Vương Nhất Bác cả tiết học rất cố gắng để tập trung nhưng cũng chỉ tập trung nghe hiểu được ý chính, các ví dụ cậu đều không nhớ rõ giáo viên nói cái gì.
Tiêu Chiến, mợ nhà anh, biến khỏi đầu em!!!!!!!
Bên này, Tiêu Chiến bị nhắc đến hắt xì một cái.
"Họ Tiêu, cậu bị ốm à?" Vị bạn học ngồi đối diện thắc mắc nhìn anh.
Thằng cha này thể lực tốt lắm mà?
"Không, vừa rồi bị ngứa chút thôi." Anh nói xong lại cúi đầu tiếp tục ăn tiếp.
"Ồ!" Anh bạn kia cũng cúi đầu ăn tiếp.
"Ngứa á? Tớ còn tưởng ai nhớ thầm cậu đấy!" Một nam sinh khác ngồi bên cạnh bạn học kia lên tiếng trêu anh.
"..." Tiêu Chiến liếc cậu ta một cái, cậu ta liền im bặt.
Vương Nhất Bác hết tiết ghé qua căng tin mua đồ uống thì nhìn thấy anh. Sắc mặt anh vẫn thế, vô cùng lạnh lùng, ý như muốn nói: Lại gần sẽ bị đóng băng, người không phận sự miễn gặp.
Nghĩ đến anh của hôm qua dịu dàng giúp cậu băng bó, cười cười trêu chọc cậu, cảm thấy đây hoàn toàn là hai người khác nhau.
Tiêu Chiến cảm giác có người nhìn mình, ngẩng đầu lên về phía quầy bán, quả nhiên Vương Nhất Bác bị nhìn lại quay phắt mặt đi.
Tiêu Chiến vừa vặn ăn xong, bê khay rỗng đến quầy trả lại. Xong xuôi liếc Vương Nhất Bác đang nhích qua bên kia cố gắng tách xa anh, một tay xách cổ áo cậu đứng về chỗ cũ:
"Đi đâu?"
"Em... em mua trà sữa!" Nhất Bác khóc không ra nước mắt.
"Mua trà sữa thì mua trà sữa, em nhích xa anh làm gì?" Tiêu Chiến cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực.
"Em không có! Em... em..." Nói ra rồi nghĩ mãi không ra là "em cái gì", đành ngậm ngùi im miệng.
Tiêu Chiến thấy vẻ mặt muốn đập đầu vào tường của cậu thì càng buồn cười, nhưng cũng không trêu cậu nữa.
"Đi thôi!" Chờ cậu mua xong, anh cầm cổ tay cậu kéo đi.
"Đi đâu cơ?" Cậu ngơ ngơ ngác ngác nhìn bản thân bị kéo đi.
Tiêu Chiến lại muốn nội thương:
"Cái kiểu như em, người ta kéo đi đâu cũng đi theo mất!" Anh nghĩ
"Về nhà, chứ em định định cư ở trường hả?"
"Thế... thế anh bỏ tay em ra, em tự đi được!" Mẹ nó, ánh mắt của mấy người kia như đang xem phim kinh dị ấy!
Tiêu Chiến lúc này mới nhận thức được mình đang nắm chặt cổ tay của Vương Nhất Bác, hơi ngẩn người.
Thường ngày, chả ai dám động vào anh chứ đừng nói anh động vào người ta. Thế mà ban nãy, bàn tay anh không tự chủ được mà muốn nắm lấy tay cậu.
Bước chân vẫn bước đều, chỉ có điều chậm hơn một chút. Vương Nhất Bác không biết rằng anh đang mất tập trung, vì căn bản cậu cũng đang tập trung vào cái tay đang bị kéo đi của mình a!!!!!!
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tối muộn, Vương Nhất Bác ngồi thẫn thờ trong trong phòng khách uống bia, cậu chờ anh ngủ say mới lặng lẽ xuống đây. Cả căn phòng tối om, chỉ có ánh trăng chói rọi. Cậu đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất, ngước lên nhìn mặt trăng.
Không quá chói lọi mà âm thầm tỏa sáng.
Thật giống anh.
Âm thầm đi vào trái tim cậu.
Từng nụ cười chiếu sáng tâm hồn cậu.
Từng ánh mắt sưởi ấm trái tim cậu.
Tiêu Chiến. Giờ đây chỉ cần nhắc đến cái tên này, cậu có thể lý giải bằng hai chữ "Rung động".
.
.
.
.
.
.
Sáng hôm sau tỉnh dậy,
Cậu thấy mình đang nằm trên giường, áo khoác ngoài được cởi ra, chăn đắp gọn gàng. Chắc là anh.
Tuy nhiên, vừa mới ngóc đầu dậy, một trận choáng váng ập đến khiến cậu ngã xuống giường.
Cái quái gì vậy?
Cậu cố gắng thử một lần nữa, lại một trận choáng váng nữa ập đến, thậm chí còn thấy đầu đau như búa bổ, cả người lạnh lẽo.
Vương Nhất Bác chịu thua, không cố nữa, cậu quay đầu nhìn tủ đầu giường. Vừa vặn nhìn thấy một cốc nước bốc hơi và một cây nhiệt kế.
Nhiệt kế?
Trong lòng dường như đã có đáp án, cậu nghi hoặc với tay cầm lên. Nhiệt kế vẫn còn chút hơi ấm, chắc mới đo cách đây mấy phút.
Vương Nhất Bác trố mắt nhìn nhiệt kế.
Mẹ nó!!!!
40°?
Vương Nhất Bác bắt đầu nhớ lại tối hôm qua. Lúc cậu thϊếp đi trên ghế, mơ mơ hồ hồ thấy có ai vòng tay cậu qua cổ người đó, đưa cậu lên giường. Sau đó, cậu kêu lên một tiếng "lạnh quá!". Người đó sau khi sờ trán cậu thì có chút hoảng hốt, lấy khăn lạnh giúp cậu để lên trán, cẩn thận cởϊ áσ khoác ngoài ra giúp cậu rồi đắp chăn cho cậu.
Sau đó, cậu không nhớ gì nữa.
Vương Nhất Bác thẫn thờ bỏ nhiệt kế xuống. Bị ốm rồi, không ổn rồi. Mỗi lẫn bị ốm là cậu phải nằm trên giường vật vã mất 3 ngày.
Không phải cậu sợ bị ốm, cậu sợ anh vì cậu mà xin nghỉ liền ba ngày.
Anh còn thức cả đêm chăm sóc cậu, 3 ngày nay sẽ thế nào khỏi nói cũng biết.
Trong lòng vô cùng áy náy. Đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân, Nhất Bác giật mình vội vàng sửa lại tư thế ban đầu, nhắm mắt giả vờ ngủ. Ai ngờ mệt quá lơ mơ lại hơi buồn ngủ.
"Cạch" Cánh cửa bật mở.
Tiêu Chiến liếc mắt thấy cậu vẫn còn ngủ thì tiếng lại gần, để bát cháo lên tủ đầu giường. Anh lấy tay lay lay cậu:
"Nhất Bác!" Cậu không có phản ứng.
"Nhất Bác?" Khóe mắt khẽ động.
"Dậy thôi Nhất Bác!" Lúc này, cậu mới chịu mở mắt ra.
"Đàn anh!" Cậu khẽ nghiêng đầu nhìn anh.
"Ừ, anh đây!" Anh khẽ dịu dàng đáp.
"Hôm qua em say à?"
"Em không chỉ say, tối qua còn phát sốt 4 mấy độ, hại anh phải chăm em cả đêm đấy!"
"Cảm ơn anh!"
"Em có tâm sự gì à? Sao nửa đêm lại lôi hơn mười lon bia ra uống?"
"..." Nhất Bác không biết nói sao, câu hỏi này đánh thẳng vào trọng tâm vấn đề.
"Còn không phải tại anh à?" Cậu mắng thầm một câu.
"Đàn anh, nếu... anh thích một người không nên thích thì anh sẽ làm gì?" Ánh mắt cậu nhìn anh đượm buồn.
"Vậy phải xem, người đó có thích anh hay không!" Tiêu Chiến không nhìn cậu, thổi thổi cốc nước cho cậu. Anh đỡ cậu dậy:
"Nào, dậy uống thuốc đi!"
"Vâng!" Cậu gắng gượng ngồi dậy, cơn choáng đầu lại ập đến làm cậu đành phải dựa vào vai anh.
Tiêu Chiến hơi đờ người ra rồi nhanh chóng đưa thuốc cho cậu uống.
Vương Nhất Bác uống thuốc xong lại chìm vào giấc ngủ, anh nói anh xin nghỉ giúp cậu rồi.
Tiêu Chiến ở dưới bếp thu dọn, bỗng một giọng nói lại văng vẳng bên tai.
"Đàn anh... đàn anh..."
Anh nhớ lại tối hôm qua, lúc cậu đang ngủ cứ liên tục nói mớ, liên tục gọi anh.
Lại nghĩ đến câu hỏi sáng nay của cậu:
"Đàn anh, nếu... anh thích một người không nên thích thì anh sẽ làm gì?"
Anh chợt trở nên mơ hồ, Nhất Bác, em rốt cuộc muốn nói gì với anh?