Một giấc của Bùi Yên kéo dài đến khi trời tối sầm. Sau một ngày ngủ no say, anh đút cháo giúp cô gái nhỏ bằng đầu lưỡi của mình, nước cháo nóng hổi chảy xuống yếu hầu, cô chịu không nổi càng muốn nhiều hơn.
Cũng có cảm giác… Mình được anh bế như một đứa trẻ đi tiểu…
Bùi Yên mở mắt, ngồi vững trên cánh tay người đàn ông, hai chân nhỏ trần trụi bị bàn tay to tách ra.
Bụng rất căng trướng nhưng không đi ra được, có cái gì đó chặn lại chỗ niệu đạo.
Cô gái nhỏ hôn mê khóc nức nở… Bụng căng quá… Bụng Yên Yên căng quá…
Lâm Dịch Phong ngồi trên bồn cầu, đặt mông cô nhóc lên đùi anh, môi dán bên tai cô nhẹ dỗ dành, Yên Yên ngoan… Ông xã nhìn xem… Em có thể đi được rồi.
Hai ngón trỏ kéo môi âʍ ɦộ sưng tấy, đầu ngón tay anh thăm dò bên trong, moi móc tϊиɧ ɖϊ©h͙ khỏi miệng huyệt.
Tối qua, người đàn ông chỉ rửa đơn sạch giản, lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trong tiểu huyệt, từng đợt từng đợt bị anh đào ra, vẩy khắp lòng bàn tay Lâm Dịch Phong.
Lúc này, miệng huyệt được khai mở, bắt đầu phun nước trên sàn nhà thành đường cong, xuất hiện bọt nước từ nơi tư mật.
Dòng nước nóng cuồn cuộn trên mặt đất mang theo hơi thở tự do của cô gái nhỏ.
Đôi mắt Lâm Dịch Phong tối sầm, bàn tay anh lại đè bụng nhỏ, dịu dàng xoa nắn, cả ngày hôm nay tiểu gia hỏa không đi tiểu, sợ trong bụng cô còn rất nhiều…
Vì thế, bụng nhỏ được anh an ủi không kiêng nể gì, chất lỏng màu vàng nhạt liên tục tràn ra, thấm ướt cả quần ngủ của người đàn ông.
Giống hệt một đứa bé đái dầm vậy, cô mềm mại dựa vào ngực anh, tiểu huyệt mất khống chế không ngừng tuôn trào mật dịch tình ái.
Khi cô nhóc tỉnh lại đã là vài ngày sau, Bùi Yên nằm bò trên cơ thể của người đàn ông, tấm chăn nặng nề che kín hai người.
Đôi ngực sữa rất khó chịu, cô cọ tới cọ lui, không thoải mái chút nào… Cứng quá… Nệm giường mềm hơn nhiều…
“Đừng nhúc nhích!” Lâm Dịch Phong đè mông nhỏ cảnh cáo, giọng anh khàn khàn.
Mỗi lần tiểu gia hỏa này nằm trên người anh đều ngọ nguậy, muốn biến anh thành Liễu Hạ Huệ sao?
Hai viên anh đào cọ tới mặt anh, vật dâng tận miệng làm sao không ăn cho được. Anh dứt khoát cúi đầu ngậm lấy một viên, đầu lưỡi quấn lấy núʍ ѵú, kɧıêυ ҡɧí©ɧ trên dưới.
“Ưm a~”
Kɧoáı ©ảʍ truyền đến trước ngực cô, Bùi Yên từ từ tỉnh dậy, mở mắt to nhìn cái đầu đen nhánh như một đứa bé đang ăn ngực cô, môi người đàn ông còn phát ra tiếng liếʍ mυ'ŧ tấm tắc.
Khuôn mặt cô gái nhỏ ửng hồng, cô vội đẩy đầu người đàn ông ra, hàm răng anh kéo theo một viên hồng đào, sau đó dứt ra khỏi miệng anh “Ba” một tiếng.
Tối hôm qua đã rất điên cuồng rồi, tỉnh giấc lại gặp cảnh tượng xấu hổ, bàn tay to nhanh chóng giữ chặt thân hình nhỏ xinh.
Bùi Yên giả chết dựa vào cổ anh, hàng mi run rẩy, cảm thấy bản thân mình thật xấu hổ mà, đúng là thấy chết không sợ…
Thôi, dù sao đã làm nhiều lần rồi… Không phải những chuyện này rất bình thường sao…
Nuốt nơi đó của anh, cô nhớ rất rõ trong miệng còn dư mùi vị tanh nồng. Nhớ rõ người đàn ông cắm quái vật khổng lồ vào miệng nhỏ, nhớ rõ anh bắn nùng dịch trong cổ họng cô… Còn có… Anh ôm cô đi tiểu…
Trong lòng Bùi Yên không biết nên có cảm giác gì, không bài xích như trước kia… Nhưng không thể tiếp nhận chuyện này dễ dàng được.
Lâm Dịch Phong biết cô gái nhỏ thẹn thùng, đầu óc cô rối rắm một hồi, anh không nói gì, cho cô thời gian suy nghĩ, bàn tay to chỉ vỗ nhẹ người cô.
Thật lâu sau, anh ghé bên tai cô thử hỏi: “Cơ thể còn khó chịu không, có chỗ nào không thoải mái không?”
Bùi Yên chẳng thèm ngước mắt, cô ôm cổ người đàn ông, chậm rãi lắc đầu.
Tay cô cọ gối đầu, bỗng hậu tri hậu giác cảm nhận trên tay cô có thứ gì đó.
Hả?
Cô ngẩng đầu, nhờ ánh đèn chiếu sáng ngón tay áp út. Là một chiếc nhẫn tinh xảo, kim cương lấp lánh, bên ngoài được khảm thêm hoa văn tinh tế, có lối thiết kế rất đặc biệt, ánh kim rạng rỡ khiến người ta lóa mắt.
Thật đẹp!
“Anh.. mua khi nào?”
Cô rối rắm mấy chuyện trên giường, giờ đây sự ngọt ngào đã lấp đầy trái tim cô. Bùi Yên quay đầu nhìn người đàn ông, đôi mắt hạnh sáng chói lạ thường.
Anh có nói với cô một tiếng nào đâu.
“Lâu rồi.” Lâm Dịch Phong nhàn nhạt nói.
Thật ra anh mua từ nửa năm trước, khi anh trở về đã muốn lấy lòng cô gái nhỏ… Ngày đêm đều khát vọng đeo trên tay cô, giam cô trong lòng.
“Đồng ý với anh, vĩnh viễn không được gỡ nó xuống.” Người đàn ông hôn môi cô, hơi thở ấm áp làm Bùi Yên ngây ngốc.
Biết nói thế nào đây, cảm xúc dạt dào trước vật tín ước độc nhất vô nhị, là lời hứa hẹn kiên định giữa hai người.
Cô im lặng nhìn người đàn ông, tay anh cũng đeo nhẫn giống cô, ký ức đi Cục Dân Chính ào ạt trở về.
Bọn họ ký khế ước, được tuyên thệ trở thành một nửa của đối phương, tấm ảnh có nụ cười hạnh phúc của đôi uyên ương, nhϊếp ảnh gia từng khen rằng: Đây là cặp đôi có giá trị nhan sắc rất cao trong năm nay.
Anh và cô.
Hai mắt cô đong đầy nước, sắp tràn ra rồi. Cô gái nhỏ ôm cổ anh gật đầu, không kìm được rung động trong lòng, ngọt ngào nói: “Lâm Dịch Phong, cám ơn em!”
Cám ơn anh đã để em cam tâm tình nguyện bước vào cuộc hôn nhân, cám ơn anh đã giúp em quên đi những hồi ức không vui, cám ơn anh đã giúp em hiểu được ý nghĩa của một “người chồng”.
Lâm Dịch Phong cứng đờ, hốc mắt anh đẫm ướt vì lời nói của cô gái nhỏ.
Là anh nên cám ơn em mới đúng, cảm tạ em nguyện ý cho anh cơ hội thêm lần nữa.
Người đàn ông dịu dàng vuốt ve đầu cô, chờ nước mắt nóng rực tan biến, anh kề sát người cô, mở miệng: “Bùi Yên, anh từng nói lời yêu em chưa, đêm nay anh bổ sung một lần luôn được không?”
Bùi Yên nghe anh thổ lộ ba chữ kia, giai điệu êm tai văng vẳng đâu đây. Khóe miệng cô gái nhỏ cong lên, một nụ cười tươi xán lạn: “Em cũng vậy.”
*
Trên thế giới này, hai người yêu nhau một cách chân chính thì rất ít, gặp được nhau đã là may mắn, không cần sống quãng đời tầm thường cùng người khác.
Tác giả có lời muốn nói: Vốn dĩ muốn viết thịt thịt vào đêm tân hôn của bọn họ một chút thôi, ai dè tôi viết quá nhiều chương, phiên ngoại sau này sẽ không có nữa đâu.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~