Không ai biết trong lòng Lâm Dịch Phong điên cuồng thế nào, thú tính trào dâng, khát vọng lột da róc xương bảo bối, sau đó khảm vào xương cốt của anh.
Trên thế giới này kẻ qua người lại, anh chỉ cần cô, chỉ muốn sở hữu cô mà thôi.
Cơ thể anh gào thét muốn bắt nạt cô, làm cô bật khóc, làm cô vứt bỏ tính cách rụt rè, giao linh hồn cho anh nắm giữ.
Vì thế, Lâm Dịch Phong kiên nhẫn đè nén du͙© vọиɠ, chờ cô mở miệng cầu xin.
Bùi Yên lúng túng nhìn người đàn ông, vì câu nói hạ lưu kia mà hốc mắt cô đỏ bừng, cơ thể bị đâm thọc không ngừng đến cao trào, sắp cắn nuốt cô rồi.
Cô cắn chặt môi, cố chấp lắc đầu… Không thể nói… Không thể nói… Giọt nước mắt trong suốt vương trên khuôn mặt cô gái nhỏ, nhưng cô vẫn liều mạng giữ tia lý trí cuối cùng, đánh chết cũng không từ bỏ.
Lâm Dịch Phong không tức giận, anh thở dài, dịu dàng hôn môi cô, chiếc cằm tinh xảo và mũi…
Anh chậm rãi cọ xát tiểu huyệt, qυყ đầυ cắm vào liền rút ra, hoặc xoay quanh bối thịt mềm mỏng, chơi đùa cô gái nhỏ khóc lóc thảm thiết.
“Ưm… A...”
Bùi Yên nằm trong ngực anh than thở, thanh âm ngọt ngào kéo dài, kèm theo sự mê hoặc quyến rũ.
Mỗi khi côn ŧᏂịŧ đâm thật mạnh vào miệng huyệt, cô gái nhỏ cho rằng anh muốn lấp đầy, nhưng anh lại cọ bên ngoài dụ dỗ cô.
Ngứa quá… Khó chịu quá…
Bùi Yên sắp khóc, khuôn mặt nhỏ hồng đào nhuộm màu du͙© vọиɠ, thậm chí cô không chịu nổi phải nâng mông hùa theo anh, hai chân quấn lên vòng eo cường tráng mời gọi cự vật thô to tiến vào.
Cho dù mông nhỏ nghênh đón anh bằng cách nào, qυყ đầυ trước sau như một chỉ đảo ngoài miệng huyệt.
Mỗi khi cô chủ động nhích mông lại gần thì người đàn ông lui về phía sau, lớp mị thịt sâu trong hoa huyệt ngứa ngáy như muốn thiêu đốt cô gái nhỏ.
“Anh hư… Anh xấu lắm…”
Bùi Yên khóc thút thít, nắm tay nện lưng người đàn ông, cô khóc lóc kể lể, nước mắt ướt đẫm khắp ngực anh.
“Là ông xã hư hỏng, đối xử không tốt với em.”
Lâm Dịch Phong thở hắt ra, ôm chặt cô, anh yêu thương hôn cô nhóc, giọng nói áp bách đáng sợ: “Nói ông xã nghe, nói xong liền cho em.”
Cơ bắp anh nổi đầy gân xanh, ngược lại người đàn ông không vội vàng nhào tới, chỉ dùng tay kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu huyệt mẫn cảm.
Bùi Yên chịu thua, cô mở đôi mắt hạnh óng ánh, cắn môi mỏng gợi cảm của anh, hạ giọng nói ra lời anh muốn nghe, vừa dứt lời, Lâm Dịch Phong đã cắm vào.
Khác với ngón tay thon dài ban nãy, căn xử nhiệt mạnh bạo đâm thọc người cô, cạy mở hút lấy linh hồn cô gái nhỏ.
Người đàn ông đâm rất tàn nhẫn, không cho cô thời gian thích ứng, dùng lực đỉnh hông đưa qυყ đầυ vào trong hoa tâm.
“Ô a!! A!! A ưm…”
Bất thình lình bị anh tấn công kịch liệt làm Bùi Yên la lên, hai chân vác lên hông anh, vui sướиɠ cùng anh va chạm.
Lâm Dịch Phong ác độc cắm càng thêm sâu, đến mức để lại dấu vết trên mông thịt trơn nhẵn.
Côn ŧᏂịŧ đút hăng say mang theo kɧoáı ©ảʍ khiến người đàn ông khó giữ được mình, mệnh căn nằm trong huyệt nhỏ sưng to căng nứt miệng huyệt.
Muốn chết… Muốn chết…
“Ách a! A! Ông xã! A!...”
Bùi Yên vừa sướиɠ vừa đau, cây xử nhiệt như một cây đinh, vững vàng ghim chặt cô dưới thân anh.
Cô loạng choạng ngẩng đầu nhỏ, ôm cổ anh rầu rĩ, cô gái nhỏ mảnh mai kêu rên kích động người đàn ông quay cuồng.
Đột nhiên Lâm Dịch Phong đứng dậy, áp mặt cô lên ngực anh, ôm thân hình nhỏ xinh bắt đầu thao lộng.
Tư thế này có thể ngắm hai chân cô nhóc run rẩy và hai cánh tay ngó sen ôm eo anh đung đưa.
Nơi chân tâm kể cả vòng lông tơ bị anh làm không còn hình dạng ban đầu mà phun ra lượng lớn mật dịch viền quanh cánh hoa.
Chỗ duy nhất nhìn thấy được, là cự vật to lớn liên tục ra ra vào vào ở miệng huyệt, cắm hoa huyệt run không ngừng run lẩy bẩy.
Hai cánh hoa bị biến dạng căng thành hình chữ O tròn, còn hai túi tinh vẫn chụp đánh hành hạ mông nhỏ.
“Ông… Ông xã… Chậm một chút… Ô a! Ách a! A!”
Cánh tay nhỏ của Bùi Yên vùng vẫy sau lưng người đàn ông, ngón tay anh liền mân mê viên anh đào làm cô thét chói tai, đấu tranh ngăn cản nơi riêng tư chồng chất kɧoáı ©ảʍ.
Một cô gái nhỏ sao đánh lại được anh, những việc này đều tốn sức phí công, khuôn mặt nhỏ ướŧ áŧ bị người đàn ông đè trước ngực, tiếng khóc dần trở nên nặng nề.
Cô nhóc định cắn viên nho đen của anh, người đàn ông hung hăng đâm thêm vài lần, ai dè bé con cắn tàn nhẫn hơn.
Lâm Dịch Phong mất bình tĩnh, anh đè đầu nhỏ, giao nơi yếu ớt cho cô xử lý, mặc cô gặm cắn, không sợ khối thịt trên người anh bị xé nát cũng đưa cho cô.
Còn phía dưới truyền đến kɧoáı ©ảʍ tê dại, qυყ đầυ phá vỡ miệng tử ©υиɠ, toàn bộ gậy thịt đâm vào.
“Làm… Làm chết bảo bảo của ông xã… Làm chết em…” Người đàn ông động tình nỉ non trên đỉnh đầu cô, giọng nói thâm trầm vẩn đυ.c.
Anh bóp chặt eo cô đẩy nhanh tốc độ, côn ŧᏂịŧ cắm mông nhỏ trắng nõn bay lên không, người đàn ông bá đạo lao tới, ước gì được nhét vào nguyên gậy thịt.
Bùi Yên cắn để lại dấu răng trên ngực anh, vài dấu đã đổi thành màu tím bầm, tiểu huyệt cô gái nhỏ bị anh đảo văng bọt mép khắp nơi, nhìn vòng lông tơ “cực kỳ bi thảm” sẽ biết như thế nào là chà đạp.
Giờ khắc này, bọn họ là người yêu của nhau, nhưng cũng là kẻ thù của nhau.
Cuối cùng, Bùi Yên vẫn đầu hàng xin tha, cô khóc nức nở rất thương tâm, Lâm Dịch Phong cúi người hôn cô, lưỡi anh thăm dò, dây dưa cùng với lưỡi nhỏ. Bàn tay to chầm chậm xoa bóp bầu ngực sữa.
Cảm xúc trơn trượt giúp người đàn ông trút bỏ vướng bận trong lòng, đôi tay anh nắm lấy tuyết nhũ, véo rồi lại xoa, đầu lưỡi anh chui vào miệng cô nuốt tiếng rêи ɾỉ và tiếng khóc sụt sùi, mà côn ŧᏂịŧ phía dưới tiếp tục làm cô.
Thân mình Bùi Yên nhích về phía đầu giường, người đàn ông từng bước đuổi sát, côn ŧᏂịŧ chưa từng rời khỏi hoa huyệt chật hẹp.
Lúc cô gái nhỏ sắp đυ.ng phải tủ đầu giường, Lâm Dịch Phong cầm gối nhét lên đầu cô, bất chợt anh xỏ xuyên người cô.
***
Tác giả có lời muốn nói: Một chuỗi thịt khá kịch liệt nha (che mặt)