“Tiểu Nguyệt...Tiểu Nguyệt...dậy đi cậu sắp thành cá mòi rồi kìa”
Âm thanh quen thuộc vang bên tai nhưng Thanh Nguyệt không nhớ rõ là ai. Cả người cô bị lay đến khó chịu phải mở mắt để nhìn.
Ánh sáng ban ngày gây gắt nhưng đem lại cho người khác cảm giác sinh động, thoải mái không thể tả. Phải mất một lúc lâu Thanh Nguyệt mới thích ứng được mình đang ở đâu.
Đây là một khu nghỉ dưỡng, Thanh Nguyệt đang nằm phơi nắng trên bờ hồ. Ánh nắng mặt trời chiếu lên làn da cô tôn lên màu da trắng hồng mà các cô gái mơ ước.
Dưới hồ bơi mọi người vui đùa thích thú chơi bóng truyền, có người chỉ đơn giản ngâm mình dưới hồ, tay cầm ly cooktail vẻ mặt tận hưởng.
“Tiểu Nguyệt. Cậu làm gì mà ngần người ra vậy. Muốn xuống dưới bơi không?"
Cô gái bên cạnh cô lại lên tiếng kéo Thanh Nguyệt lại với thực tại.
“Tiểu Đinh, sao cậu lại ở đây?"
Thanh Nguyệt nhìn cô gái vẻ mặt khả ái đang ngồi ở ghế kế bên. Cô gái này tên là La Tiểu Đinh, đồng nghiệp công ty của cô. Một cô gái trẻ luôn luôn tràn đầy sức sống cho dù mạt thế buông xuống cô vẫn vô cùng lạc quan, cô tin một ngày nào đó thế giới lại trở về ban đầu.
Nhưng cô gái nhỏ này vẫn chưa kịp nhìn thấy mạt thế kết thúc thì đã làm mồi cho đàn tang thi vì bảo vệ một đứa bé sắp bị tang thi tóm. Đứa bé đó thoát khỏi cái chết mà không có một chút cảm kích Tiểu Đinh, chỉ nói một câu "ngu ngốc" rồi bỏ đi.
“Cậu bị mê sảng à?” - Tiểu Đinh lấy một tay đặt lên trán Thanh Nguyệt, một tay để lên trán mình “không nóng mà, bình thường mà?!"
“????”
Thanh Nguyệt nhớ rằng bản thân đã chết, bị ném từ tầng thượng xuống, sao bản thân lại ở đây?
"Tiểu Đinh, hôm nay là ngày mấy rồi?”
"Ngày 12 tháng 7 năm 20xx a, hôm nay ngày cuối rồi, mai phải về lại công ty rồi, tối nay phải chơi cho đã a"
Tiểu Đinh ngây ngô trả lời mà không hề nhìn thấy được ánh mắt khiếp sợ của Thanh Nguyệt.
Thanh Nguyệt còn nhớ rõ, nhớ rõ thời gian này cô cùng công ty đang đi nghỉ dưỡng hằng năm, sau khi trở lại thành phố một ngày chính là ngày Thế Kiệt tỏ tình cô sau bốn tháng tìm hiểu.
Thời gian hiện tại còn cách mạt thế 15 tháng. Không biết là trời cao thương sót cho cô được sống lại để thay đổi thời cuộc. Vậy cô sẽ không để bản thân dẫm vào vết xe đổ.
Đả thông tư tưởng bản thân xong thì Thanh Nguyệt nhanh chóng nhảy ùm xuống hồ bơi. Cảm giác mát lạnh của nước và sự ấm áp của mặt trời đep lại như xua đi những mệt mỏi mà cô phải chịu đựng.
Trong hồ bơi, Thanh Nguyệt bơi thoả thích đến khi cả người mệt lả mới trở về phòng khách sạn nằm nghỉ. Trong đầu cô lúc này ngổn ngang trăm mối, vui mừng vì được sống lại, đau lòng vì phản bội. Thanh Nguyệt miên mang suy nghĩ đến khi bản thân thϊếp đi lúc nào không hay.
9 giờ tối như đã hẹn mọi người ở công ty dẫn nhau đến đại sảnh ăn mừng một năm doanh thu công ty tăng 37,6%. Giám đốc vui vẻ chiêu đãi mọi người toàn các món cao cấp.
“Tiểu Nguyệt, lần này nhờ ý tưởng của cô đã đem lại lợi nhuận cho công ty. Chúng ta cùng nâng ly chúc mừng Tiểu Nguyệt, mừng công ty thắng lợi"
Tên giám đốc công ty từ từ tiến lại phía Thanh Nguyệt, ánh mắt hắn nhìn cô không hề an phận nhưng vẫn cố tỏ vẻ là chính nhân quân tử. Giám đốc bộ phận kinh doanh công ty nay đã ngoài bốn mươi, tuy nhiên vẫn giữ được nét trẻ trung, ăn mặc chải chuốt không chê vào đâu được nhưng kẻ này lại cực kì mê gái. Các cô gái nào trong công ty đặc biệt bộ phận kinh doanh đều không thoát khỏi tay ông.
Có người chấp nhận số phận để được hưởng một số lợi lộc từ hắn, một số không chịu nổi mà đã xin nghỉ việc. Tất nhiên trong hai loại người đó không bao gồm Thanh Nguyệt vì công ty này là một trong các nhánh nhỏ của tập đoàn gia đình cô.
Từ nhỏ cô đã được ba mẹ truyền bá tư tưởng sống giản dị, cho nên hai chị em cô luôn luôn điệu thấp, chưa một lần bọn cô xuất hiện trên mặt báo, ngay cả trường học cũng dựa vào thành tích cá nhân mà đạt được.
Sau khi ba mẹ hai chị em Thanh Nguyệt qua đời trong một tai nạn xe hơi, tập đoàn đã được cô ruột bọn họ - Doãn Tuyết tiếp quản. Rất may người cô này thật lòng yêu thương bọn họ và để nuôi dậy chị em cô không lớn mà đã hy sinh thanh xuân của mình, đến nay đã ngoài 30 vẫn chưa chịu lập gia đình mà toàn tâm vì công ty.
Năm nay cô vừa 22 tuổi, lúc trước vào khoảng thời gian lựa chọn công ty thực tập Thanh Nguyệt đã để ý tình hình nhân viên nơi này nên quyết định ứng tuyển và lúc này vừa hay kết thúc thời gian thực tập - thử việc - nhân viên chính thức của cô và tất nhiên tên giám đốc đó lại không an phận.
Bàn tay không an phận của hắn vuốt ve mu bàn tay Thanh Nguyệt nhưng cô đã kịp rút tay lại. Hắn tỏ vẻ không hài lòng lại nói đông nói tây rồi bắt mọi người cùng hắn uống thêm một ly.
Mọi người nhìn Thanh Nguyệt với ánh mắt thương hại vì biết ý định tên kia là gì nhưng bọn họ chỉ là nhân viên quèn sao đấu lại hắn. Nếu cô may mắn thoát khỏi ma trảo của hắn thì không nói, còn nếu như rơi vào tay hắn coi như vạn kiếp bất phục, rồi hắn cũng sẽ bỏ cô khi hắn chán chê.
Tuần rượu cứ qua lại không biết bao nhiêu lần, Thanh Nguyệt bây giờ có chút say nhẹ. Dù sao đời trước cô đã không thích hắn nên bữa tiệc tối nay đã không xuống, lần này vì phấn kích bản thân trùng sinh mà xuống đây tự thưởng bản thân mà quên mất tên này.
“Choang..."
"Cầu xin anh...buông tha tôi....tôi không dám nữa"
Ở cách đó không xa âm thanh thuỷ tinh vỡ cùng tiếng khóc lóc vang xin của một cô gái đã thu hút mọi người.
Cô gái đó rất đẹp, cô có mái tóc đen bồng bềnh, cô mặc một chiếc váy dạ hội mày đỏ khoét sâu nhìn thấy thoáng thấy được mảnh đồi núi gợi cảm, tấm lưng trần được thiết kế sâu đến eo nhìn rõ vòng eo con kiến, đáng nói hơn chân váy xẻ tà chỉ cần di chuyển sẽ nhìn thấy nói bí mật. Cả người cô gái toát ra hơi thở gợi cảm vậy mà đang khóc lóc rối rít, quỳ dưới nền đất lạnh ôm lấy ống quần người đàn ông mà cầu xin.
Từ gốc nhìn của Thanh Nguyệt có thể phỏng đoán đây là hai người đàn ông đang bàn hợp đồng, về phía người đàn ông trung niên bị hói và bụng bia cho thấy nên này túc dục quá độ có ý định dùng mỹ nhân kế để ký hợp đồng nhưng không thành lại chọc giận thanh niên kia nên quỳ gối xin tha.
Nhìn thấy mọi người đều tập trung quan sát diễn biến ở bàn bên đó nên Thanh Nguyệt đã lén lúc rời khỏi bữa tiệc. Nếu còn ngu ngốc vẫn nán lại thì người chịu thiệt ở đây là cô a.
Sau khi Thanh Nguyệt rời đi không lâu thì thanh niên đó cùng hai người cận thân cũng rời đi. Mọi người thấy không còn trò hay để coi thì quay lại tiếp tục ăn uống.
"Tiểu Nguyệt đâu rồi?" - tên giám đốc vừa nhìn lại đã thấy con mồi bản thân trốn mất mà tức giận.
"Chắc cậu ấy say rồi nên trở về phòng rồi. Nhưng không sao, mọi người cùng nâng ly chúc mừng công ty, chúc mừng giám đốc đã giúp công ty phát triển sớm ngày thăng quan tiến chức"
Một trong các nhân viên nãy giờ để ý tình hình của Thanh Nguyệt nhưng không hề lên tiếng mà để cô chuồn êm lại tiếp tục ra sức thu hút tay giám đốc.
Mọi người ai nấy đều hiểu nên một lần nữa nâng cốc nói vài câu khách sáo với hắn. Tên giám đốc vui vẻ nhận lời nịnh nọt mà không quên nghĩ về cô, dù sao Thanh Nguyệt cũng đã say rồi, bản thân một lát chỉ cần lại quầy tiếp tân xin chìa khoá phụ là có thể vào phòng cô nên khá đắc ý lại tiếp tục uống.
Bản thân tên giám đốc nghĩ như vậy thù làm sao Thanh Nguyệt lại không nghĩ tới chứ. Cô không trở lại phòng ban đầu được phân công mà lần mò mở thử cánh cử ở cách phòng khác. Dù gì khách sạn này cũng làm một trong các tài dản của gia đình cô, chủ phòng thấy phòng có người cũng sẽ được nhân viên xin lỗi và bồi thường phòng mới thôi.
Hết cánh cửa này đến cảnh cửa khác được mở thử, Thanh Nguyệt không biết thử bao lâu mà chỉ biết đầu cô ngày càng nặng, cần phải tìm được phòng ngay bây giờ.
Trời không phụ lòng người, cuối dãy hành lang cũng có một phòng cô có thể vào được. Sung sướиɠ bước xiên xẹo đến bên giường tổng thổng ngã nhào thích thích. Chưa đầy năm phút sau Thanh Nguyệt đã chìm vào giấc ngủ.
——-bên ngoài hành lang————
“Lão đại, người phụ nữ kia đã giải quyết. Bên Âu tổng đã xin lỗi và gửi bồi thường”
Người đàn ông cao ráo mặt bộ vest màu xám, tóc anh khác dài nhưng được buộc gọn gàng kết hợp với chiếc mắt kính nhìn vô cùng thư sinh. Anh vừa đi vừa nói không ngừng báo cáo tình hình cho người đàn ông phía trước.
“Uhm"
"Lão đại, về phần ly rượu lúc nãy, tôi tra được bên trong có,,,"
Câu nói chưa hết đã bị người đàn ông kia ra dấu dừng, bản thân cậu ta lập tức im lặng chỉ theo phía sau. Không lâu bọn hok đã tới phòng mà cậu đặt cho lão đại. Cậu ta cùng hai người thân cận khác lập tức biết điều không theo nữa mà về bao phòng gần đó nhằm dẽ nhận tin tức.
————bên trong phòng ————-
Tạ Tử Hoàng sau khi vào phòng thì thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng. Đây không phải là lần đầu tiên hắn bị bỏ thuốc, những kẻ có ý định với hắn không ai còn sống cả, bản thân nhẫn nhịn rồi cũng qua nên không để ý mà tiến lại bên giường.
Sau khi thay ra bộ vest trên người anh chỉ còn bộ đồ ngủ bằng vải satin vô cùng mát, kéo chăn lên bước vào chuẩn bị vào giấc thì kế bên có động đậy.
Bản thân hắn lập tức cảnh giác vì từ nãy giờ không hề cảm nhận được sự hiện diện của cô gái này. Nhưng Thanh Nguyệt nào hay biết bản thân đang bị một con sói nhìn chằm chằm mà không sợ chết đưa tay quơ loạn trên người hắn xem hắn như một cái gối ôm mà đưa đầu cọ cọ.
"Cái này là cô tự tìn"
Một câu nói như nhắc nhở Thanh Nguyệt đang ngủ say kia mà hắn lập tức xoay thường nằm trên cô. Dù trước đây nhiều người muốn nhào vào lòng hắn nhưng bản thân thập phần chán ghét, chỉ có cô lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ bản năng nguyên thuỷ của hắn.
Thanh Nguyệt không hề hay biết bản thân vừa trốn khỏi miệng tên giám đốc đã bị rơi vào miệng của Tử Hoàng.
trong đêm căn phòng vang lên âm thanh kiều diễm