Chương 7
Cuối cùng Mạnh Kỳ Ngọc tìm một tòa nhà trong thành cho Tiểu vương gia ở.Tòa nhà này nằm trong ngõ, rẽ ra ngoài chính là khu phố náo nhiệt, bên trong lại rất yên tĩnh. Tiểu vương gia rất hài lòng về tòa nhà này, cho tôi tớ thị vệ của mình tới chỗ Mạnh Kỳ Ngọc, mang theo Miên Miên cùng mấy người thị nữ người hầu tiến vào trong nhà.
Miên Miên cũng yêu thích tòa nhà này, tòa nhà này có một khoảng sân rộng, bên cạnh sân trồng nhiều cây cao, cành lá xum xuê. Cạnh cây cao còn có một vườn hoa, bên trong trồng đầy hoa tươi.
Trong sân còn có một khoảng trống, Tiểu vương gia suy nghĩ, rồi sai người đi mua ít hạt giống cải thảo củ cải trồng vào đó, dự định sau này có thể hái thẳng đồ trong sân cho Miên Miên ăn.
Miên Miên nghe vậy xong thì rất vui vẻ, cứ ở ngay trước mặt mọi người hôn chụt một cái lên mặt Tiểu vương gia. Hai hôm nay y hôn qua hôn lại Tiểu vương gia đã quá quen, đám hạ nhân cũng không lấy làm kinh ngạc.
Thế nhưng Tiểu vương gia vẫn thẹn thùng, mới vừa được hôn thì sững sờ, sau đó lại là vui vẻ, ý cười còn chưa tản ra đã lập tức thu lại, giấu đầu hở đuôi nhìn xung quanh, thấy không ai nhìn bọn họ thì mới bình tĩnh lại, giả vờ hung ác trừng Miên Miên một cái.
Miên Miên không thèm sợ hắn, y hớn hở tiến tới bên cạnh Tiểu vương gia, môi dán vào tai hắn, thì thầm nói với hắn: "Kỳ Nhiên, ngươi là bỏ công làm vì ta sao?"
Hơi thở của y quá nhẹ, khí tức xẹt qua vành tai chui vào trong tai, như lông chim nhẹ nhàng phe phẩy từ tai đến đầu quả tim, cả người Tiểu vương gia run lên, hai má và vành tai đồng thời nóng lên, hắn đưa tay ra đẩy Miên Miên một cái, nhưng tay căn bản cũng không dùng lực để đẩy.
"Ngươi... Ngươi cách xa ta một chút, giữ khoảng cách!" Giọng điệu của Tiểu vương gia nghiêm khắc, mà ánh mắt lại bối rối ngượng ngùng.
Miên Miên không buồn nghe lời Tiểu vương gia, lời hắn nói chính là không giống điều hắn nghĩ. Nói chuyện với Tiểu vương gia, không cần nghe hắn nói gì, mà phải xem vẻ mặt hắn, không chán ghét, vậy hẳn là... chính là thích.
Miên Miên nhích lại càng gần hơn, hai người chóp mũi đối chóp mũi, hơi thở quấn quýt, trong mắt hai người phản chiếu ra khuôn mặt của đối phương. Mặt Tiểu vương gia càng đỏ hơn, màng nhĩ của hắn cũng đồng thời giật lên theo nhịp tim đập, như thể tất cả mọi thứ trong chớp mắt đã đều lùi lại như thủy triều. Thiên địa mênh mang, chỉ còn sót lại hắn, cùng người trong mắt hắn.
Tiểu vương gia cho là Miên Miên sẽ hôn xuống, hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần được hôn, thậm chí ngay cả chốc nữa cần phải răn dạy Miên Miên thế nào hắn cũng đã suy nghĩ trong đầu một lần.
Nhưng Miên Miên lại cứ bình tĩnh nhìn hắn như vậy, nói: "Kỳ Nhiên, mặt của ngươi đỏ thật."
Miên Miên duỗi tay ra xoa hai má Tiểu vương gia, "Nóng vậy? Ngươi đổ bệnh à?"
Con thỏ ngu xuẩn! Yêu tinh chết tiệt!!
Tiểu vương gia hất bỏ tay Miên Miên ra, ngửa ra sau kéo dài khoảng cách với y, cả giận nói: "Ngươi mới đổ bệnh! Cách xa ta một chút!"
Miên Miên nhìn Tiểu vương gia, nghi hoặc hỏi hắn: "Kỳ Nhiên, ngươi mới vừa..."
"Mới vừa làm sao?!" Giọng Tiểu vương gia rất nặng nề.
Miên Miên suy nghĩ câu từ trong đầu mấy lần vẫn không biết đến nên nói như thế nào cho phải, nhưng đúng là y cảm thấy Kỳ Nhiên mới vừa rồi đã muốn y lại gần thêm một chút, bọn họ đã gần nhau vậy rồi, gần thêm một chút, không phải là... Miên Miên đã hiểu ra, gần thêm chút nữa chính là hôn môi.
Kỳ Nhiên là muốn cùng y hôn môi!
Miên Miên nghĩ thông suốt xong, lập tức bật cười, giọng nói của y vốn đã êm tai, réo rắt như nước chảy róc rách trên núi, hiện giờ nhỏ giọng cười, càng có thêm vẻ mê hoặc biếng nhác không nói rõ được.
Có lẽ yêu tinh đều là trời sinh biết quyến rũ người khác.
"Ngươi cười cái..." Tiểu vương gia còn chưa nói xong, môi đã bị lấp kín thật chặt.
Tiểu vương gia mở to mắt, nhìn Bạch Thỏ Tinh trước mặt mình, kinh sợ tới nỗi hơi động cũng không dám động, phảng phất như bị ai đó điểm huyệt, cứng đờ tại chỗ, mặc cho hai bờ môi của Miên Miên lướt nhẹ trên môi hắn.
Yêu tinh biết dụ người là trời sinh, nhưng hôn người thì vẫn hơi kém. Miên Miên vuốt nhẹ đến vuốt nhẹ đi ở trên môi Tiểu vương gia, đều là chỉ ở trên môi, quá mức nhất chỉ là liếʍ một cái lên môi Tiểu vương gia.
"Ngươi làm gì vậy?!" Phút chốc Miên Miên buông hắn ra, Tiểu vương gia liền lấy lại tinh thần, lập tức kéo dài khoảng cách với Miên Miên.
Trên môi hắn đã được phủ một lớp nước mỏng, Miên Miên chỉ lo nhìn về phía môi Tiểu vương gia, căn bản không chú ý tới Tiểu vương gia đang tức nổ phổi nói gì.
Con người đúng là kỳ quái, mới vừa rồi rõ ràng là muốn, giờ mình đã làm theo hắn muốn, kết quả Kỳ Nhiên còn mắng ngược lại y. Có điều, môi Kỳ Nhiên thật sự đẹp, hôn lên cũng thích, vừa mềm mại vừa mỏng manh, vừa rồi đáng ra phải hôn lâu thêm một lúc, Miên Miên nghĩ.
Tiểu vương gia mắng một lúc, thấy Miên Miên vẫn là bộ dạng đầu óc lạc trôi giữa trời không biết đang suy nghĩ gì, không khỏi càng tức thêm.
"Miên Miên! Thỏ tinh chết tiệt!" Tiểu vương gia oán giận nói.
Miên Miên đột nhiên lấy lại tinh thần, mờ mịt "A" một tiếng.
"Ngươi! Ngươi, ngươi, ngươi!!!" Tiểu vương gia càng tức thêm.
"Xin lỗi ngươi mà." Miên Miên thẳng thắn dứt khoát xin lỗi, câu xin lỗi này của y, lại chặn hết lời Tiểu vương gia muốn nói ở trong miệng.
"Ta không nên tự ý hôn ngươi." Miên Miên nói xin lỗi rất lưu loát, thái độ khiêm tốn, giọng điệu thành khẩn, khiến người ta có muốn nổi giận cũng không nổi được.
Mấu chốt là Tiểu vương gia thực ra cũng không tức giận như vậy, cho nên cũng là xuống một bậc thang.
"Vậy ngươi..."
"Vậy sau này ta được ngươi cho phép rồi mới hôn ngươi, có phải là vậy không?" Miên Miên cướp lời.
"..." Tiểu vương gia lại bị ngắt lời không phản bác được, "Được thôi, nếu ngươi có nhận thức này cũng rất tốt, sau này..."
"Sau này ta sẽ hỏi thẳng ngươi, Kỳ Nhiên, ta có thể hôn ngươi được không? Thế này có được không?"
Tiểu vương gia ho khan hai tiếng: "Vậy, cũng được."
"Vậy, Kỳ Nhiên, giờ ta hôn ngươi được không? Ta muốn hôn ngươi lắm." Miên Miên thành khẩn hỏi.