Ba năm sau, vào đêm trước đám cưới.
Dựa theo phong tục của Trung Quốc, cô dâu và chú rể phải ở riêng vào đêm trước đám cưới của họ, đội ngũ rước dâu sẽ đón cô dâu về nhà mới.
Sau bữa tiệc độc thân vào đêm trước đêm tân hôn, trong lúc không một ai hay biết, Lâm Dịch Phong lái xe đến biệt thự nơi cô gái đang ở.
Trên bầu trời đầy sao, một con chim không biết tên là gì đậu ở trên cành cây, phát ra tiếng hót “chiêm chϊếp” véo von.
Trong một căn phòng trên tầng hai của biệt thự, thông qua khung cửa sổ ban công đang rộng mở, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh rêи ɾỉ yếu ớt của người phụ nữ.
Có lẽ là do bị người đàn ông nuốt xuống, hoặc có lẽ là do cô cắn chặt môi, liều mạng đè nén cơn kɧoáı ©ảʍ ngập trời kia.
Ngay cả đèn bên trong phòng cũng chưa bật lên chỉ là một không gian mờ mịt.
Chỉ có ánh sao yếu ớt hắt vào từ khung cửa sổ đang mở, trong bóng tối nhàn nhạt có thể nhìn thấy cơ thể trần trụi trắng bóng, mượt mà của cô gái đang dang rộng hai chân mà ngồi trên eo của người đàn ông, theo phần hông của anh va chạm vào cơ thể mềm mại không thể kìm nén được mà nhấp nhô lên xuống.
Nếu không phải đôi tay trắng như ngó sen ôm chặt lấy cổ của anh, chỉ sợ rằng sẽ bị lật ngược ở trên giường.
Khi Bùi Yên cúi đầu nhìn xuống thì có thể nhìn thấy mái đầu đen nhánh đang áp vào ngực mình, răng nanh rắn chắc của người đàn ông đang cắn vào đầu ngực mềm mại, ngậm lấy bầu ngực đầy đặn trắng như tuyết kia mà không ngừng cọ xát.
Những ngón chân non nớt của cô gái đều bị kéo căng, cô ngẩng đầu, cái miệng nhỏ thở hổn hển rồi khẽ rêи ɾỉ.
Âm thanh nhả ra, nuốt vào của người đàn ông tạo thành những âm thanh mυ'ŧ mát dính nhớp.
Mười ngón tay của cô bất giác giữ lấy bả vai của anh rồi áp vào vành tai của anh mà thì thầm: “Chồng ơi, nhỏ tiếng một chút có được không ạ, bố mẹ sẽ nghe thấy...”
Vào giờ phút này Bùi Yên cảm thấy vô cùng may mắn vì cô đã không đồng ý để Linh Linh ngủ với mình, nếu cảnh này bị con bé phát hiện ra thì bố mẹ và bạn cùng phòng ở phòng bên cạnh khi biết chuyện sẽ cười nhạo mình một thời gian dài mất.
Cô gái cũng không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này, sau khi từ tiệc độc thân trở về, vừa định tắm rửa sạch sẽ thơm tho mịn màng để đi ngủ, chỉ để mặc vào chiếc váy cưới thật đẹp cho ngày mai.
Khi cô đang định đóng cửa sổ thì có một bóng dáng nhảy lên ban công của cô, đẩy cánh cửa ban công vẫn chưa kịp đóng lại.
Sau đó cô bị người đàn ông kia mạnh mẽ kéo vào vực sâu của du͙© vọиɠ trong cơn mê muội.
Hương vị ngọt ngào mềm mại trong khoang miệng cùng với nơi đầy đặn chết người dưới thân khiến Lâm Dịch Phong suýt chút nữa mất đi lý trí, cô gái kia sau khi trải qua ba năm yêu nhau thì đã sớm rút đi sự ngây ngô, mỗi một chỗ đều toả ra sức cám dỗ của một người phụ nữ, đều vô cùng trí mạng.
Hai bầu ngực vốn đầy đặn như đang cho trẻ bú sữa dựng thẳng giữa không trung mà không cần sự âu yếm của anh, giống như chỉ cần chạm vào là sẽ phun ra sữa tươi, vòng eo mềm mại nhỏ nhắn, dưới cặp mông nhỏ căng mọng ẩn giấu mật huyệt chỉ thuộc về một mình anh, hương thơm nhàn nhạt đang lan tỏa ra từ xung quanh nơi đó...
Bất kỳ một nơi nào cũng đều có thể khiến cho người đàn ông trở nên điên cuồng, Lâm Dịch Phong ngậm lấy bầu ngực trắng nõn, càng ngày càng hút vào sâu hơn.
Hai tay giữ chặt lấy cặp mông của cô rồi xoa nắn sau đó đẩy xuống dưới hông của mình, không ngừng phát ra âm thanh “òm ọp òm ọp”.
Cô gái càng sợ hãi thì người đàn ông càng thêm điên cuồng, anh muốn nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối và bất lực của cô, sau đó hoàn toàn mở chính mình ra để anh có thể làm mọi điều mình muốn.
Âm thanh da^ʍ mỹ không giảm mà còn tăng lên, cả phòng ngủ vang lên âm thanh trầm bổng.
Bùi Yên sợ hãi, nước mắt lưng tròng mà duỗi tay đến trước ngực, kéo một bên ngực đang bị anh ngậm ra, một bên đầu ngực bị anh kéo ra thật dài, cuối cùng lại bị cô gái liều chết mà che lại không cho ngậm nữa.
Lâm Dịch Phong không còn cách nào, vì vậy anh vuốt ve dọc theo mu bàn tay di chuyển đến xương quai xanh xinh đẹp của cô, vuốt ve cần cổ thanh tú, ngậm lấy phần thịt mềm mại non mịn vào trong miệng rồi vừa mυ'ŧ vừa cắn.
“Không... không được... không được để lại dấu vết...”
Váy cưới sẽ lộ cổ ra ngoài, nếu bị người khác nhìn thấy dấu vết như ngày đính hôn đó thì cô sẽ không bao giờ muốn gặp lại ai nữa.
Bùi Yên hoảng sợ buông hai bầu ngực ra, nghiêng đầu né tránh môi của người đàn ông, giấu miệng đi thì anh liếʍ vành tai, một ít râu còn sót lại cọ vào cổ cô vừa thoải mái lại vừa đau đớn.
Cô gái chỉ biết giữ chặt môi của anh lại, giọng nói ấm ức mà khẽ hạ giọng xin tha: “Chồng ơi ngày mai làm có được không? Ngày mai còn phải mặc áo cưới...”
Cô biết người đàn ông có ham muốn tìиɧ ɖu͙© rất mạnh mẽ, mấy năm nay ngoại trừ thời gian của dì cả* thì hầu như ngày nào bọn họ cũng...
*Kinh nguyệt.
Mấy năm nay Bùi Yên cũng xem như thật sự hiểu được mặt khác của người đàn ông này, bắt đầu từ khi theo anh bước ra khỏi khuôn viên trường, gương mặt sạch sẽ và sâu sắc sau khi trải qua những tháng ngày thăng trầm trên thương trường thì trở nên bình tĩnh và lợi hại hơn, mơ hồ hiện lên mùi vị của một người đàn ông trưởng thành.
Ngay cả khi cô gái vẫn luôn mỗi ngày ở bên cạnh anh cũng vô cùng ngạc nhiên, bạn trai của cô có sự thay đổi vô cùng lớn, sau khi mặc bộ âu phục thì hơi thở của một vị lãnh đạo tản ra khiến cho người ta bất giác muốn khuất phục.
Điều thay đổi là anh đối xử với cô càng ngày càng tốt hơn và càng thương yêu cô hơn, khi ở trên giường, anh ngày càng trở nên độc đoán và càn rỡ hơn.
Bùi Yên sắp bị phá huỷ vì sự trêu đùa đa dạng của anh, cô đã cắn nát vài tấm ga trải giường trong nhà, cô thậm chí không dám đi dép và mặc áo ngắn tay vào mùa hè, mu bàn chân và đầu ngón tay của cô đầy dấu dâu tây do người đàn ông ấy làm ra thì đừng nói là những nơi khác.
Cô biết người đàn ông ấy yêu cô, cho nên ở trên giường cũng cố gắng thỏa mãn anh.
Nhưng không phải đêm nay, thật vất vả mới nói xong điều kiện với anh mấy ngày trước, cổ của cô mới không có ‘những vết muỗi cắn’, đến giờ phút cuối cùng thì cô không thể từ bỏ mọi nỗ lực của mình được.
Bùi Yên vô cùng ấm ức mà nhìn anh, cách mu bàn tay mà hôn lên môi anh, trong lúc thở hổn hển mà bảo đảm với anh: “Bữa tối ngày mai Yên Yên sẽ cho anh nhiều thêm có được không, bây giờ đừng...”
Không thể ăn nơi mềm mại đã đến trong tầm tay, Lâm Dịch Phong chỉ có thể ôm lên cặp mông nhỏ, rồi từng chút từng chút một thẳng tiến vào bên trong, khi thì nâng cô gái lên ở giữa không trung, bàn tay to lớn nhanh chóng thả ra, vừa nhả vật cứng nóng bỏng ra thì lập tức bị nuốt trở về.
Vùиɠ ҡíи được kết nối giữa hai người ướŧ áŧ đến mức không chịu nổi, không cần nhìn mà chỉ cần nghe âm thanh nhớp nháp là có thể biết được nước chảy ra nhiều như thế nào.
Người đàn ông thoải mái thở hổn hển, tránh bàn tay của cô rồi hôn lên cái miệng nhỏ thơm ngát của cô, ngậm lấy đầu lưỡi của cô rồi rầu rĩ nói:
“Nói vài câu mà chồng muốn nghe đi, nếu không sẽ làm cho em khóc đến khi bố mẹ đều sẽ nghe thấy đấy.”
Dáng vẻ ngang ngược này của anh như là một tên côn đồ vậy, Bùi Yên khóc không ra nước mắt, chỉ đành quấn lấy cổ của người đàn ông rồi vùi vào cần cổ của anh mà nói ra hết những lời anh muốn nghe:
“Chồng ơi... Ưʍ... Nơi đó lớn như vậy, bên trong của Yên Yên bị làm đến vô cùng thoải mái...”
Sau ba năm đào tạo của anh thì cô gái đã trở nên mềm mại và quyến rũ từ lâu, những lời nói thô tục và đáng xấu hổ cũng đều có thể nói ra với anh khi ở trên giường.
“Tiểu dâʍ đãиɠ.” Lâm Dịch Phong hài lòng ôm lấy thân thể đang run rẩy của cô, bàn tay to lớn của anh vỗ vào bầu ngực của cô vài cái rồi khàn giọng nói:
“Ngày mai mặc bộ đồ thủy thủ này rồi để cho chồng làm cả đêm có được hay không? Giúp chồng nhấp một chút.”
Lúc trước đã từng có kinh nghiệm mặc đồ tình thú và bị anh phá hỏng cho nên Bùi Yên hiếm khi chạm vào những thứ này nữa, dù cho người đàn ông có dỗ dành thế nào thì cô cũng không mặc, nhưng đêm nay cô gái không thể không đồng ý, rất biết điều mà nhẹ nhàng gật đầu.
Đã có được thứ anh muốn, bàn tay to nóng bỏng của người đàn ông dùng sức vuốt ve cơ thể mềm mại của cô, những nơi lòng bàn tay đi qua khiến cho thân thể mềm mại nổi lên từng trận run rẩy, anh dựa vào bên tai của cô gái mà dỗ dành:
“Dạy cho em nhiều câu như vậy tại sao chỉ có thể nhớ được một câu này, nói thêm một vài câu nữa cho chồng nghe nào.”
Kết quả là giọng nói run rẩy của cô gái quanh quẩn trong phòng ngủ rất lâu rồi truyền ra bên ngoài khung cửa sổ rộng mở, lũ chim xấu hổ đến mức không dám kêu, chỉ biết đậu trên cành, có hai con chim đen đang nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ đang phóng túng bên kia.
***
Không ai biết rằng chú rể đã đi tìm cô dâu vào đêm trước đám cưới, thậm chí Bùi Yên cũng không nhớ được người đàn ông đã rời đi từ lúc nào, chỉ nhớ mơ hồ về đoạn ngắn anh dỗ mình đi ngủ và còn có mảnh giấy để lại trên bàn đầu giường sau khi ngủ dậy.
“Bà Lâm, hẹn gặp lại.”
Cô gái không kìm lòng được mà bật cười, vẫn còn chưa kịp chui rúc vào trong ổ chăn một lần nữa thì cửa phòng đã bị người ta gõ vang: “Chị dâu ơi mau dậy đi, đội ngũ trang điểm đã đến rồi.”
Ánh mắt của Bùi Yên vẫn còn ngái ngủ, ngồi ở trước bàn trang điểm, mí mắt cụp xuống, chuyên viên trang điểm đang thoa phấn cho cô, đứng phía sau là nhà tạo mẫu tóc đang giúp cô tạo kiểu và khen không dứt miệng mái tóc đen nhánh của cô vô cùng xinh đẹp.
Sau một vài nét vẽ thì người thợ trang điểm đã không có đất dụng võ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô gái mà không biết nên hạ cọ trang điểm xuống ở đâu.
Cô cũng không ngờ công việc lại nhanh như vậy, bà chủ của nhà họ Lâm có nền tảng rất tốt, chỉ cần trang điểm đơn giản thì gương mặt như hoa đào kia đã đẹp như tranh vẽ, khẽ mỉm cười thì người khác sẽ giống như bị cuốn vào cơn xoáy mê say động lòng người, nhiều thêm một ít ánh sáng, ít đi một chút lạnh nhạt.
Cô tự hào mà đóng hộp lại: “Được rồi!”
Khoảnh khắc Bùi Yên quay đầu lại, căn phòng lập tức yên tĩnh, ngay cả bố mẹ của cô đều vô cùng vui mừng khi nhìn thấy cô, đôi mắt tràn đầy tự hào và nước mắt lưu luyến.
Hai người bạn cùng phòng làm phù dâu cho cô, bọn họ đã trang điểm xong từ lâu, ngồi bên cạnh cực kỳ hâm mộ nhìn cô gái như đang toả sáng giữa mọi người trong phòng.
Đến hôm nay họ mới hiểu được cái gì là vẻ đẹp khuynh thành, vốn dĩ bình thường Yên Yên đã rất đẹp, sau khi mặc áo cưới thì sắc đẹp ấy càng làm cho người ta phải kinh ngạc không thể dời mắt.
Cô ấy và đàn anh Lâm là một cặp đôi trời sinh!
Lâm Linh vẫn là người phản ứng lại đầu tiên, kích động hô to, đôi mắt lập tức sáng bừng lên như những điểm sáng lấp lánh: “Chị dâu, thực sự quá xinh đẹp!”
Quả thực rất đẹp, lụa trắng, tóc đen, đẹp như tiên nữ giáng trần, ai cũng chăm chú nhìn hồi lâu mà không thể chuyển tầm mắt đi nơi khác được, ngay cả chuyên gia trang điểm cũng vô cùng tự hào, đây có lẽ là lần trang điểm đáng tự hào nhất của cô trong những năm gần đây.
“Cô ơi... Em nhớ là bộ trang điểm và váy cưới này được kết hợp với búi tóc, nếu xoã tóc ra đằng sau thì có phải là nhìn không tốt lắm hay không, tại sao cô...”
Một trợ lý cảm thấy khó hiểu mà dựa đến hỏi sau tai của nhà tạo mẫu.
Cô trợ lý cũng chỉ là muốn học hỏi nhiều hơn một chút, đối với quy trình tạo hình từ trước đến nay cô đã học vô cùng nhuần nhuyễn nhưng đây là lần đầu tiên không hiểu lắm hành động của cô giáo là gì, mặc dù như vậy cũng vô cùng xinh đẹp nhưng cô dám đảm bảo nếu là dựa theo thiết kế ban đầu thì sẽ đẹp gấp mười lần như thế.
Không phải cô dâu nào cũng muốn theo đuổi sự hoàn hảo tuyệt đối hay sao?
Nhà tạo mẫu nhìn học trò của mình bằng một cách bất lực, em nghĩ rằng cô không muốn hay sao? Nhưng em không nhìn thấy những dấu hôn sau lưng của cô ấy, không để cho tóc xõa xuống đằng sau thì không che được!
“Ôi ôi ôi, người bên chú rể đã đến rồi!”
Một giọng nói kích động hô lên ở dưới lầu, ngay sau đó là một đám người chạy ra ban công, tiếng cười nói rôm rả vang vọng khắp cả căn biệt thự.
Đoàn xe chậm rãi bao quanh biệt thự, đội ngũ đón dâu uốn lượng đến cuối đường, những chiếc xe sang trọng đủ màu sắc sáng chói trực tiếp làm mù mắt của người khác.
Mọi người nhìn đến choáng ngợp, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên một chiếc xe Maybach đi ở phía trên cùng.
Cửa xe vừa được mở ra, một người đàn ông mặc một bộ âu phục thuần màu trắng bước ra, giống như một vị thần linh bước xuống từ đám mây, đường nét góc cạnh giống như một tác phẩm điêu khắc do chính Thượng đế tạo ra, đẹp đến mức khiến cho người khác quên cả thở...
Cả hai bên ban công đều đứng đầy người nhưng Bùi Yên cũng không có thời gian để nhìn thấy đội hình hùng vĩ này.
Cho nên sau khi chen chúc xuống lầu, cửa lớn của biệt thự được mở ra, hơn một trăm cặp mắt tỏa sáng đều nhìn qua, âm thanh hít vào vang lên liên tục.
Đẹp!
Dẫn đầu là Tống Từ, anh em lớn lên từ nhỏ của Lâm Dịch Phong điều đầu tiên nghĩ đến trong đầu chỉ có những câu từ: chim sa cá lặn*, bế nguyệt tu hoa*.
*Xa xưa, người Trung Hoa và các nước đồng văn Đông Á đều dùng cụm ngữ "Trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa" (沉鱼落雁; 闭月羞花), có nghĩa là Cá lặn chim sa, nguyệt thẹn hoa nhường, dùng để mô tả hình dung về mỹ nhân.
Bọn họ chỉ mới nhìn thấy người phụ nữ của anh Phong được một lần, lúc đó chỉ cảm thấy vẻ đẹp diễm lệ ẩn chứa một chút ngây ngô, đẹp thì đẹp nhưng một khi nếm thử thì không biết có phải là trái cây chua hay không.
Rồi sau đó Lâm Dịch Phong bảo vệ cô vô cùng chặt chẽ, gần như là không bao giờ nhìn thấy cô, sau ba năm gặp lại thì cô gái đã hoàn toàn rút đi vẻ non nớt của lúc trước, đôi mắt tràn đầy xuân sắc, một cái nhíu mày hay một nụ cười đều có thể thu hút sự chú ý của người khác.
Này thật con mẹ nó... Nếu không phải là của Lâm Dịch Phong... có lẽ cũng sẽ bị người khác nuông chiều và nâng niu.
Mọi người thầm thở dài anh Phong thật tốt số, đồng thời không khỏi nhìn thêm vài lần, không biết khi nào mới có thể gặp lại.
Bùi Yên bị nhìn đến không biết phải nên đặt ánh mắt ở đâu, cô vẫn cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cô phải rụt rè mà nhìn người đàn ông trong bộ âu phục màu trắng đứng ở trên cùng, nhìn anh để cầu cứu.
Nhưng mà người đàn ông cũng đang trong cơn say mê, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô giống như bị nhuộm bằng mực, chỉ cần liếc mắt một cái là sẽ bị hút vào bên trong.
Trái tim của Lâm Dịch Phong chấn động từng ngóc ngách trong cơ thể, thật lâu sau mới ổn định tinh thần lại được.
Anh sải bước nhanh về phía trước, không để ý đến ánh mắt yêu quý hay ngưỡng mộ của mọi người mà ôm cô gái vào lòng và hôn lên môi cô trong ánh mắt của tất cả mọi người.
Xung quanh ngay lập tức vang lên tiếng vỗ tay và cổ vũ nồng nhiệt, Bùi Yên đỏ mặt, người đàn ông chưa từng hôn cô ở trước mặt mọi người, cô gái đang định ngước mắt lên nhìn anh thì đã bị một đôi tay to lớn ôm chặt lấy rồi đi về phía chiếc xe đầu tiên.
Cả bầu trời như quay cuồng trong nháy mắt.
Cô gái chợt nhớ đến bộ phim điện ảnh kinh điển nhất - Người yêu của tôi là một anh hùng cái thế, rồi sẽ có một ngày người ấy bước lên đám mây bảy màu đến cưới tôi.