Chăn gấm đã được Lâm Dịch Phong đổi thành màu đỏ, ánh đèn chiếu xuống càng tôn lên màu hồng nhạt của cô gái nhỏ nằm dưới thân anh.
Hai cánh hoa đầy đặn, khi thì khẽ mấp máy dưới đôi mắt lang sói của người đàn ông, khi thì phun ra mật hoa trong suốt làm ướt đẫm vài sợi lông tơ xung quanh.
Mùi hương từ cô nhóc thoang thoảng trong mũi Lâm Dịch Phong, anh nâng mông nhỏ đến giữa hai đùi, thân gậy thẳng tắp nhanh chóng thân mật với hoa huyệt ướt dính.
Nơi tư mật yếu ớt bị mệnh căn cọ xát, Bùi Yên rùng mình phun ra lượng lớn mật dịch trên côn ŧᏂịŧ của anh.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, căn phòng diễn ra cảnh tượng da^ʍ mỹ không thôi.
“Cậu bé” của người đàn ông chưa kịp cắm vào mà “cô bé” đã đói khát tuôn trào mật dịch. Côn ŧᏂịŧ được tưới tắm càng sưng to, qυყ đầυ hưng phấn co giật không chờ nổi muốn tiến lên đâm thọc.
Tay nhỏ Bùi Yên thả lỏng, sau đó bất an siết chặt, ngón chân đặt trên đùi anh co quắp lại, né tránh sự xâm nhập của anh.
Cô gái nhỏ không chịu nổi khi anh cứ nhìn tiểu huyệt mình, liền ngượng ngùng dời mắt đi, cơ thể bỗng nổi lên du͙© vọиɠ, làn da nhẵn nhịn trở nên hồng phấn vì bị kɧoáı ©ảʍ đánh úp.
Cô rất muốn… Người cô gái nhỏ ngày càng nóng, vài dấu răng in hằn trên môi đỏ, cô cảm thấy xấu hổ nên khó mở miệng cầu xin anh.
Trán Lâm Dịch Phong đầy mồ hôi, theo gương mặt đẹp trai của anh rớt xuống l*иg ngực nóng bỏng.
Thần kinh người đàn ông căng thẳng, ngón tay anh thong thả tách môi âʍ ɦộ sang hai bên. Đẩy cánh hoa được một nửa, thân gậy mất khống chế đâm vào, rút lui, lại đâm vào…
Môi âʍ ɦộ kẹp chặt cự vật, tầng mị thịt non nớt bên trong bao bọc lấy côn ŧᏂịŧ. Ngón tay anh còn dâʍ ɭσạи, chà đạp tiểu âm đế không tha, thậm chí hai ngón tay đυ.ng chạm khe thịt thăm dò bên trong, nhưng không cắm rút, chỉ vuốt ve mép hoa.
Cô gái nhỏ đáng thương bị anh chơi đùa, khóc đến mức nước mắt tuôn thành dòng suối, khuôn mặt phiếm hồng, người đàn ông phía trên bỏ mặc cô nức nở, anh vẫn nhìn chăm chú vào chỗ kia của bảo bối, không rõ yết hầu đã nuốt nước bọt bao nhiêu lần.
Bùi Yên không chịu được sự tra tấn kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, cô cắn chặt môi, sau đó mở miệng: “Đừng… Đừng đùa nữa… Dịch Phong, a…”
Ngón giữa đâm vào, cô gái nhỏ bị anh tấn công bất ngờ, sợ hãi khóc rên ra tiếng, thân mình tự động nhích lên đầu giường.
Mỗi lần cô di chuyển thì ngón tay anh cắm càng sâu vào nơi ướt nóng, làm càn thọc vào rút ra, tiếng “òm ọp òm ọp” vang dội trong phòng ngủ.
Lâm Dịch Phong cúi người, l*иg ngực cứng rắn cố ý đè bẹp bầu ngực sữa no đủ, lực mạnh bạo làm cô gái nhỏ yêu kiều rêи ɾỉ, tay anh vẫn tiếp tục tác oai tác quái như một con rắn đang cố chui vào mật huyệt.
Bùi Yên bám cổ người đàn ông, đôi mắt ngập nước nhìn anh.
Lâm Dịch Phong hôn khóe mắt cô, ngón tay anh cắm vững vàng khuấy động bên trong hoa tâm, mật dịch chảy xuống bàn tay anh, mấy ngón tay còn lại vân vê thịt huyệt run run.
Anh thở hổn hển bên tai cô: “Bé ngoan, gọi anh là gì?”
“Ông xã, ưm a… A…”
Mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt nhỏ, cánh tay cô giống như dây leo quấn lấy anh, càng ôm càng chặt, eo thon giãy giụa muốn trốn thoát.
Khó chịu quá… Ngứa quá… Đừng động nữa mà… Môi cô gái nhỏ khẽ hở, tiếng rêи ɾỉ xen lẫn tiếng thở dốc.
“Ngoan, nhớ kỹ anh là chồng em, là ông xã của em, sau này nếu em gọi sai, anh sẽ làm sưng cái miệng nhỏ phía dưới của em.”
Lâm Dịch Phong vui vẻ ngậm môi đỏ, đầu lưỡi bá đạo liếʍ mυ'ŧ, không kiêng nể gì hút lưỡi cô, cung cấp nước bọt và hô hấp bắt cô nuốt vào.
Mỗi một tấc thịt cô gái nhỏ là của anh, ngay cả cô cũng thuộc quyền sở hữu của anh.
Cổ họng Bùi Yên nuốt ừng ực phát ra tiếng động rõ rệt, lấn át cả âm thanh thọc vào rút ra bên dưới.
Cô bất lực leo lên người anh, nơi riêng tư bị anh lộng hành đắm chìm trong biển rộng, từng đợt sóng biển kéo tới đánh ập cô.
Muốn chết… Ngập nước mất rồi… Không thở được…
Cô xem anh là cọng rơm cứu mạng mà dựa dẫm, vươn lưỡi chui vào miệng anh, nhẹ mυ'ŧ, đón nhận nước bọt, hơi thở của anh, tìm kiếm cơ hội sinh tồn nhỏ bé.
Hai ngón tay Lâm Dịch Phong thuận thế long trời lở đất, nhiều lần đuổi theo đυ.ng chạm thịt huyệt mẫn cảm khiến hoa hạch tràn ra lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, cảm giác ướŧ áŧ kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh càng cắm càng mạnh.
“Ưm… A!”
Miệng nhỏ Bùi Yên bị anh ngậm mυ'ŧ, giọng mũi rầu rĩ, hơn nữa kɧoáı ©ảʍ tràn trề từ ngón tay anh làm cô nhóc không thỏa mãn ngâm nga.
Hai chân phủ tất trắng kẹp cánh tay anh, nâng mông hùa theo động tác của anh, để sát bàn tay to càn quấy.
Nhìn cô gái nhỏ phản ứng, Lâm Dịch Phong buông đôi môi bị anh cắn sưng tấy, thử dò hỏi.
“Muốn anh sao, bảo bối? Muốn ông xã tiến vào sao?”
Lời nói của người đàn ông lộ liễu, gương mặt Bùi Yên không kiềm chế được đỏ ửng, cuối cùng cô gái nhỏ vẫn nhẹ nhàng gật đầu, cụp đôi mắt men say không dám nhìn anh.
Hiển nhiên, Lâm Dịch Phong tính toán sẽ không buông tha cho cô, anh rút ngón tay khỏi hoa huyệt, bàn tay to tách hai chân bạch ngọc, côn ŧᏂịŧ đỉnh vào hoa tâm hồng nhạt.
Qυყ đầυ đâm sâu bên trong nơi mẫn cảm, không hề mảy may động đậy chút nào.
“Cầu ông xã cho em…” Anh giữ cổ bảo bối, hơi thở nóng rực hắt lên khuôn mặt nhỏ.
Đôi mắt âm u không thể che giấu du͙© vọиɠ chiếm hữu của anh, người đàn ông liền cắn môi cô, ra lệnh.
“Cầu côn ŧᏂịŧ lớn làm tiểu huyệt của em, cầu ông xã làm em thật mạnh, làm em khóc lóc, làm em cả một đêm…”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)