Edit: Kim Kim
Beta: Diễm
Cả buổi chiều đều ứng phó với những câu hỏi thay phiên nhau của bố mẹ, ngay cả ngón tay của bạn trai Bùi Yên cũng không được chạm vào.
Đó giờ vẫn luôn có thói quen ở cạnh nhau mọi nơi, Bùi Yên ngửi được hơi thở du͙© vọиɠ, những ký ức làm cô lo lắng.
Cô bắt đầu điên cuồng ôm lấy Lâm Dịch Phong, tay nhỏ quàng qua cổ, môi đỏ dâng lên.
Chủ động mở miệng quấn lấy lưỡi người kia, nụ hôn sâu của Bùi Yên như muốn hút trọn nước trong miệng Lâm Dịch Phong...
Môi và răng giao nhau càng thêm triền miên, căn phòng nhỏ liền phát ra âm thanh khiến người ta đỏ mặt tía tai. Ngay tại phòng khách tối đen, âm thanh liếʍ mυ'ŧ triền miên không ngừng, hô hấp của hai người dồn dập.
Cô gái nhỏ chủ động làm Lâm Dịch Phong hận không thể đem đầu lưỡi hoàn toàn nhét vào miệng cô, mạnh mẽ chiếm cứ.
Anh không kiêng nể gì, đầu lưỡi đỏ bừng hôn cái miệng nhỏ đến long trời lở đất.
Khuôn mặt nhỏ bị người đàn ông cọ nóng lên, Lâm Dịch Phong càng không thỏa mãn, bàn tay giữ lấy đầu cô, đổi góc độ chiếm hữu cái miệng nhỏ mỹ vị.
Ngay lúc Bùi Yên sắp không chịu nổi mới chậm rãi buông ra, môi mỏng vuốt ve đến bên tai, thở hổn hển hỏi:
"Nhớ anh sao?"
Anh nhớ cô, mỗi đêm đều có thói quen ôm người con gái có cơ thể mềm mại cả buổi tối, thân thể cảm thấy như rơi vào hư không, ngủ không an ổn chút nào.
Lâm Dịch Phong vén áo ngủ lên, bàn tay to thô lỗ nắm lấy tiểu nhũ hoa, làm càn mà xoa nắn.
Năm đầu ngón tay thay phiên nhau đè ép trên tuyết nhũ mềm mại, dùng hết thảy phương thức để chứng minh thân thế của cô đều thuộc về anh.
"Ân a ~ ân ~"
Tiếng rên khẽ truyền ra từ đôi môi đỏ mọng, nghe như một con mèo nhỏ đang phát xuân, một tiếng lại một tiếng, câu dẫn người ta từ tận bên trong.
Mười ngón tay của Bùi Yên cào đằng sau, bên trong lớp áo ngủ lần lượt xuất hiện những vết cào vì vui sướиɠ.
Bộ ngực non mịn dán vào tay anh, tùy ý để hai bàn tay to nắm lấy, như nặng như nhẹ xoa bóp thưởng thức.
Cô nhẹ nhàng cắn vào cổ anh, ngay lúc chuẩn bị rên lên thì lại dịch sang bên cạnh cắn tiếp, hành động này ngăn cản cái miệng nhỏ không được rêи ɾỉ.
Những tiếng hừ ngâm nga vẫn tràn ra từ cổ họng, dáng vẻ đáng thương ấy lại làm người khác không nhịn được muốn bắt nạt.
Một bàn tay khác của Lâm Dịch Phong thăm dò tiến vào bên trong qυầи ɭóŧ, ngón giữa cắm vào nơi ẩm ướt rồi liên tục di chuyển, làm ướt một mảng lớn.
Miệng thì không ngừng hỏi, có đúng không, cơ thể em đang nói, nó muốn một vật to hơn ngón tay xỏ xuyên qua em...
Lời nói lộ liễu của người đàn ông làm Bùi Yên đỏ mặt, phải thuận theo gật đầu, nếu không thì anh sẽ không buông tha.
Sao có thể tưởng tượng được, từ Tây Cương trở về hơn nửa tháng, cô liền dọn vào chung cư của Lâm Dịch Phong, ngại ngùng chung sống cùng nhau.
Lâm Dịch Phong đã sửa được bản tính hung hăng ngày xưa, lúc này anh dịu dàng cắm vào, để ý đến cảm giác của cô, hầu hạ cô vô cùng thoải mái, miệng nhỏ dán bên tai anh thỏa mãn ngân nga.
Hơn nữa, anh không giống như trước kia đòi hỏi tới nửa đêm, bây giờ chỉ cần một hai lần liền buông tha cô.
Người đàn ông rất săn sóc, chỉ có một yêu cầu nhỏ là phải giữ nguyên cự vật thô to kia ở bên trong hết một đêm.
Bùi Yên phản kháng vài lần, nơi đó của anh quá lớn....Lúc anh ở trên đã đủ làm cô... Huống chi là nằm lên người anh...Vật thô to kia đâm vào liền đem phía dưới căng đến phình trướng... rất không thoải mái...
Tuy nhiên người đàn ông kia vẫn giữ nguyên tính bá đạo, trong miệng thì dỗ bảo bối ngoan, còn bàn tay to phía dưới xoa nắn mông cô, nói kiểu gì cũng không chịu bỏ xuống, vừa xoa vừa khống chế động tác của cô.
Vài ngày sau, cô đã hình thành thói quen, thậm chí có thể chôn vùi trong cổ anh ngủ ngon lành.
Chỉ là cự vật trong cơ thể cô còn xuất hiện trong giấc mơ, cảm giác như đó là trọng tâm duy nhất để cô dựa vào, rất có cảm giác an toàn.
Trong lúc ngủ say, không kiềm lòng được ôm chặt người đàn ông hơn, không khống chế được mà mơ thấy cảnh bọn bọ hoan ái, mông nhỏ theo hình ảnh chuyển động, mang theo côn ŧᏂịŧ trong cơ thể trước sau tới lui, trong miệng kêu Dịch Phong, kêu ông xã.....
Cô gái nhỏ không hiểu được đây là tâm cơ của người đàn ông này, anh muốn cô thời thời khắc khắc đều nhớ đến anh.
Mỗi tấc thịt trên cơ thể đón nhận anh, chỉ cần rời đi một lúc, cô gái nhỏ sẽ cảm thấy khó chịu mà lưu luyến anh.
Hơn nửa tháng, Lâm Dịch Phong đã làm được điều đó.
Sau khi cô gái nhỏ trả lời nói nhớ anh, người đàn ông liền như ý nguyện thở dài, hôn môi, bàn tay to kéo qυầи ɭóŧ cô xuống đồng thời phóng xuất ra du͙© vọиɠ sớm đã thức tỉnh.
Bàn tay chậm rãi nhấc đầu gối cô lên, qυყ đầυ chọc vào nơi mẫn cảm, chậm rãi hướng vào bên trong, từng chút từng chút xâm nhập...
"Ngô ân... Ba mẹ... Ở bên trong.. Sẽ nghe thấy..."
Kích cỡ lớn căng làm cả người cô nhóc run rẩy, người đàn ông vẫn tiếp tục đâm vào, vòng eo cô không tự giác cong lên, càng thuận lợi để anh đánh chiếm.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~