Vương Đại Hải gần như là lăn lông lốc xuống giường, thở hồng hộc như con trâu đực, cả kinh đến độ nói cũng không nhanh được: “Ngôn Ngôn, sao em cứ, cứ như biến thành người khác vậy?”
Thẩm Ngôn giơ hai bộ vuốt đặt ở bên mặt, làm cái mặt quỷ: “Đây là gương mặt thật của em, có sợ hông?”
“Sợ thì không,” Vương Đại Hải thành thành thật thật trả lời, “Chỉ là rất bất ngờ thôi.”
Tiều phu mang tiểu hồ ly nhìn như đáng yêu dịu ngoan về nhà, trăm triệu lần không ngờ được, nửa đêm canh ba, tiểu hồ ly thế mà lại lắc mình biến hoá, thành một mỹ thiếu niên thích trần trùi trụi chui vào chăn người ta……
“Thật ra con người em xấu xa lắm đó, tâm cơ cũng rất nhiều, không ngoan chút nào cả.” Thẩm Ngôn giật nhẹ góc áo Vương Đại Hải, nũng nịu hỏi, “Em như vậy anh có còn thích em không?”
“Thích!” Vương Đại Hải nghiêm túc gật đầu một cái, “Đã thích rồi, thì thế nào cũng thích.”
Thẩm Ngôn phồng phồng má: “Vậy anh lăn xuống đất trốn em làm gì?”
“Không trốn em,” Vương Đại Hải xoay người, bước nhanh đi đến trước cửa, “Chỉ là đi vệ sinh thôi.”
Từ khi Thẩm Ngôn vào ở, Vương Đại Hải vừa gặp đã yêu Thẩm Ngôn, để phòng ngừa mình phạm phải “tội tư tưởng”, vẫn luôn chịu đựng không tự mình giải phóng, nếu còn nghẹn kiểu đó thêm một đêm nữa, sợ là nửa đời sau Vương Tiểu Hải đều sẽ làm loạn đòi bãi công, cho nên Vương Đại Hải cảm thấy mình cần phải phát tiết một chút.
Thẩm Ngôn dùng mông để nghĩ cũng có thể đoán được trên thực tế Vương Đại Hải muốn làm gì, nhưng cậu chỉ ây một tiếng, giống như ngoan ngoãn mặc áo ngủ vào, mở đèn đầu giường chơi di động chờ đợi.
Chơi một chốc, Thẩm Ngôn đoán hẳn là đã vừa lúc, xỏ dép lê vui sướиɠ chạy đến ngoài cửa phòng tắm, dán lỗ tai trên cửa nghe lén, âm thanh mơ hồ bên trong càng thêm xác minh suy đoán của cậu.
“Anh ơi.” Thẩm Ngôn ngọt ngào kêu.
“Đây, em muốn đi vệ sinh hả?” Vương Đại Hải thô giọng đáp, “Anh xong ngay đây.”
Thẩm Ngôn biết rõ cố hỏi: “Anh ở bên trong làm gì đó?”
Vương Đại Hải quẫn bách nói dối: “Thì…… đi vệ sinh thôi.”
Thẩm Ngôn kéo dài giọng: “Không phải chứ ——”
Vương Đại Hải xấu hổ đến không dám lên tiếng, hiện giờ anh đã biết việc mình thích Thẩm Ngôn không tính là biếи ŧɦái, lại biết Thẩm Ngôn cũng thích mình, gánh nặng đạo đức nặng mấy tấn cuối cùng cũng vứt đi, lúc này đang ảo tưởng về Thẩm Ngôn đến độ không thể tự kềm chế. Đủ loại ý nghĩ xấu xa mà trước đây bị bạo lực trấn áp tập thể chui từ dưới đất lên, dốc toàn bộ lực lượng, Vương Đại Hải trăm triệu lần không ngờ bản thân mình luôn luôn thành thật bổn phận lại có thể chế tạo ra ảo tưởng hương diễm hạ lưu như thế ở trong đầu, cảm giác trái luân thường còn sót lại trong lòng làm anh vừa áy náy lại cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đây là cảm nhận mà trước đây chưa từng có, anh kích động đến mức toàn thân đều run rẩy.
Thẩm Ngôn bám ở trên cửa không thuận theo không buông tha hỏi: “Giờ anh đang nghĩ tới em hả?”
Vương Đại Hải: “……”
Vương Đại Hải phát điên nói: “Em quay về ngủ, nghe lời.”
“Em không nghe lời, đều là nam, có cái gì đâu mà giấu.” Thẩm Ngôn bình tĩnh đến bất ngờ, từng cái lười biếng gõ cửa, “Để em vào giúp anh nha? Em muốn học theo Lôi Phong làm chuyện tốt, đỡ Vương Tiểu Hải qua đường.”
“Ngôn Ngôn em, em……” Vương Đại Hải gần như sắp bị trêu đùa phát điên, căn bản không biết tiếp lời như thế nào, đối tượng mà trong đầu kịch liệt ảo tưởng chỉ ở bên ngoài cách có một cánh cửa, sự thật này làm cho Vương Đại Hải càng thêm không thể kiềm giữ.
“Cho Vương Tiểu Hải với Thẩm Tiểu Ngôn nhà chúng ta làm quen nhau một chút nào, quen một người bạn về sau chơi với nhau.” Thẩm Ngôn sửa từ gõ cửa thành cào cửa, dùng miệng lưỡi nghiêm túc đúng chuẩn chủ nhiệm lớp nói, “Vương Tiểu Hải nhà anh thật là không hòa hợp.”
Vương Đại Hải bị trêu đùa đến đầu choáng não đau, hận không thể lao ra quỳ gối với Thẩm Ngôn cầu xin cậu thu tay lại.
Thấy Vương Đại Hải không có ý muốn mở cửa, Thẩm Ngôn đành phải lui bước, ở ngoài cửa tự high: “Anh ơi, muốn em kêu vài tiếng không?”
Vương Đại Hải kiên định cự tuyệt: “Không cần.”
Nhưng mà Thẩm Ngôn đã bắt đầu kêu, giọng ngọt mềm như miếng bánh mật đậu đỏ: “Anh ơi —— anh à ——”
Vương Đại Hải sướиɠ đến run lập cập.
Nửa phút sau, cửa phòng tắm mở, gương mặt anh tuấn đỏ bừng của Vương Đại Hải xuất hiện phía sau cửa, trong mắt đầy vẻ dịu dàng bất đắc dĩ, nói: “Thằng bé này.”
“Tới lượt em.” Thẩm Ngôn nghiêng người, chen vào phòng tắm.
Vương Đại Hải không dám đáp lời, giống như sợ chậm một bước thì sẽ bị yêu tinh hút hết dương khí, phóng nhanh về phía phòng ngủ.
Thẩm Ngôn buồn cười gọi anh lại: “Anh ơi, lúc em ấy ấy, có thể nghĩ đến anh không?”
Chân Vương Đại Hải mềm nhũn, suýt nữa gặm đất, theo phản xạ đáp: “Đừng.”
Thẩm Ngôn: “Vậy em tưởng tượng người đàn ông khác này kia với em, anh không ghen hả?”
Vẻ mặt Vương Đại Hải đau khổ thù hằn, cau mày: “…… Ghen.”
Thẩm Ngôn ân cần dụ dỗ: “Vậy anh kêu em nghĩ tới ai?”
Vương Đại Hải đem một chút lương tâm ít ỏi còn sót lại móc ra băm băm cho chó ăn, mặt đỏ tai hồng đỡ trán, nhỏ giọng nói: “…… Nghĩ tới anh.”
Thẩm Ngôn nhẹ giọng cười, cảm giác trái tim ngọt đến độ bay lên trong l*иg ngực, vô cùng sung sướиɠ.
Xuất phát từ sự cân nhắc cho trái tim khỏe mạnh, Vương Đại Hải không dám đáp lời với Thẩm Ngôn, bạch bạch bạch chạy về phòng ngủ.
Chờ Thẩm Ngôn về phòng, Vương Đại Hải còn chưa đi ngủ, tuy rằng hiện giờ đã có điện có thể mở đèn ngủ, nhưng hai người đều ăn ý mà không nhắc tới chuyện để Thẩm Ngôn về phòng mình ngủ, Vương Đại Hải tắt đèn, quy quy củ củ nằm xuống, yên một lát yên tĩnh, Thẩm Ngôn lại bắt đầu làm trò, một chân đá bay chăn của mình: “Anh ơi, anh đắp chung chăn ôm em ngủ đi.”
Vương Đại Hải: “……”
Thẩm Ngôn: “Anh ơi ——”
Vương Đại Hải ngoan ngoãn xoay người ôm Thẩm Ngôn, đắp chăn lại.
Bởi vì dục niệm đã được giải phóng, khi hai người rúc vào nhau chỉ có cảm giác ấm áp ngọt ngào. Ngày mai bọn họ đều phải dậy sớm đi làm đi học, Thẩm Ngôn không dám gây chuyện nữa, sau khi một yêu cầu nhỏ nhoi cuối cùng được thỏa mãn liền thành thành thật thật nhắm mắt ngủ. Hai người lăn lộn mệt mỏi hơn nửa đêm, tuy nói tâm tình thực kích động nhưng cũng đều ngủ được, chỉ là ít nhiều vẫn có chút không yên ổn, trong lúc nửa mộng nửa tỉnh chợt nhớ tới đối phương đều sẽ mơ mơ màng màng kích động một chút.
Sáng sớm hôm sau, Vương Đại Hải bị tiếng chuông di động đánh thức, mắt còn chưa mở đã hướng sang bên cạnh sờ soạng một phen, không sờ được người, chăn cũng đã lạnh.
Vương Đại Hải chưa tỉnh táo, còn tưởng vụ tỏ tình tối qua là mình nằm mơ, suýt nữa sợ tới mức trái tim ngừng đập, anh mở bừng mắt đứng dậy xuống đất, dép lê không biết đã đá đi đâu, cứ để trần hai cái chân to bản đầu óc choáng váng lao ra khỏi phòng ngủ tìm Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn nhớ thương bài tập cuối cùng mà tối hôm qua cúp điện chưa làm xong, cho nên rời giường sớm hơn Vương Đại Hải hai mươi phút, cậu đang ở trong thư phòng vùi đầu làm bài, Vương Đại Hải bỗng nhiên mặc áo cộc quần đùi vẻ mặt mờ mịt vô thố đâm sầm vào, một thân cơ bắp rắn chắc xinh đẹp cùng với hai cái chân dài làm cho Thẩm Ngôn ngáp liên miên mất sạch cơn buồn ngủ trong vòng một giây.
“Anh!” Thẩm Ngôn dùng khuỷu tay chống bàn, đôi tay chống cằm chu mỏ với Vương Đại Hải, “Cho một cái hôn chào buổi sáng nào.”
Không phải nằm mơ…… Vương Đại Hải nhẹ nhàng thở ra, bước qua, hai tay chống mặt bàn, thân trên lướt qua bàn, nhẹ nhàng hôn một cái trên gương mặt tản ra mùi sữa rửa mặt của Thẩm Ngôn.
“Anh tiến bộ mau ghê, hôm qua hôn trán, hôm nay hôn mặt, vậy ngày mai là hôn môi, ngày kia sẽ hôn……” Thẩm Ngôn mỹ mãn thay Vương Đại Hải làm một kế hoạch cho năm ngày đầu tiên.
Vương Đại Hải nghe mà đỏ mặt, vội vàng cắt lời: “Ngôn Ngôn sáng sớm muốn ăn gì?”
Thẩm Ngôn rung đùi đắc ý thở dài: “Muốn ăn Vương Đại Hải thì anh lại không cho, chỉ đành lui bước, ăn bát mì sợi Vương Đại Hải làm đi.”
Vương Đại Hải không biết tiếp lời tán tỉnh này như thế nào, chỉ biết nhìn Thẩm Ngôn ngây ngô cười, nói: “Anh làm cho em, hai mươi phút là xong.”
Anh đang muốn xoay người đi ra ngoài, lại cảm thấy không đúng —— trước đó sáng sớm mỗi ngày Thẩm Ngôn đều là nhóc lười phải nhờ chuông báo di động cộng thêm Vương Đại Hải ba mời bốn giục mới có thể miễn cưỡng bò dậy, tối hôm qua lăn lộn đến sau nửa đêm, hôm nay lại còn có thể nhanh nhẹn dậy sớm như vậy làm bài tập ư?
Vương Đại Hải: “Đúng rồi, hôm nay sao em dậy sớm thế, buồn ngủ không?”
“Buồn ngủ.” Thẩm Ngôn dùng sức xoa xoa mặt, một giây sau ý chí chiến đấu sục sôi, “Nhưng em chính là người đàn ông phải thi đậu đại học S, một chút buồn ngủ như vầy chẳng tính là gì cả.”
Ánh mắt Vương Đại Hải sáng lên: “Muốn thi vào đại học S hả?”
Thẩm Ngôn liếc nhìn anh một cái, nói khẽ: “Đại học tốt ở chỗ chúng ta chỉ có mỗi một trường này thôi, nếu em thi không đậu thì phải đến trường kém hơn, hoặc là phải đến nơi khác học, chỉ bằng anh sáng sớm liếc mắt một cái không thấy em đã hoảng loạn chạy khắp nhà, còn không phải sẽ nhớ em muốn chết hả.”
Vương Đại Hải cười ngây ngô gật đầu: “Ừ, khẳng định mỗi buổi tối anh đều ngủ không ngon.”
Anh quá thành thật, không biết nói lời ngon ngọt, nhưng có đôi khi lời nói thật trắng ra cũng có thể dụ được người.
Vương Đại Hải đi làm bữa sáng, làm được một nửa, Thẩm Ngôn thu phục xong bài tập chân cẳng nhanh nhẹn chạy tới, ha một tiếng từ phía sau ôm lấy Vương Đại Hải.
Vương Đại Hải sửng sốt, bỗng nhiên nhận ra không đúng: “Ngôn Ngôn, chân em…… khỏi nhanh như vậy à?”
“Vốn dĩ cũng không bị trật nặng lắm.” Thẩm Ngôn dán mặt trên lưng Vương Đại Hải, nhỏ giọng nói, “Anh ơi, nói với anh chuyện này anh đừng mắng em nha.”
Vương Đại Hải cơ bản đã đoán được, xoay người đối mặt với Thẩm Ngôn, bất đắc dĩ lại dung túng bảo: “Nói đi.”
Thẩm Ngôn ngẩng mặt, vô cùng đáng thương nhìn anh, khai báo tội trạng: “Chân em lúc ấy bị trật rất đau, nhưng không có đau như em biểu hiện, em nói em không đi nổi, là muốn để anh ôm em…… Anh ơi thực xin lỗi, anh có giận em không?”
Vương Đại Hải không chỉ không giận, trong lòng còn bị làm cho ngọt ngấy, anh đưa tay xoa xoa đầu tóc Thẩm Ngôn, cười: “Việc chút xíu như vậy mà anh có thể giận dỗi với em ư?”
“Về sau em không bao giờ lừa anh nữa, thật.” Thẩm Ngôn siết thật chặt cánh tay vòng quanh eo Vương Đại Hải, “Về sau có suy nghĩ gì em đều nói thẳng.”
“Tốt!” Vương Đại Hải vỗ ngực, “Chỉ cần anh có thể làm được, muốn gì chiều đó.”
Thẩm Ngôn vô tội chớp chớp mắt: “Vậy hôn một cái trước đi.”
Thằng, thằng bé này…… Vương Đại Hải không dám lên tiếng, dứt khoát giả như không nghe thấy, lỗ tai đỏ rực xoay người khảy mì sợi trong nồi.
Đảo mắt lại đến thứ sáu, cuối tuần này Vương Đại Hải đã hẹn với Vương Tiểu Khê là hai anh em cùng nhau về nhà chơi với ba mẹ.
Buổi tối, Vương Đại Hải đến đại học S đón Vương Tiểu Khê trước, lại theo thường lệ đến trường đón Thẩm Ngôn tan học.
Thẩm Tuấn Huy từ lần trước đã hoàn toàn trở mặt với Thẩm Ngôn, sau đó không còn dẫn người tới trường học tìm Thẩm Ngôn nữa, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng có người tới tìm chỉ là bị Vương Đại Hải dọa lui. Cho nên Vương Đại Hải vẫn cứ không yên lòng, chung quy thì loại chuyện này vẫn phải đề phòng, hiện giờ nhóc con chỉ có mình anh có thể dựa vào, Vương Đại Hải một chút cũng không dám sơ sẩy.
Xe dừng trước cổng Nhị Trung, cách thời gian tan học còn ba phút, Vương Đại Hải ấn cửa sổ xe xuống, ngẩng cổ mong chờ.
“Anh.” Vương Tiểu Khê đã quan sát ông anh cậu cả một đường, nhìn thế nào cũng thấy không ổn, nếu nhất định muốn nói, thì chính là quanh thân anh cậu cứ như tràn ngập không khí xuân về hoa nở, trong cái khí tràng hàm hậu chính trực trước giờ thế mà lại lộ ra một chút…… phóng túng.
“Hửm?” Vương Đại Hải quay đầu lại.
Vương Tiểu Khê hắng hắng giọng, thử nói: “Thẩm Ngôn ở nhà anh ổn chứ?”
Vương Đại Hải mất tự nhiên ho khan một tiếng: “Ở chung khá tốt.”
Yên lặng một lát, Vương Đại Hải hỏi: “Em với bạn cùng phòng của em ở chung cũng được chứ?”
Không biết Vương Tiểu Khê nhớ tới cái gì, mặt đỏ lên: “Cũng khá tốt.”
Hai người lại lần nữa rơi vào trạng thái yên tĩnh khó hiểu, đều là một bụng tâm sự không dám nói ra lời, tựa như một cặp anh em hờ!
Lúc này, học sinh bắt đầu ùa ra cổng trường, cửa sổ xe bên phía Vương Đại Hải đối diện cổng trường, lúc Thẩm Ngôn chạy tới không phát hiện Vương Tiểu Khê ngồi ở ghế phó lái, chạy vài bước đã dùng giọng nói có thể ngọt chết một con voi gọi Vương Đại Hải: “Anh ơi ——”
Vương Đại Hải đã hạnh phúc lại kinh hoảng, còn chưa kịp đáp lại, Vương Tiểu Khê bỗng nhiên nghiêng người về trước, dùng biểu tình siêu nhiên nhìn thấu hết thảy vẫy vẫy tay với Thẩm Ngôn, nói: “…… Hi.”
Cái giọng kêu anh ơi của mi với cái lúc ông đây thả thính Lý Lan Phong quả là giống nhau như đúc luôn!
Thẩm Ngôn dùng giọng điệu vô cùng bình thường chào hỏi Vương Tiểu Khê: “Anh, anh cũng tới hả.”
Vương Tiểu Khê: “…… Ừm.”
Giọng điệu chênh lệch nhiều lắm luôn á nhóc khốn này!
Hết chương 52