Bán Hết Trang Bị Khắp Giang Hồ

Chương 8: Đến ngũ lăng thành

Hai người trở lại Hoàng Thạch thôn kiếm trưởng làng nơi đó giao trả nhiệm vụ “Luyện hổ”, thôn trưởng râu bạc cười dài tặng cho mỗi người 500 bạc. Đi ra cửa, Tần Tranh nói cho Nhược Thiên Vô Vân, về cái giá trị năng lực 50000 tuyệt đối là sao. Nàng còn không có quên lần trước ở Hổ Lâm nghe lén được cuộc đối thoại, đến thế giới này thật sự nàng rất hiếu kỳ các môn phái tại đây, dù sao trước mắt không có việc gì, có thể đi đến tìm hiểu một chút. Đương nhiên, nhân vật thuộc tính như một rừng chữ Ả Rập muốn được giáo kiến ý kiến của hắn, trên đám mây trên đâu cứ hiển thị màu đỏ.

“Của ta tổng hợp lại thực lực giá trị cũng đến 50000 , chúng ta bây giờ có thể đi gia nhập môn phái.” Nhược Thiên Vô Vân bị kích động một cái, kéo Tần Tranh nàng từ chuồng ngựa của làng đi ra.

“Ngươi muốn tham gia môn phái nào?”. Tần Tranh không hề hất tay Nhược Thiên Vô Vân ra, người này rất tốt, cũng rất nhiệt tâm, chính là thường xuyên xúc động quá, cũng không biết hắn trong đầu có chút nào đó rắc rối không, mà suốt ngày lại hưng phấn nhiều như thế.

“Côn Ngô!” Nhược Thiên Vô Vân cười hắc hắc, “Cầm đao thì mới tuyệt!”

Đao? ! Tần Tranh liếc mắt nhìn hắn, người này tuy rằng thường xuyên điên điên khùng khùng nhưng bộ dáng vẫn rất là dễ chịu , tuyệt không phải hạng Đao Sĩ, cầm bút thì thật không kém nha.

Ném cho mã phu 100 bạc, Nhược Thiên Vô Vân mang theo Tần Tranh lên xe nói: “Đi ngũ lăng thành.”

“Đợi lát nữa, xe còn nhiều chỗ trống quá.” Mã phu cầm bạc bỏ vào túi.

“Sao không đi ngựa?” Tần Tranh nhíu mày, trong xe có mùi rất lạ, vẫn là cưỡi ngựa thoải mái tự tại một chút.

“Chúng ta đều rất nghèo!” Nhược Thiên Vô Vân thở dài: “Thuê một con ngựa sẽ tốn 1 vạn, so với ngồi xe còn tốt hơn, ta và ngươi tạm quên đi.”

Tần Tranh yên lặng gật gật đầu, lúc này Nhược Thiên Vô Vân lại đưa qua hai cái bánh bao mua ở tiểu quán kia : “Hương vị tuy rằng kém một chút, nhưng rất tiện, trò chơi này chỉ cần ăn no là được, ngươi nói phải không?”

“. . . . . .”

Hai người đang nói chuyện, lại có ba người tiến vào trong xe, đưa mông ngồi xuống. Chỉ nghe bên ngoài xa phu thét to nói : “Các vị an tọa, chúng ta xuất phát thôi!”

Xe ngựa lắc lư, tốc độ cũng rất mau. Tần Tranh ngồi ở cửa nhìn ra phía ngoài nhìn phong cảnh xung quanh, cảm thấy có gì không ổn, tiến đến ngũ lăng thành cửa thành rõ ràng xuất hiện ở trước mắt, nàng mới giựt mình một cái “Không thể”, ánh mắt chuyển hướng về phía Nhược Thiên Vô Vân, muốn nói lại thôi.

“Bị gì vậy?” Có đôi khi Nhược Thiên Vô Vân người này rất là chu đáo, lập tức liền phát hiện Tần Tranh tựa hồ có chuyện muốn nói.

“Ta. . . . . .” Tần Tranh nhìn những người đang ngồi trong xe, trong lòng do dự mà muốn hay không nói cho Nhược Thiên Vô Vân, cuối cùng nàng cắn răng một cái, theo trong dây lưng lấy ra giấy bút, học lần trước cô gái kia mắng nàng, mà làm theo viết viết.

Bạch bồ câu đưa tin bổ lao nhanh tới chiếc xe, bay bay vòng vòng trong xe, bên cạnh những người thấy đều rất choáng, nhìn trước mặt là hai người một nam một nữa, ngồi cạnh nhau đang dùng bồ câu đưa thì ngàn dặm. . . . . .

“Ta từng gϊếŧ người, vào thành lần trước bị quan binh đuổi bắt”.

Tần Tranh phát xong tờ giấy nhìn Nhược Thiên Vô Vân sắc mặt cùng thần trí không yên. Không nhất thiết sợ hắn khinh thường mình, làm sát thủ nhiều năm như vậy, lẽ nào lại để ý người khác nghĩ mình ra sao? Nàng chẳng qua là cảm thấy vui khi có người là động đội tốt, nếu là bị bắt hắn sẽ liên lụy thì như thế không tốt.

“Trời ạ! Ta còn tưởng rằng ngươi muốn nói ngươi yêu ta, lại làm cái vẻ thần bí như thế.” Nhược Thiên Vô Vân vừa mở tờ giấy sắc mặt liền biến, còn chưa kịp thẹn quá thành giận, lại lấy giấy truyền thư đi.

“Gϊếŧ bao nhiêu? Gϊếŧ một người sẽ bị quan phủ truy nã một canh giờ, gϊếŧ hai người sẽ bị truy nã hai canh giờ, dùng cái đó mà tính. Nếu ngươi bây giờ vẫn không thể vào thành, chúng ta có thể xuống xe một chút.”

Chỉ bị truy nã một canh giờ? Pháp luật nơi đây thật quá từ bi! Hơn nữa biết mình gϊếŧ người qua, Nhược Thiên Vô Vân tựa hồ cũng không còn phản ứng gì, lại ra vẻ mặt có chút khinh thường mình. Tần Tranh càng nghĩ càng không thấy khả quan, nhưng cuối cùng yên lòng, thở dài một hơi nói : “Không cần xuống xe .”

Xe ngựa ngừng lại tại Ngũ Lăng Thành, Tần Tranh ra khỏi xe hít thở không khí ở đây, ngẩng đầu lên, ấn tượng đầu tiên với cái thành này là —— quá là phồn hoa! Tuy rằng nàng sinh tiền cũng được chứng kiến Lâm An Thành ngày trước cũng rất tấp nập, nhưng là so sánh cùng một lần, Lâm An như chỉ đáng là một cái huyện nhỏ. Nơi này ngã tư đường rộng quá, có một con đường to ở giữa, trên đường này người đi bộ đông đảo cùng với cái lữ quán, cửa tiệm, tiểu thương mời hàng thật nhộn nhịp.

“Thất Nguyệt, sao thất thần vậy? Đi mau lên!” Nhược Thiên Vô Vân đưa tay qua nắm lấy tay nàng.

Tần Tranh một tay lấy tay hắn đẩy ra, “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, ta không phải Thất Nguyệt.”

“Ôi, tổ đội trong tin tức biểu hiện tài khoản của ngươi là Thất Nguyệt.” Nhược Thiên Vô Vân không cho là đúng nói : “Nếu không gọi ngươi là gì?”

“Tần. . . . . .” Tần Tranh đang muốn nói ra tên mình, nhưng là nhiều năm làm sát thủ cái tính cẩn thận đã được khắc cốt bên trong, suy nghĩ một chút nói: “Quên đi, Thất Nguyệt thì Thất Nguyệt.” Dù sao chính mình lúc trước ở Huyết vũ lầu cũng được gọi là Tiểu Thất.

“Con gái như ngươi thật kỳ lạ.” Nhược Thiên Vô Vân bô lô bô la vài câu, xoay đầu hướng đi lên, hắn tựa hồ là sinh ra ở đây , đối trong địa điểm trong thành rất quen thuộc, Tần Tranh đi theo phía sau lúc nhìn đông lúc nhìn tây, cảm thấy hết thảy đều là rất là kỳ thú, nơi này có những thứ ở chỗ nàng ngày trước cũng có, nhưng lại chỉ giống bề ngoài.

Rốt cục đã đến một đại sảnh tráng lệ, nơi này ra vào lui tới người đếm không xuể, người người quần áo cho rằng đối với Tần Tranh rất giống, tốt nhất cũng là loại đồ da thú thôi, kém một chút có người lại đi chân đất.

Tiến vào đại sảnh, chỉ thấy đại sảnh có vài cái bảng lớn, mỗi tấm bảng đều có giấy dán trên đó, phía sau cái bảng có một người cầm bút.”Nơi này là địa phương được gọi là trung tâm báo danh gia nhập môn phái.” Nhược Thiên Vô Vân chỉ vào cái chỗ có rất nhiều người tụ tập đông đảo Tần Tranh nói : “Cái kia là Cửu Ảnh Tung, đây là Thiên La Sơn, bên phải là Trảm Tình Lầu, bên trái cái kia là Hồi Xuân cốc. . . . . .”

Thật phức tạp, cho tới giờ vẫn chưa từng nghe qua tên môn phái như vậy. Tần Tranh nhìn thấy mọi người tụ tập xung quanh cái bảng to, ngạc nhiên nói: “Những người này đang làm gì?”

“Báo danh gia nhập môn phái đó! Đương nhiên ngươi cũng có thể chính mình chạy đến tại môn phái cũng được, bất quá như vậy rất phiền phức.” Nhược Thiên Vô Vân nói xong liền hướng vào trong kia chỉ chỉ, nói : “Côn Ngô môn ở bên cạnh, ngươi cũng nhập môn phái này đi!”

Nếu nhớ không lầm, nơi này là Côn Ngô Phái hẳn là Đao pháp chính phái. Tần Tranh lắc đầu nói: “Ta không am hiểu dùng đao, có thói quen dùng vũ khí nhẹ để dùng.”

“Vậy ngươi đi Bách Xích Phái tốt lắm, phái đó dụng là Kiếm, nghe nói thực lực đứng đầu trong những môn phái đó.” Nhược Thiên Vô Vân đưa tay chỉ chỉ vào cái bảng với người đứng đông nhất, cười hắc hắc nói : “Chẳng qua cũng nghe nói rằng nhiệm vụ thực hiện cũng quá khó.”