Huynh Sủng

Chương 147: Rời kinh

Người tới là Ninh phu nhân và Ngô tẩu.

Từ mấy ngày trước sau khi trở về, trong lòng Ninh phu nhân vẫn nghĩ đến Diệp Trăn Trăn, ngày hôm đó thừa dịp trượng phu bà đi Hộ bộ làm nhiệm vụ, bà chỉ nói hẹn với vị phu nhân nào đó ra ngoài đạp thanh, mang theo Ngô tẩu lập tức trực tiếp đến thăm Diệp Trăn Trăn.

Bởi vì đêm hôm qua Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn mới thành hôn, viện tử cùng trong phòng cũng còn chưa thu dọn xong. Đèn l*иg đỏ chót còn treo ở dưới mái hiên, bên trên cửa sổ dán chữ hỉ đỏ chót, trên tường chính diện nhà chính dán một bức tranh hai vị thần tiên hòa hợp và một bộ câu đối vui mừng.

Diệp Tế Muội còn đang bận rộn ở trong phòng bếp sắp xếp những món rau dưa hôm qua còn dư lại. Còn có bát đũa của nhà khác mượn tới, lúc này đều phải rửa sạch trả lại cho từng nhà.

Chợt nghe Nguyên Tiêu nói có người tới, nhanh chóng từ phòng bếp đi tới. Khi thấy là Ninh phu nhân, trên mặt bà sững sờ một chút.

Nói thật bà không thích Ninh phu nhân tới nữa cho lắm, trong lòng dù sao vẫn lo lắng bà ấy sẽ mang Diệp Trăn Trăn đi.

Nhưng nghĩ lại hiện tại Diệp Trăn Trăn chẳng những là con gái nuôi của bà, lại là con dâu của bà, bà còn sợ gì Ninh phu nhân?

Lưng eo lập tức đứng thẳng lên. Sau đó cũng nhấc chân đi tới, mỉm cười chào hỏi Ninh phu nhân: "Ơ, Ninh phu nhân, bà đã đến?"

Ninh phu nhân đang xem những đèn l*иg và chữ hỉ đỏ chót dán bên trên cửa sổ, trong lòng đã có dự cảm không tốt. Hiện tại thấy Diệp Tế Muội, bà cũng không kịp hàn huyên với bà ấy, liền trực tiếp hỏi: "Đèn l*иg đỏ và cả chữ hỉ đỏ chót này, Diệp tỷ tỷ, hai ngày nay trong nhà bà có chuyện gì vui à?"

Diệp Tế Muội căn bản không muốn giấu diếm bà ấy chuyện này, lập tức cười nói: "Cũng không phải có việc mừng. A Ninh và Trăn Trăn nhà ta, hôm qua đã thành thân."

Ninh phu nhân và Ngô tẩu nghe lời này, hai người đều ngớ ra ở tại chỗ.

Một hồi lâu mới nghe được trong miệng Ninh phu nhân đang ấp úng nói: "Trăn Trăn nàng, nàng thành thân rồi?"

Con gái ruột của bà thành thân, nhưng bà người mẹ ruột này lại không hay biết một chút.

Ngô tẩu là người nóng tính, không thể so với Ninh phu nhân, có lời gì đều đặt ở trong lòng, hơn nữa trong lòng cũng xác thực cảm kích Diệp Tế Muội đã nuôi dưỡng Diệp Trăn Trăn lớn lên. Trong lòng Ngô tẩu dù sao cảm thấy hiện tại Diệp Trăn Trăn đã là con gái của phu nhân nhà bà, thân phận cao quý, làm sao còn có thể ở chung với một phụ nhân thô bỉ như Diệp Tế Muội? Thậm chí còn gả cho nhi tử của phụ nhân này!

Lập tức kêu lên: "Cô nương nhà ta lại thành thân rồi? Một chuyện lớn như vậy, sao ngươi có thể không báo trước cho phu nhân nhà ta, bản thân tự tiện làm chủ chứ?"

Lời này Diệp Tế Muội nghe xong cảm thấy không vui.

Lập tức nụ cười trên mặt bà đã không còn, khuôn mặt cũng hoàn toàn bỏ xuống: "Lời nói này ngược lại phải là ta nói với các ngươi, nhưng các ngươi ngày đó cũng không có nói cho ta biết các ngươi ở đâu, ta đi đâu nói cho các ngươi biết đây? Với lại chuyện này làm sao lại xem như ta tự tiện làm chủ chứ? Việc hôn nhân của hai đứa bé này bọn nó đã nói với ta trước một hai năm, hôm qua thành thân cũng là ba người chúng ta cùng nhau thương lượng."

Nếu Diệp Tế Muội muốn dùng lời nói chặn họng người khác đây tuyệt đối là một cách chuẩn xác, không phải sao, lúc này Ngô tẩu không còn lời nào để nói.

Ninh phu nhân mặc dù vì chuyện này mà khổ sở trong lòng, nhưng thấy Diệp Tế Muội nổi giận, vội vàng nói: "Diệp tỷ tỷ, bà đừng nghe Bích Đào nói lung tung, nàng chính là người tính tình nóng nảy, bà đừng chấp nhặt với nàng."

Lúc này Diệp Tế Muội mới nhìn Ngô tẩu một chút, không nói.

Cùng lúc này Ninh phu nhân cũng nhìn thấy Diệp Trăn Trăn từ trong nhà chạy ra. Tóc mái đã chải lên, lộ ra cái trán trơn bóng đầy đặn, cũng chải búi tóc phụ nhân đã xuất giá. Nhìn ánh mắt nàng vẫn nhàn nhạt, không có tình cảm gì.

Ninh phu nhân thấy vậy, chỉ cảm thấy trong lòng đau nhức giống như bị đao cắt.

Rõ ràng đã tìm được con gái ruột của mình, nhưng lúc nàng thành thân vậy mà bà cũng không có mặt.

Nhưng có thể trách ai chứ? Cũng chỉ có thể trách chính bản thân bà. Như Diệp Tế Muội vừa mới nói, mấy ngày trước đây bà thậm chí cũng không nói cho bọn họ tên thật và thân phận thật sự của mình, ngay cả nơi ở hiện tại cũng không nói, cho dù bọn họ có lòng muốn mời bà tới tham gia lễ thành hôn của Diệp Trăn Trăn, nhưng cũng không biết đi đâu tìm bà.

Với lại, bà không thành tâm như vậy, cũng khó trách bọn người Diệp Tế Muội đều không tin bà là mẹ ruột của Diệp Trăn Trăn.

Nói không chừng, tất cả quả đắng cũng chỉ có thể một mình bà nuốt xuống.

Liền xoay người chạy về phía Diệp Trăn Trăn.

Hứa Du Ninh đương nhiên làm bạn ở bên cạnh Diệp Trăn Trăn, lúc này thấy Ninh phu nhân tới, ánh mắt nhìn bà không khỏi mang theo đề phòng.

Cũng may Ninh phu nhân tới cũng không có làm cái gì, vừa mở miệng đã kêu một tiếng Trăn Trăn, vành mắt ngăn không được liền đỏ lên.

Nhưng sau đó lại cảm thấy Diệp Trăn Trăn mới vừa thành thân hôm qua, hôm nay cũng coi như là ngày đại hỉ, bà làm nương sao có thể rơi lệ chứ?

Trên mặt cố gắng nặn ra một nụ cười, sau đó nói: "Hôm qua con đại hôn, nương... "

Vốn dĩ bà muốn xưng nương, nhưng chợt nhớ tới đến bây giờ Diệp Trăn Trăn cũng không có ý muốn nhận bà, thế là lời vừa ra khỏi miệng lập tức sửa lại.

"Ta cũng không biết, nếu không nói cái gì ta cũng sẽ tới."

Làm nương, ai không muốn tận mắt nhìn thấy con gái mình xuất giá? Huống chi đây là con gái bà đã mắc nợ mười lăm năm.

Nghĩ nghĩ, bèn lấy vòng tay vàng ròng khảm trân châu, một cây trâm thân bích ngọc đầu hình giọt nước bằng vàng và một bộ diêu* vàng ròng điểm chim phỉ thúy trên đầu xuống, muốn đưa tất cả cho Diệp Trăn Trăn.

*Bộ diêu: là cây trâm cài tóc có tua rua (diêu) rũ xuống.

"Trước đó ta cũng không biết con đã thành thân hôm qua nên không mang thứ gì tới, mấy loại trang sức này con tạm cầm trước, chờ sau khi ta trở về lại tìm đồ tốt hơn đưa tới cho con."

Nữ nhi thành thân, người làm nương sao có thể không cho đồ cưới? Huống chi trong lòng Ninh phu nhân cũng thực sự muốn đền bù cho Diệp Trăn Trăn.

Thế nhưng Diệp Trăn Trăn lại không chịu nhận.

Ba loại trang sức này, bên nào nhìn cũng rất quý giá, nàng cảm thấy nếu nàng nhận trong lòng sẽ rất bất an.

Sau cùng Ninh phu nhân gần như cầu xin nàng: "Con cứ nhận đi, nếu không trong lòng ta thực sự khó chịu."

Diệp Trăn Trăn thấy vẻ mặt bà thương tâm khổ sở, mấp máy môi, đưa tay từ trong tay nhận lấy câu trâm bích ngọc cài trên đầu mình, sau đó nói ra: "Cây trâm này ta rất thích, về phần vòng tay và bộ diêu này bà vẫn nên giữ lại đi thôi."

Ninh phu nhân thấy nàng kiên trì, cũng không có biện pháp, đành phải mang vòng tay và cài bộ diêu lại vị trí cũ.

Có điều thấy Diệp Trăn Trăn nhận cây trâm bích ngọc, trong nội tâm bà cũng dễ chịu hơn một chút.

Mặc dù bây giờ Diệp Trăn Trăn cũng chưa chính thức nhận bà, gọi bà một tiếng nương, nhưng dù sao thái độ cũng tốt hơn lần trước.

Sau đó Diệp Tế Muội bảo bà vào phòng nói chuyện, Diệp Trăn Trăn và Hứa Du Ninh cũng không tiện rời đi, bèn ngồi ở một bên bồi tiếp.

Ánh mắt Ninh phu nhân đánh giá Hứa Du Ninh, trong lòng cũng thừa nhận người thanh niên này thực sự rất không tệ. Mấy năm nay bà cũng đã gặp rất nhiều thiếu niên công tử nhà cao môn đại hộ, nhưng vô luận là tướng mạo hay là khí chất, cũng không sánh bằng Hứa Du Ninh. Hơn nữa nghe nói Hứa Du Ninh cũng là người có tài năng học vấn, bà nhớ lần trước hình như nghe Diệp Tế Muội nói đến chuyện Hứa Du Ninh đã thi Hội rồi.

Phàm là đã thi Hội thì thi Đình cũng không phải là việc khó, nhất định sẽ có chức quan. Nhưng cũng không biết là chức quan gì, ở Kinh Thành hay là ở bên ngoài.

Trong lòng Ninh phu nhân nghĩ một cách chắn chắn rằng Hứa Du Ninh sẽ ở lại Kinh Thành làm quan, như vậy Diệp Trăn Trăn mới có thể cũng ở lại Kinh Thành, bà có thể thỉnh thoảng tới thăm nàng một chút.

Nhưng như vậy cũng không tốt, thứ nhất bà không có cách nào công khai thân phận của Diệp Trăn Trăn, luôn cảm thấy ủy khuất nàng, thứ hai chỗ phụ thân và ca ca nàng, nhà bà vốn có lỗi với bọn họ, nếu như nữ nhi của ông ấy, nhất định vẫn phải đưa đến chỗ của ông ấy, đoàn tụ với ông ấy mới phải.

Trong lòng liền yên lặng tính toán.

Thế là hôm có kết quả thi Đình, Ninh phu nhân biết Hứa Du Ninh thi được vị trí nhị giáp, lúc chạng vạng tối cố ý sai Ngô tẩu đi mời phu quân của mình tới, nói trong nhà bà có một người bà con xa, tên là Hứa Du Ninh, vài ngày trước lên Kinh đi thi, hiện tại thi Đình được vị trí nhị giáp. Bởi vì nguyên quán của hắn ở Vân Nam, cho nên muốn về Vân Nam làm quan huyện. Hôm nay đến cửa cầu bà, muốn xin phu quân ra giúp một tay.

Phu quân Ninh phu nhân vốn cực kỳ sủng ái bà, hễ là chuyện bà đã mở miệng thì chắc chắn không thể không đồng ý. Với lại Hứa Du Ninh này thi Đình được nhị giáp, thành tích thi Hội cũng tốt, ra ngoài nhất định có thể làm Tri huyện, có điều phải để ông bắt chuyện với người Lại bộ, đưa hắn tới Vân Nam mới được. Hơn nữa Vân Nam vốn cũng không phải là nơi giàu có gì, rất nhiều người còn không muốn đi, chuyện này có thể khó khăn cỡ nào chứ?

Thế là ngày thứ hai phu quân Ninh phu nhân liền mời mấy người quen biết ở Lại bộ ăn cơm, trên bàn cơm lặng lẽ nói chuyện này.

Đều nói có người quen trong triều thì chuyện gì cũng dễ xử lý, thế là chỉ mất mấy ngày, nghị định bổ nhiệm Hứa Du Ninh đã hạ xuống, nói hắn lập tức đi Vân Nam nhậm chức, đảm nhiệm chức Tri huyện.

Hứa Du Ninh nhận lệnh, cả nhà bắt đầu chuẩn bị ít hành trang, lại trả phòng thuê, dùng tiền mua cỗ xe ngựa, cả nhà nhanh chóng lên đường đi Vân Nam.

Phía Ninh phu nhân, trước khi bọn họ xuất phát đã chạy tới đưa ba hộp đồ trang sức đủ kiểu, một vạn lượng ngân phiếu cho Diệp Trăn Trăn, nói đây là đồ cưới cho nàng.

Diệp Trăn Trăn từ chối không nhận, lại bị Ninh phu nhân mạnh mẽ nhét những thứ này vào trong tay nàng. Lại ôm nàng khóc một hồi lâu, nói đời này bà xin lỗi Diệp Trăn Trăn, tương lai hai mẹ con các nàng cũng không biết có ngày gặp lại hay không. Còn nói về sau bà nhất định sẽ ngày ngày thắp hương lễ Phật tụng kinh, chỉ cầu Phật Tổ có thể phù hộ Diệp Trăn Trăn cả đời bình an suông sẻ, bắt bà làm cái gì cũng cam nguyện.

Lời nói làm trong lòng Diệp Trăn Trăn cũng rất chua xót, bèn cũng duỗi tay ôm bà.

Ninh phu nhân khóc càng thêm thương tâm. Cuối cùng vẫn là tại Ngô tẩu khuyên bảo, mới đành lòng rời đi.

Có điều sau khi về đến nhà bà lập tức biết một phong thư, kêu người mình tin tưởng ra roi thúc ngựa đưa đến tay Trường Hưng hầu trú đóng ở Vân Nam.