Tình Cảm Chân Thành

Chương 90 (Cao H): NT5: Giúp ông xã

Đầu nhỏ Bùi Yên nằm trên gối, còn cơ thể cô bị anh đè lên đảo lộng hoa huyêt, mật dịch vẩy ra khắp nơi.

Hông anh gầy nhưng rắn chắc, nhào tới tàn phá tiểu huyệt, côn ŧᏂịŧ gian nan đâm vào rút ra, nùng dịch theo nơi giao hợp tích cóp ở vùng lông tơ càng thêm ướt dính.

Dịch hoa phủ đầy côn ŧᏂịŧ, nương theo tiết tấu đâm thọc chảy vào người cô gái nhỏ.

Mông cô bị cắm run rẩy, hoàn toàn nở rộ như một đóa hoa dưới thân anh.

Cô vặn vẹo mông nhỏ muốn né tránh cự vật hung ác, dù có trốn thế nào cũng bị côn ŧᏂịŧ cắm thật sâu bên trong, oanh tạc mông cô trào ra nước sốt giàn giụa.

Sâu quá… Sâu quá… Anh muốn cắm xuyên cô…

“Ô a! Ách a! Chậm… một chút… Ưm a! A! Chậm… Ưm a!” Bùi Yên không chịu nổi động tác của anh, oan uất khóc kêu.

Đầu nhỏ luống cuống, dùng sức né tránh bờ môi của người đàn ông, cô nhóc đáng thương ghé sát cằm anh nức nở.

Đến cả cơ hội xin tha Lâm Dịch Phong cũng không cho cô, mỗi khi mở miệng nhỏ cầu xin thì côn ŧᏂịŧ lại đâm vô cùng hung hăng.

Sự đau đớn mang theo kɧoáı ©ảʍ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu huyệt co chặt, đến lúc người đàn ông sắp cắm bên dưới nở hoa, nơi tư mật liền phun ra lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠.

Cô gái nhỏ nhu nhược khẩn cầu nhưng bất thành, chỉ có thể kêu gào liên tục.

Toàn thân cô nhóc, đặc biệt là nơi riêng tư bị anh chiếm chỗ, thân mình cô căng như dây cung rồi mềm nhũn, kết quả biến thành vũng nước mặc anh muốn làm gì thì làm.

Bùi Yên bám chặt người đàn ông đang chà đạp cô, tay nhỏ giống hệt dây tử đằng quấn lấy cổ anh, môi cô dán lên cái cằm kiên nghị, lấy lòng hôn hít, hai mắt đẫm lệ, sắp hỏng rồi… Yên Yên sắp bị cắm hỏng rồi…

Mắt hạnh lấp lánh nước, thần thái kiều diễm trên khuôn mặt hấp dẫn Lâm Dịch Phong.

Anh thở gấp, hôn cái miệng nhỏ không dứt, đầu lưỡi đi vào càng sâu, ước gì chạm đến yết hầu cô, một lần được ăn sạch sẽ.

Giờ phút này, lớp vải dệt đã trở thành vật dư thừa giữa hai người, cô là của anh… Sao có thể để cô mặc loại quần áo này trước mặt anh được.

Người đàn ông quên mất, chính anh là người ép buộc cô mặc nội y tình thú, anh khó dằn lòng muốn xé nó đi.

Từ nơi hai người giao hoan hướng lên trên, “xẹt” vài tiếng, bộ ngực sữa đẫy đà cùng thân hình mềm dẻo như rắn nước, còn có mông nhỏ tròn trịa đều lỏa lồ trước mắt anh.

Lâm Dịch Phong nảy sinh thú tính, ác độc thao làm, l*иg ngực đè ép đôi bạch thỏ, muốn tàn phá hai viên anh đào.

Sao cô có thể mềm như vậy… Trời sinh cô nên bị anh làm… Bị anh cắm…

Cảm xúc nóng bỏng làm người đàn ông quay cuồng, hai viên nho đen sắc tình nghiền áp đầṳ ѵú của cô nhóc.

Anh bất mãn nâng bả vai cô, ôm cô gái nhỏ trong lòng mà thỏa sức dâʍ ɭσạи, cọ xát ngực cô, cơ bụng anh lấn át bụng nhỏ.

Côn ŧᏂịŧ đi đến đồng thời đưa túi tinh va chạm mông nhỏ ướt lộc cộc, cố ý đâm tạo ra tiếng “bạch bạch” xấu hổ.

Tính chiếm hữu đã ăn sâu vào người Lâm Dịch Phong, đêm nay, người anh yêu hai kiếp trở thành vợ anh, bọn họ hợp pháp, rốt cuộc không ai có thể cướp cô khỏi tay anh nữa rồi.

Về sau, chỉ mình anh được tùy ý làm bậy với cô, làm cô khóc lóc rêи ɾỉ.

Hốc mắt người đàn ông đỏ lên như một con thú đang nuốt chửng cô. Anh thả chậm tốc độ thao làm, côn ŧᏂịŧ rút ra một nửa lại đâm vào thật mạnh, âm thanh “òm ọp” vang lên theo nhịp điệu.

Anh buông miệng nhỏ đang hô hấp, môi mỏng dừng trên mặt cô, mũi, cằm, đôi mắt, cố tạo ra tiếng liếʍ mυ'ŧ, nước bọt của anh trải rộng khắp khuôn mặt xinh đẹp.

Lâm Dịch Phong không biết thỏa mãn, tiếp tục liếʍ, thưởng thức mỗi tấc da của cô, bảo bối rêи ɾỉ dưới thân anh và hoa huyệt nhiều nước kia chứng minh cho cô gái nhỏ này thuộc về anh.

“Ách a! Ưm! A!...”

Bùi Yên nhỏ bé ngâm nga bên tai anh, cơ thể mảnh khảnh co giật tiếp nhận từng đợt sóng kɧoáı ©ảʍ vọt tới, nếu không phải nhờ tay anh giữ hông cô thì bé con đã biến thành đóa hoa bị gió cuốn bay mất.

Đôi mắt hạnh say mê, hai bánh mật đào dính đầy nước bọt người đàn ông, cô chớp mắt thật lâu nhưng không thấy rõ mặt anh.

Tuy nhiên, chỉ có đôi mắt ấy nhìn cô chăm chú, dường như anh đang muốn dung hòa cô vào tận xương tủy.

Đêm nay, người đàn ông chưa từng điên cuồng như vậy, Bùi Yên bị dọa sợ, cô cảm nhận được niềm khao khát của anh, một người đàn ông lo được lo mất.

Vì thế, cô gái nhỏ dốc hết sức lực an ủi anh, đầu lưỡi nhỏ xoa dịu cằm anh, học theo hành động vừa rồi liếʍ mặt anh.

Hai chân cô mở rộng, mông nhỏ hơi nâng để côn ŧᏂịŧ vọt vào, tiếp nhận anh.

“Bé ngoan… thật biết cách làm người ta đau lòng.”

Cô gái nhỏ chủ động đánh Lâm Dịch Phong tơi bời, anh rũ mắt nhìn bé con bao dung vô điều kiện, trong lòng rối bời.

Chắc chắn tiểu gia hỏa nhà anh không biết dáng vẻ này của cô càng làm anh muốn bắt nạt.

Người đàn ông ấn mông cô dưới thân, từng bước từng bước thao làm, môi anh chặn cái miệng nhỏ đang kêu dâʍ đãиɠ của cô, đầu lưỡi miêu tả cánh môi hồng đào, lẩm bẩm.

“Bảo bối, giúp anh liếʍ “anh trai nhỏ” được không?”

Anh đã liên tưởng đến chuyện ngại ngùng này từ lâu, côn ŧᏂịŧ cắm vào yết hầu của cô, đút căng cái miệng nhỏ, muốn để cô hoàn toàn thuần phục dưới thân anh.

Lâm Dịch Phong chưa bao giờ kiềm chế du͙© vọиɠ bản thân, bởi vì cô nhóc sợ hãi nên anh vẫn luôn chịu đựng.

Nhưng đêm nay, anh trở thành người chồng trên danh nghĩa của cô, dã thú trong lòng đã được giải thoát xông pha chiến trận.

Câu nói của anh đốt Bùi Yên thành mây khói, trong miệng còn nỉ non gợϊ ȶìиᏂ. Cô hiểu rõ ý đồ của anh nhưng vẫn kháng cự không làm theo, ngón tay anh liền với tới miệng nhỏ, bắt chước tiết tấu va chạm cắm bên trong.

Miệng cô không khép lại được, đầu lưỡi quấn lấy tay anh, khóe môi tràn ra nước bọt, người đàn ông chờ cô trả lời, côn ŧᏂịŧ và ngón tay anh càn rỡ không chịu buông tha cho cô.

Bùi Yên bị anh chơi sắp hỏng, cất tiếng nghẹn ngào: “Quá… Quá lớn… Ách… Ăn không nổi…”

“Em thử xem, chỉ liếʍ phía ngoài thôi.” Lâm Dịch Phong nhẹ giọng lừa gạt.

Anh rút tay, hôn môi cô nhóc, đầu lưỡi cùng với côn ŧᏂịŧ chui vào hai cái miệng nhỏ, trước tiên giúp cô hưởng thụ mệnh căn trong động Thủy Liêm này đã.

Môi răng giao hòa, người đàn ông cắn lưỡi cô: “Giúp ông xã ăn một lần được không?”

Bùi Yên mê muội, cơ thể bị anh đốt cháy, sau đó nuốt cả tiếng kêu của cô. Không còn đường nào phát tiết, đành phải gật đầu đồng ý