Hoa Nở Giữa Hè

Chương 21: Tô đồng

Trong quán cà phê buổi chiều ngày hôm đó, có một cô gái cứ nhìn Diệp Hướng Vinh và Hạ Như Họa mãi. Cô gái béo tròn ngồi bên cạnh cô ấy cùng nhìn theo ánh mắt của cô, nói: “Tô Đồng! Cậu nhìn cô gái ấy xem, đẹp quá đi mất.” Tô Đồng híp mắt nói: “Không sai, chỉ tiếc là vẫn thua tớ một chút!” Cô béo cười to: “Cậu á? Thua nhiều chút mới đúng!”

Tô Đồng hung hăng trừng cô một nói: “Con gái ấy à, không chỉ có vẻ ngoài, trí tuệ cũng là một loại sắc đẹp!” Cô béo không thèm để ý tới Tô Đồng, mê luyến nói: “Quên đi, nếu như có thể xinh được như cô ấy, chu dù bị ngốc tớ cũng bằng lòng!” Tô Đồng không cho là đúng: “Cậu nhìn cô ta đi, ánh mắt đờ đẫn, thần sắc ủ rũ! Lại còn dây dưa lằng nhằng với người đàn ông kia, nói không chừng cổ là kẻ thứ ba, hồng nhan bạc mệnh, nhất định là sống không vui vẻ gì!”

Cô béo đánh nhẹ Tô Đồng một nói: “Cậu độc mồm độc miệng quá đi, cậu nhìn xem, đều là do cậu tự suy đoán thôi! Người ta đi rồi kìa.” “Này này! Đừng đùa nữa! “Tô Đồng kéo tay cô béo, “Mới vừa rồi cô ta ngồi ở chỗ kia phải không? Có cái túi kìa, chắc là của cô ta đấy?” Cô béo vội chạy qua đó, cô nhặt chiếc găng tay nằm trên đất lên, nói: “Là của cô ấy! Nhưng biết đi đâu mà tìm bây giờ!”

Tô Đồng nói: “Nhìn trong túi xem thử có cái gì ghi tên cô ta hay không?” Cô béo mở túi ra, nói: “Ừm… Giáo trình, wow! Là Hải Đại! Bạn chung trường với mình đó! Hạ Như Họa, cậu đã từng nghe tên chưa?” “Chưa, nhưng tên dễ nghe thật đấy.” Tô Đồng lắc đầu nói.

“Chờ một chút… Có một cuốn sổ, bên trong có ghi số điện thoại.” Cô béo mừng rỡ nói. “Đưa tớ xem một chút đi.” Tô Đồng mở cuốn sổ ra, mặt liền biến sắc: “Thật là lạ…”

Cô béo vội vàng giành lấy cuốn sổ, cô kinh ngạc nói: “Ô! Sổ ghi số điện thoại sao…sao chỉ có tên của một người vậy?” Tô Đồng trầm tư lẩm nhẩm: “Như Phong… Tên này và Như Họa rất xứng đôi.” Hai người liếc nhìn nhau, Tô Đồng nói: “Là máy nhắn tin, gọi cho người này một chút đi!”

Hai người ra khỏi quán tìm đến một bốt điện thoại công cộng, Tô Đồng quay số ghi trong cuốn sổ: “Làm ơn nối máy đến 99699… Tô Đồng… Túi của Hạ Như Họa đang ở chỗ tôi, xin gọi lại. Cảm ơn!” Chưa đến một phút sau Ngụy Như Phong đã gọi lại. Lúc vừa mới nghe tin nhắn cậu đã cảm thấy lo lắng vô cùng, gần đây có một thế lực đang đối nghịch với Trình Hào, trước đây Đông Ca đã bị người ta làm loạn hai lần, ngay cả kho hàng ở bến tàu Kỳ Gia Loan cũng xảy ra vấn đề, hàng hóa cứ mãi lênh đênh trên biển mà không tìm được chỗ cập bờ. Bọn người ấy chưa hẳn là buôn lậu và muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ với Trình Hào, có thể chỉ là động tác giả của bên cảnh sát, nhưng mà ai nấy cũng đều cẩn trọng. Ngụy Như Phong sợ Hạ Như Họa bị người ta làm hại, cậu không chịu nổi một cú sốc nào nữa, lúc gọi điện ngón tay đều run lẩy bẩy, điện thoại vừa thông suốt liền sốt ruột hỏi: “Cô là ai? Cô đang ở đâu? Vì sao túi của cô ấy lại ở trong tay cô?” “Cô ta để quên túi ở quán cà phê, chúng tôi nhặt được. Anh là bạn của cô ta hả? Có thể tới đây lấy đồ giùm cho cô ta không?”

Tô Đồng nhíu nhíu mày, người này vừa mở miệng đã ăn nói cộc lốc, khiến cô hơi có ác cảm. Ngụy Như Phong thở phào nhẹ nhõm: “Là như vậy sao? Cô đang ở đâu? Chờ một chút tôi đến ngay.” Tô Đồng nói sơ lược vị trí xong liền cúp điện thoại, nói với cô béo: “Đợi lát nữa đi, Như Phong gì đó nói là muốn đi qua đây lấy đồ, mà anh ta bị khùng khùng kiểu gì ấy, căng thẳng chịu không nổi!”

Cô béo nói: “Là bạn trai của cô gái kia chứ gì?” Tô Đồng lắc đầu nói: “Không giống… Không nói rõ được.” Chỉ một lát sau Như Phong đã lái xe đến, cô béo nhìn chiếc xe hơi màu mận chín, níu chặt cánh tay Tô Đồng hưng phấn thì thầm: “Trời ơi! Soái dễ sợ!”

Tô Đồng tiến lên đón người, chủ động nhìn thẳng Như Phong: “Anh là… Như… Phong?” Ngụy Như Phong gật đầu một nói: “Đúng vậy. Túi của cô ấy đâu?” “Bộ muốn là lấy được liền hả? Đưa chứng minh thư đây tôi xem thử, nhỡ đâu anh lấy bừa thì sao?” Tô Đồng nhướng mày nói.

“Không có đem chúng minh thư.” Ngụy Như Phong nhăn trán, lạnh lùng nhìn cô. “Sổ hộ khẩu.” Tô Đồng nhìn cậu bị làm khó, cảm thấy rất thú vị, tiếp tục già mồm. “Tôi không có hộ khẩu.” Ngụy Như Phong cười lạnh nói.

“Được rồi được rồi, vừa nãy đã nói hết trên điện thoại còn gì, sao lại xoắn người ta như thế!” Cô béo giật lấy chiếc túi trong tay Tô Đồng, đưa cho Ngụy Như Phong, cười nói, “Chính là cái này, anh xem thử đi.” “Cảm ơn.” Ngụy Như Phong nhận lấy túi rồi xoay người đi thẳng về phía chiếc xe hơi. “Chờ một chút!” Tô Đồng gọi cậu lại, chạy lên trước mặt cậu nói, “Cứ như vậy mà đi sao? Tụi này chờ lâu như vậy, ít nhất phải phải mời tụi này một bữa cơm chứ!”

Ngụy Như Phong dừng lại, cậu yên lặng nhìn Tô Đồng, Tô Đồng cũng không sợ, cười khanh khách đối diện với cậu. Cô béo bị khí thế của Ngụy Như Phong hù sợ, cô nhẹ nhàng kéo kéo Tô Đồng nói: “Cậu làm cái gì thế, lùi một bước đi…” “Lên xe đi. “Ngụy Như Phong mở cửa xe nói.

Tô Đồng dắt cô béo vui vẻ ngồi trên chiếc Santana của Ngụy Như Phong. Trên đường đi, Ngụy Như Phong thường liếc mắt nhìn Tô Đồng qua gương chiếu hậu, trong gương, dường như Tô Đồng không phát hiện ra ánh mắt của cậu, cô chỉ cùng cô béo chỉ trỏ ngoài cửa sổ. Ngụy Như Phong cảm thấy cô gái này rất đặc biệt, tinh ranh cổ quái, nhưng lại không khiến cho người ta cảm thấy chán ghét, cũng không đoán được cô ta đang có mưu đồ gì. Sở dĩ cậu đưa hai cô gái ấy đi là vì muốn nhìn thử xem rốt cuộc Tô Đồng muốn giở trò gì, có phải đã giấu Hạ Như Họa đi rồi hay không. Linda kinh ngạc nhìn Ngụy Như Phong mang theo hai cô gái đi vào Đông Ca, dù lăn lộn ở một nơi xa hoa truỵ lạc như thế, nhưng bên cạnh Ngụy Như Phong chưa từng có cô gái nào, cô vội vàng kéo anh Tân qua, nói: “Anh coi chừng bọn họ! Em chạy đi báo cho Tú Tú biết!”

“Chỉ là dẫn theo hai cô gái thôi mà! Làm gì khẩn trương vậy chứ!” Anh Tân khinh thường nói. “Thôi bớt giỡn đi! Anh cứ dẫn theo hai cô gái vào đây thử xem!” Linda trừng anh ta một. Ở đằng xa, Tô Đồng và cô béo cùng nhau nhìn đông ngó tây, cô béo rất hưng phấn, hô to gọi nhỏ: “Mẹ ơi! Đây là hộp đêm Đông Ca trong truyền thuyết đấy nhé! Cho tới bây giờ tớ vẫn chưa từng mơ mình sẽ được đặt chân tới đây!”

Tô Đồng cũng rất thật tò mò, cô quan sát thái độ của mọi người đối với Ngụy Như Phong, ánh mắt đảo vòng. Ngụy Như Phong mở cửa một căn phòng bao nói: “Mời vào.” Cô béo reo lên một tiếng rồi ngồi xuống, vỗ vỗ chiếc ghế sa lon bên cạnh nói: “Tô Đồng, mau mau tới đây! Da thật đấy!”

Tô Đồng liếc cô nàng một, đi tới nói: “Cậu phấn khích cái gì chứ? Ngồi yên xem nào! Dù sao hôm nay cũng có người thanh toán cho rồi!” Ngụy Như Phong ngồi đối diện với hai cô, ngẩng đầu nhìn Tô Đồng một, gọi bồi bàn đem thực đơn tới nói: “Cứ chọn tự nhiên!” Hai cô gái chụm đầu vào cùng nhau lật thực đơn, dáng vẻ y chang học sinh trung học, Ngụy Như Phong cảm thấy thả lỏng một chút, có thể là do gần đây tình hình không tốt, bản thân đã căng thẳng quá độ rồi.

“Tôi có thể gọi một phần vi cá mập được không? Chưa từng ăn thử…” Cô béo rụt rè ngẩng đầu nói. “Thích thì nhích luôn đi!” Tô Đồng nhanh nhảu gọi món trước Ngụy Như Phong, “Tôi muốn một cốc sữa ‘tình yêu dâu tây’, cảm ơn.” “Bánh Napoleon ‘tình yêu dâu tây’.” Ngụy Như Phong trả lại menu cho bồi bàn, ánh mắt rơi trên người Tô Đồng.

Tô Đồng mỉm cười: “Thật không ngờ, anh mặt đen như Bao Công, thế mà lại thích đồ ngọt!” Ngụy Như Phong mất tự nhiên cúi đầu, cậu đốt một điếu thuốc, để bao thuốc lá phía bên trái, tạp thành hình chữ thập với hộp quẹt. Ở thành phố Hải Bình, động tác này là tiếng lóng, có nghĩa là báo đáp lẫn nhau. Tô Đồng liếc mắt một, mặt không biến sắc nhẹ nhàng khuấy đồ uống. “Hạ Như Họa là bạn gái của anh à?” Cô béo vừa ăn vừa nói, “Mỹ nhân đấy!”

“Không phải.” Sắc mặt Ngụy Như Phong khẽ biến, cậu nả một vòng khói, có chút cô đơn nói, “Cô ấy là chị tôi.” “Là chị ư? Hai người trông chẳng giống nhau gì cả.” Cô béo lắc đầu nói. Ngụy Như Phong giận tái mặt, Tô Đồng đột nhiên mở miệng nói: “Không phải đâu.”

Cô béo và Ngụy Như Phong cùng nhau ngẩng đầu lên, Tô Đồng nhìn chằm chằm vào mắt của Ngụy Như Phong nói: “Hai người không phải là chị em ruột phải không?” Cô béo kinh ngạc nhìn Tô Đồng, trên mặt Tô Đồng hiện ra nụ cười giảo hoạt. Ánh mắt của Ngụy Như Phong lộ ra một tia hàn khí, cậu đột nhiên đẩy bàn, xốc cổ áo Tô Đồng, lạnh lùng nói: “Nói! Rốt cuộc cô là ai?”

Cái miệng đang ngậm một mớ đồ ăn của cô béo mở to, cô nhìn Như Phong với vẻ không thể tin được, không dám nói gì. Sắc mặt Tô Đồng tái nhợt, cô nắm bàn tay đang siết cổ cô của Ngụy Như Phong, khó khăn hít một ngụm khí lớn nói: “Anh không cần thử tôi lần nữa đâu. Tôi không biết anh nghĩ tôi là ai, nhưng tôi, Tô Đồng, chỉ là một sinh viên quèn học ngành quảng cáo của Hải đại mà thôi!” Tô Đồng chỉ chỉ vào chiếc ba lô của mình, ngẹo đầu nói với cô béo: “Lấy thẻ sinh viên, chứng minh thư ra cho anh ta xem!”

Cô béo run rẩy lấy hết giấy tờ mà Tô Đồng bảo, tay run đến cơ hồ cầm không chắc, Ngụy Như Phong trước mắt không còn là một soái ca phong độ mà giống như một con dã thú thô bạo. Ngụy Như Phong nhìn gương mặt khuôn mặt tươi cười trên chiếc thẻ sinh viên màu xanh lam đậm, hơi sững sờ, cậu rất quen chiếc thẻ nho nhỏ này, cậu đã từng vuốt ve thẻ sinh viên cả Hạ Như Họa trong đêm, giống cái này như đúc. Một cảm giác tuyệt vọng không tên nảy sinh trong lòng cậu, cậu buông lỏng hai tay, chán nản nói: “Xin lỗi, thất lễ rồi, hai cô cứ tự nhiên chơi đi.” Ngụy Như Phong đi ra ngoài, Tô Đồng ngã ngồi trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang dần biến mất của cậu, cô béo nuốt hết đồ ăn trong miệng, dùng sức vỗ ngực nói: “Anh ta, anh ta không bị gì đấy chứ… Sao lại đột nhiên nổi điên như vậy? Đều tại cậu hết đấy, nói tầm bậy tầm bạ! Người ta rõ ràng là chị em!”

Chân Tô Đồng hơi, cô bưng nửa cốc “Tình yêu dâu tây” còn lại trên bàn uống một hơi cạn sạch, lẩm bẩm: “Nếu bọn họ thực sự là chị em ruột, anh ta đã không như vậy! Cậu xem đi, cách hành xử anh ta giống một người em với chị của mình sao? Anh ta và Hạ Như Họa kia, tuyệt đối có vấn đề..