có thể cùng hắn sánh bước.
Nhưng dường như con đường này còn quá xa, thậm chí không thấy điểm cuối cùng.
Nhìn Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt u sầu, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lắc đầu, ánh mắt sâu lắng nhìn nàng rồi nói. “Con đường của ta và ngươi bất đồng”.
“Ngươi cứ chăm chăm đuổi theo ta thì không bao giờ theo kịp, ”.
“Con đường riêng của ngươi cần phải đi qua và con đường đó không đặt trên người ta”.
Lâm Tuyết Nhi cắn chặt môi, đây không phải là những gì nàng muốn nghe. Vẻ mặt nàng nhanh chóng trầm xuống, hai mắt rưng rưng rồi nói. “Đây không phải thứ ta muốn nghe”.
“Ta chỉ muốn biết ngươi vì sao không đến gặp ta?”.
Đế Nguyên Quân buông tay, bỏ mặc lưỡi kiếm cắt sâu vào một bên vai rồi từ từ nói. “Ta không gặp là ta tự có lý do”.
“Bây giờ ta về chỉ khiến mọi chuyện loạn hơn thôi”.
“Hahahaha”. Lâm Tuyết Nhi mạnh tay khiến lưỡi kiếm cắt sâu vào da thịt hắn rồi cười lớn một tiếng, hai hàng nước mắt dần chảy xuống rồi nặng nề nói. “Hay cho câu làm mọi chuyện loạn hơn”.
Nói xong, Lâm Tuyết Nhi buông kiếm, ánh mắt nàng oán giận nhìn Đế Nguyên Quân rồi quay người rời đi mà không nói một lời.
Đế Nguyên Quân đứng đó, ánh mắt nhìn Lâm Tuyết Nhi rời khỏi rồi thở dài một hơi. “Cần gì phải như thế?”.
Ánh mắt Đế Nguyên Quân nhìn lên cao, ánh mắt như muốn hỏi thế gian. “Tình là gì?”.
Thiên kiêu tụ hội kết thúc, Phùng Bảo sau khi an bài cho Hứa Tiểu Kiều và Lạc Tuyết Dung rồi tìm gặp Đế Nguyên Quân.
“Đại sư, chuyện của Lâm tiểu thư?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân đưa tay ra sau lưng, ánh mắt có chút buồn nhìn ra xa rồi từ tử nói. “Chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi”.
“Người của Thiên Lang Bang lúc nào tới?”.
Phùng Bảo vẻ mặt lo lắng trả lời. “Khoảng hai tháng nữa sẽ đến”.
“Ngoài ra ta còn biết Thiên Lang Bang sẽ dẫn theo bốn vị trưởng lão có cảnh giới Thiên Địa cảnh”.
‘Bốn người sao?’. Đế Nguyên Quân ánh mắt trầm xuống trả lời. “Ta biết rồi”.
“Ngươi không lo lắng sao?”. Phùng Bảo thấy Đế Nguyên Quân không có chút biểu cảm nên lên tiếng hỏi.
“Chuyện này ta tự có định số”. Đế Nguyên Quân gật đầu đáp. “Ta muốn bế quan một thời gian”.
Sau khi được Phùng Bảo an bài cho một căn phòng rộng ở trên đỉnh và đây chính là nơi tu luyện tốt nhất của Phùng Bảo Các. Ở trung tâm căn phòng có một tòa đại trận tụ linh nên lượng linh khí ở trong phòng nhiều hơn bên ngoài gấp mười lần.
Nhìn đại trận ngưng tụ một lượng lớn linh khí, Đế Nguyên Quân gật đầu nhẹ thầm khen rồi ngồi xuống, hắn lấy Vân Lôi Thạch ra rồi bắt đầu luyện hóa.
Ở sau lưng, một tôn côn bằng cao gần bảy trượng hiện lên, trên thân nó toát ra một cỗ lực lượng kinh khủng vô cùng. Côn bằng hiện, cái miệng lớn của nó mở ra liền thôn phệ toàn bộ linh khí ở trong căn phòng.
Đế Nguyên Quân tay phải phát lực bóp nát Vân Lôi Thạch khiến lôi thuộc tính bay ra, không còn bình chứa nữa nên nó bắt đầu chạy loạn xung quanh và lôi lực đang dần giảm xuống.
Đế Nguyên Quân thấy vậy liền đưa tay lên rồi bắt đầu kết ấn rồi khẽ quát một tiếng. “Trấn”.
Tôn côn bằng nghe lệnh, ánh mắt nó nhìn chằm chằm lôi thuộc tính rồi há miệng bắn ra ba đạo chân nguyên vây chặt lôi thuộc tính rồi hút mạnh vào. Ban đầu, lôi thuộc tính còn phản kháng lại nhưng lực lượng của nó bây giờ đã rất thấp, so với thời kỳ đỉnh phong thì yếu hơn cả ngàn lần.
Lôi thuộc tính bị côn bằng nuốt vào trong bụng, Đế Nguyên Quân hai tay tiếp tục ngưng ấn rồi bắt đầu luyện hóa.
Ở trong tiềm thức, hai mắt Đế Nguyên Quân thình lình mở ra nhìn xung quanh. Tại đây hắn nhìn thấy rất nhiều công pháp hiện lên, không ít hơn vạn cuốn. Đây chính là những bộ công pháp hắn từng đọc qua, và có không ít công pháp siêu cấp hắn tìm được ở trong các cấm địa. Mặc dù công pháp cao siêu nhưng trước đây hắn chưa từng tu luyện qua.
Đế Nguyên Quân nhìn vạn cuốn công pháp ở trước mắt rồi khẽ động thần thức. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã lướt qua toàn bộ công pháp rồi tìm ra được mười bộ tu luyện lôi thuộc tính.
Đế Nguyên Quân đọc lướt qua mười bộ công pháp này một lượt rồi thở dài một hơi. “Đáng tiếc, những bộ công pháp này vượt xa sự tưởng tượng của ta”.
“Để phát huy được một phần nhỏ lực lượng thì ít nhất cũng phải đạt tới cảnh giới Hóa Cảnh trở lên”.
Nhìn mười bộ công pháp trôi nổi ở trước mắt, Đế Nguyên Quân đắn đo suy nghĩ một lúc rồi khẽ động ý niệm. Một cô công pháp dần hiện lên ở trong tay.
“Vạn Cách Lôi Quyết!”. Đế Nguyên Quân nhìn lướt qua bộ công pháp này rồi nở một nụ cười nhẹ nói. “Người sáng tạo ra bộ công pháp này đúng là tinh diệu”.
“Không ngờ có thể biến lôi lực thành vô vàn cách sử dụng, người này lúc còn sống chắc chắn là tuyệt thế thiên kiêu. Khả năng cảm ngộ và thấu hiểu lôi lực đạt đến trình độ thượng thừa mới tạo ra được bộ công pháp này”.
Đế Nguyên Quân từ trong tiềm thức tỉnh dậy, hai mắt từ từ đóng mở, trên khóe miệng hắn nở một nụ cười nhẹ rồi đưa tay lên ngưng quyết. “Vạn Cách Lôi Quyết - khởi”.
Ấn quyết khẽ động, từ trên người Đế Nguyên Quân bắn ra một đạo lôi quang mờ nhạt trùng kích về phía lôi thuộc tính rồi xâm nhập vào sâu và bắt đầu thôn phệ.
Dần dần, lôi thuộc tính bị luyện hóa triệt để. Hai mắt Đế Nguyên Quân từ từ mở ra thì có một tia lôi quang ở trong mắt hắn bắn ra. Nụ cười trên gương mặt lộ ra rồi đưa tay lên bắt đầu cảm nhận.
Đế Nguyên Quân nhẹ nhàng vung tay một cái liền đánh ra một đạo lôi quang, theo thần thức hắn khẽ động thì đạo lôi quang đó bắt đầu biến hóa. Ban đầu hắn còn cảm thấy có chút khó khăn nhưng càng về sau thì mức độ tinh thuần càng ngày càng cao.
“Không tệ”.
Tiếp đến, Đế Nguyên Quân lấy ra bình tinh huyết rồi một ngụm uống sạch. Tinh huyết đậm đặc từ từ chảy xuống khiến Đế Nguyên Quân cảm nhận cơ thể gần như bốc lửa. Một cỗ lực lượng cực kỳ kinh khủng điên cuồng bộc phát.
Phốc!
Quá kinh khủng, Đế Nguyên Quân sắc mặt trắng bạch phun ra một ngụm máu tươi. Khí tức trên người không kiềm chế được liền trở nên bạo loạn.
Đế Nguyên Quân hai tay đưa ra trước ngực kết ấn rồi cắn răng quát lớn một tiếng. “Chỉ là một đầu Giao Long nhỏ nhoi mà muốn cản ta”.
Ở trong tiềm thức, Đế Nguyên Quân hai tay đưa ra sau lưng, bộ trang phục trên người theo gió khẽ động, tư thế đạo mạo phất trần giống như tiên nhân. Ánh mắt nhìn đối diện là một đầu Giao Long dài hai mươi mét có thực lực cường đại vô cùng.
Toàn thân nó khoác lên một bộ lân phiến màu trắng xếp chồng lên nhau trông cứng cáp vô cùng. Trên đầu mọc lên hai cái ngọc giác màu lam nhú ra thân rắn cuộn tròn lại rồi há lớn miệng để lộ hai hàm răng sắc bén vô cùng.
Rống!
Nó rống lớn một tiếng rồi thúc đẩy khí tức tứ cấp hung thú lên đến đỉnh phong rồi lao lên. Với cơ thể to lớn của mình, nó muốn một kích gϊếŧ chết Đế Nguyên Quân.
Nhìn Giao Long lao đến, ánh mắt Đế Nguyên Quân lộ ra ý cười rồi lạnh giọng nói. “Chỉ là Giao Long trải qua một lần thuế biến mà muốn nghịch ta?”.
“Giun dế không biết trời cao đất rộng”.
Đế Nguyên Quân lời nói vừa dứt, chỉ thấy hắn hắn khẽ điểm chân một cái thì sau lưng hiện lên một tôn hư ảnh to lớn và kinh khủng vô cùng.
Đế Nguyên Quân nhìn nó rồi nở một nụ cười lạnh nói. “Ở bên ngoài thì ta còn ái ngại một chút nhưng ngươi muốn tấn công tiềm thức của ta thì thật buồn cười”.
Lời nói vừa dứt, khí thế trên người Đế Nguyên Quân thình lình bạo tăng lên gấp vạn vạn vạn vạn tỷ tỷ lần. Chỉ thấy hắn nhẹ đưa tay lên ngang ngực rồi úp lòng bàn tay xuống đất rồi lạnh giọng quát. “Giun dế, thấy bản Thánh Hoàng còn không quỳ xuống”.
Thình lình, một cỗ uy áp giống như toàn bộ thế giới sụp đổ đang đè nặng lên thân thể khiến nó không ngừng run lên rồi bị đè bẹp dí xuống đất.
Ánh mắt Đế Nguyên Quân giống như thần nhìn xuống khiến Giao Long sợ đến run người. Ngay cả một hơi thở nhẹ cũng không dám thở ra.
Đế Nguyên Quân vung tay một cái, cỗ uy áp kinh khủng thình lình bạo tăng lên gấp trăm lần. Giao Long vì không chịu được cỗ uy áp kinh khủng này nên “Rống” lớn một tiếng thê lương rồi bị chấn diệt.
Một tháng sau!
Đế Nguyên Quân từ trong tu luyện tỉnh dậy, hai mắt từ tử mở liền bắn ra một đạo tinh quang màu đỏ máu nồng đậm.
Trải qua một lần tẩy luyện, cơ thể Đế Nguyên Quân ẩn hiện dưới lớp tạp chất đen hôi tanh nồng lộ ra một làn da trắng sáng, ẩn ẩn có một lớp huyết quang toát ra ngoài.
Tinh thần lực khẽ động, toàn bộ tạp chất trên cơ thể nhanh chóng tan biến để lộ một cơ thể săn chắc và dồi dào sinh lực.
Đế Nguyên Quân hít vào một hơi rồi thở ra liền cảm nhận cơ thể bây giờ đã đạt đến một đẳng cấp mới. Tay phải đưa lên, Đế Nguyên Quân đánh ra một đạo quyền khí khiến vách tường xa hơn ba mươi mét bị đánh thủng một lỗ lớn.
Chợt, khóe miệng Đế Nguyên Quân vểnh lên một cái, ánh mắt thâm thúy lộ ra vẻ vui mừng nói. “Thật không ngờ, chỉ cần một bình tinh huyết tứ cấp Giao Long đủ để khiến nhục thân ta tăng đến mức độ này”.
“Huyết khí nhập sáu trượng, nhục thân sánh ngang Thức Nhân cảnh tầng chín đỉnh phong”.
“Vượt ngoài sự mong đợi”.
Đế Nguyên Quân nhìn ra xa, ánh mắt nhìn về phía Lâm gia rồi lên tiếng. “Nếu ta nhớ không nhầm thì ngày hôm nay là ngày các tông môn tranh tài”.
“Không biết ở đó có trò gì hay”.
“Thật đáng mong đợi”.
- --
Ps: Nay truyện ta ít like, ít tương tác vậy mọi người. Bão like, bão tương tác đi a...