Chương 29: Tận hưởng lạc thú trước mắt 3
Edit: Hướng Nhật QuỳLạc Hành chống một tay dưới đầu, chĩa ngòi bút lên tờ bài thi bắt đầu giảng đề cho Hoắc Hành Chu.
Những đề này đối với Lạc Hành mà nói chỉ là múa bút thành văn, nhưng có lúc lại sợ trình độ của Hoắc Hành Chu khác mình sẽ nghe không hiểu. Cho nên tốc độ giảng của mỗi lần đều rất chậm, cẩn thận giảng từng bước một.
Giọng Lạc Hành vốn rất êm tai, nằm sấp trong chăn nhỏ giọng giảng đề, phần da mỏng manh ở sau gáy vừa mịn vừa mềm mại, tai còn ửng hồng, càng nhìn Hoắc Hành Chu càng thấy miệng lưỡi khô khan.
Hắn chống đầu nhìn, thầm nghĩ, Lạc Hành không có bạn bè, mẹ cậu ấy cũng không thương cậu ấy, từ nhỏ đến lớn đến cả một chút yêu thương cũng chưa từng được cảm nhận, trong lòng cậu ấy chưa từng cân nhắc đến ranh giới giữa bạn bè kia.
Có lẽ cậu ấy không biết mình đối tốt với cậu ấy, rốt cuộc là kiểu tốt nào.
Trong lòng Lạc Hành, có lẽ cũng không cho rằng hai người họ ngủ chung một giường, hắn nắm tay cậu, đặc biệt vì cậu mà đến thành phố Bắc có chỗ nào không đúng.
Hoắc Hành Chu nhìn đôi môi đỏ hồng của Lạc Hành mấy máy muốn nói lại thôi, càng nghĩ càng đi xa. Thật là, ngay cả mình mượn trò chơi để hôn cậu ấy, cậu ấy cũng chẳng thấy không ổn chỗ nào mà.
Đoán chừng phải thật sự đi tới bước cuối cùng kia thì cậu ấy mới phát hiện được mình đối với cậu ấy là kiểu yêu thích đó.
Buồn thối ruột.
Lạc Hành nói xong một đề thì ngẩng đầu nhìn Hoắc Hành Chu, phát hiện hắn vẫn luôn nhìn mình chăm chú, nhất thời có phần hốt hoảng: “Có phải tớ giảng sai chỗ nào rồi không… Hay là cậu không, nghe không hiểu, vậy tớ giảng lại lần nữa… Ở đây nếu như…”
“Hiểu rồi.” Hoắc Hành Chu cầm bút, nằm chung một chỗ với cậu, viết bước giải đề rồng bay phượng múa trên trang giấy. Lúc sau sắp viết xong rồi, Lạc Hành chìa ngón tay: “Chỗ này sai rồi.”
“Sai chỗ nào.” Hoắc Hành Chu liếc nhìn trên dưới, gạt bỏ mấy quá trình mà cậu giảng khi nãy trong trí nhớ.
Lạc Hành cầm cây bút từ tay hắn, khi đầu ngón tay nhỏ mềm chạm vào tay hắn thì vội rút về như phải bỏng, tạm dừng một chốc rồi lại vươn tay cầm rút từ trên đầu bút.
Cậu viết chi tiết từ đầu các bước giải đề của Hoắc Hành Chu sang bên cạnh, nét chữ xinh xắn càng được tôn thêm vẻ mềm mại nhờ những nét chữ ‘giương nanh múa vuốt’, chúng y như con người cậu vậy.
“Tớ giảng chậm lại cho cậu nhé, loại đề này….” Lạc Hành lại bắt đầu giảng liên tục. Hoắc Hành Chu ở trước mắt coi như nghe nghiêm túc, đến lúc sau lại bắt đầu có phần mất tập trung.
Mới đầu học tra đều có một bệnh chung, Lạc Hành biết.
Lạc Hành cắn cắn môi, bỗng nhớ chiều này nhìn thấy một blog nhỏ lúc lướt Weibo ở trên xe, nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn vào mắt của Hoắc Hành Chu, tim kịch liệt nhảy cẫng lên.
Cậu len lén nắm tay bỏ vào trong chăn, bóp chặt lòng bàn tay để kìm nén hô hấp rối loạn của mình, sau lưng bắt đầu vã mồ hôi, trong lòng nhẩm vô số lần nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Hoắc Hành Chu hơi nghi hoặc.
Lạc Hành vén chăn nhảy xuống giường, lấy hai viên kẹo trái cây được đóng gói đủ màu từ trong áo khoác của mình, lại bò lên giường xé ra rồi đưa đến bên mép Hoắc Hành Chu.
Hoắc Hành Chu cúi đầu nhìn.
Lạc Hành nhắm mắt lại, lông mi run rẩy hai cái lại mở mắt ra, cầm kẹo nhìn vào mắt Hoắc Hành Chu, giọng nói như muỗi kêu: “Anh Hành Chu, ngoan.”
!!!
Đầu quả tim của Hoắc Hành Chu bị bóp mạnh một cái, thoáng chốc dâng lên một luồng hơi nóng, gần như không nhịn được mà muốn đè cậu xuống giường hôn một cách tàn nhẫn, cố gắng cắn răng kìm nén hồi lâu.
Lạc Hành nói xong cũng chẳng dám nhìn hắn, xấu hổ cúi đầu gần như chôn vào ngực mình, ngón tay giơ lên khẽ run nhưng lại không nỡ hối hắn ăn.
Hoắc Hành Chu ngậm kẹo, cắn răn rắc trong miệng rồi nuốt xuống hết. Chớp mắt lại từ mãnh thú giương nanh múa vuốt biến thành chú chó săn ngoan ngoãn nghe lời, cầm bút lên nghiêm túc làm hết mấy đề cậu vừa giảng.
Lạc Hành thở phào nhẹ nhõm, khôi phục lại nhịp tim đập rối loạn mất thăng bằng, thấy hắn làm rồi cũng yên tâm, bắt đầu giảng cho hắn mấy đề còn lại.
Hoắc Hành Chu rất thông minh, có đề cậu thậm chí còn chưa giảng xong hắn đã có thể làm được nửa còn lại. Cuối cùng hiển nhiên là chưa tới một tiếng đã làm xong mấy tờ bài thi.
Lạc Hành kiểm tra không có sai xong mới cẩn thận xếp bài thi lại rồi cất vào cặp. Nghĩ đến sự tiến bộ của Hoắc Hành Chu thì vui vẻ không thôi.
Như vậy thì khoảng cách bọn họ thi cùng trường đại học lại gần thêm một bước.
Hoắc Hành Chu thấy thời gian đã sắp 11 giờ, bèn đứng dậy tắt đèn pha, chỉ chừa lại một ngọn đèn vàng ấm áp của chiếc đèn ngủ trước giường.
“Ngủ đi, mai cậu còn phải dậy sớm thi đấu nữa.”
—
Buổi tối hôm đầu tiên ngủ không tính là muộn, hai người lại không phải người thích ngủ nướng nên mới sáng sớm đã dậy.
Lạc Hành phát hiện mình lại tỉnh dậy từ trong lòng hắn, hơi đẩy hắn ra rồi ngồi dậy, rón rén ôm quần áo mình đi vào phòng vệ sinh thay.
Lúc cậu động đậy thì Hoắc Hành Chu đã tỉnh, mở mắt ở sau lưng cậu, xoa xoa cánh tay phải có chút tê dại, cũng đứng lên.
Lạc Hành rửa mặt xong, thấy hắn đã đứng lên thì lắp ba lắp bắp nói: “Chào, chào buổi sáng.”
“Cậu rửa mặt xong thì đi ăn chung với bọn Diệp Tiếu Tiếu, tớ không tiễn cậu được.” Hoắc Hành Chu vận động cổ tay nói: “Tớ xin nghỉ với thầy Trình nhưng chưa nói tới thành phố Bắc, chốc nữa thầy Kiều thấy lại tố cáo với thầy ấy, tớ phải về sớm.”
Lạc Hành gật đầu.
—
Địa điểm thi đấu là tầng thí nghiệm của Nhất Trung ở thành phố Bắc, thầy Kiều dẫn học sinh Nhị Trung đi vào.
Nơi ký tên được bố trí ở cổng, Lạc Hành đi phía sau Diệp Tiếu Tiếu, chờ cô ký xong mới cầm bút lên ký tên mình, lúc thầy giáo nhìn thấy cậu ký tên thì ngẩn ra.
“Em…”
Lạc Hành không nghe được, ký tên xong lập tức đi theo nhóm người phía trước.
Người nọ nhìn chữ ký xinh xắn cùng số điện thoại trên đơn ký tên, đến khi nhóm người đi hết mới lấy điện thoại giơ lên chụp một tấm, sau đó đứng dậy cầm đơn ký tên đi nộp.
Phòng học rất lớn, học sinh đến sớm đều đã tìm được chỗ ngồi theo số ghế, bày trận sẵn nhìn chờ giáo viên.
Rất nhanh ngay sau khi mọi người ngồi xuống, một vài chi tiết nhỏ và quy định liên quan tới kỳ thi được nói trong loa phát thanh. Lạc Hành không nghe được nên dứt khoát ngồi chờ giáo viên phát bài.
Đề thi học sinh giỏi khó hơn nhiều so với mấy cuộc thi bình thường, có một số học sinh đã nôn nóng tới nỗi đầu toát đầy mồ hôi, vò đầu bứt tai đọc kỹ đề, có một số thì vô thức gặm bút.
Thầy cô mang học sinh đến lại càng căng thẳng hơn, ngồi trong đây đều là niềm hy vọng của trường họ, giành được vẻ vang rồi thì đó chính là vinh dự của trường học.
—
Thi xong, Lạc Hành yên lặng đứng tại chỗ dọn hộp bút.
“Lạc Hành.”
Tiết Tiên đi tới, mỉm cười nhìn cậu, thấy cậu không phản ứng thì sắc mặt cứng lại, đi lên phía trước, gõ xuống bàn cậu: “Ban nãy tôi thấy cậu làm bài rất nhanh, lúc tôi còn đang dò đề thì cậu đã làm, trước kia cậu từng làm đề như này ư?”
Lạc Hành không quen gã, cũng không muốn giao lưu nhiều với gã.
“Không có.”
“Vậy cậu cũng thông minh thật, tôi thấy Lục Thanh Hòa còn chưa soạn gì cậu đã bắt đầu làm bài.” Tiết Tiên không để ý mấy lại cười, “Lúc thi cấp 3 tôi còn có chút không phục, giờ nhìn lại đã tâm phục khẩu phục.”
Lạc Hành không biết mục đích gã tới khách sáo với mình, cậu vốn không biết gã, cho dù lần trước có nói hai câu thì đó cũng là ở phòng học, gã muốn tìm Hoắc Hành Chu.
“Cậu có chuyện gì không?”
Tiết Tiên vừa trông thấy thái độ lạnh lùng này của cậu thì nhất thời có phần không nhịn được, cười gượng nói: “Buổi chiều còn có một cuộc thi, Tiếu Tiếu và Lục Thanh Hòa là một đôi, chúng ta cùng đi ăn cơm đi, gọi Khương Tự nữa.”
Lạc Hành lắc đầu: “Không được, các cậu đi ăn đi.”
Tiết Tiên cười nói: “Không đi cùng bọn tôi là muốn ăn cơm cùng Hoắc Hành Chu sao?”
Tay Lạc Hành đang thu dọn đồ lạc bỗng ngừng lại, hơi nhíu mày không nói tiếp, Tiết Tiên lại nói: “Khi nãy tôi nghe Tiếu Tiếu nói, Hoắc Hành Chu tới tìm cậu, tình cảm của các cậu thật tốt, tôi cũng có chút hâm mộ các cậu.”
Lạc Hành mím môi không nói.
Tiết Tiên cười bảo: “Trước đây tình cảm của bọn tôi cũng rất tốt, cùng chơi bóng cùng ăn cơm, khi ấy thầy cũng nói bọn tôi trừ đi vệ sinh ra, nếu không thì luôn có thể nhìn thấy hai người xuất hiện cùng một lúc.”
“Bạn học.” Lạc Hành nhìn đôi môi đóng lại mở của gã, cau mày: “Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”
Tiết Tiên không đáp mà cười: “Tôi biết, chắc chắn cậu có thành kiến với tôi, Hoắc Hành Chu hận tôi như vậy…”
Lạc Hành chặn ngang câu chuyện, nhìn vào mắt gã, ngữ khí bình tĩnh nói: “Hoắc Hành Chu chưa từng nói xấu cậu, cậu cũng không cần đến trước mặt tôi nói xấu cậu ấy.”
Tiết Tiên sững sờ.
“Đừng dùng tâm tư của cậu, đi phỏng đoán người khác.” Lạc Hành thu dọn toàn bộ dụng cụ, giương mắt nhìn sang gã, “Trước khi cậu chưa nói, tôi còn chưa xác định được cậu là người như vậy.”
Diệp Tiếu Tiếu và Lục Thanh Hòa quay đầu lại, giọng Lạc Hành không lớn cũng không nhỏ, vừa khéo truyền vào tai hai người.
“Quá khứ của cậu và Hoắc Hành Chu có ân oán gì tôi không có hứng thú muốn biết, tôi và cậu ấy là bạn học, tôi không biết cậu có mục đích gì, nhưng tôi không giúp được cậu.”
Khóe miệng Lạc Hành vểnh lên, nói ra từng chữ một: “Hoắc Hành Chu quen biết cậu, thật là xui xẻo.”
Diệp Tiếu Tiếu ngẩn ra, không ngờ Lạc Hành ngày thường dịu dàng mềm mại lại có thể nói ra như vậy, nhưng quả thật nghĩ lại thì câu này đã rất nhẹ.
Tiếu Tiên là cái quái gì, nếu không phải Mẫn Dao khi còn sống cầu xin, thì có lẽ Hoắc Hành Chu đã đánh chết nó. Bây giờ nó còn mặt mũi chạy đến trước mặt Lạc Hành cố ra vẻ thảm thương, nói Hoắc Hành Chu nói xấu nó?
Diệp Tiếu Tiếu cười lạnh, xưa nay Hoắc Hành Chu không phải kẻ tán gẫu nói sau lưng người khác, có thể đánh nhau thì chưa bao giờ nói chuyện.
Sau khi Mẫn Dao chết, Hoắc Hành Chu và cả cô đều chưa từng nhắc tới tên Tiết Tiên, làm sao có khả năng nói mấy chuyện này cho Lạc Hành nghe.
Diệp Tiếu Tiếu biết hắn cưng chiều Lạc Hành đến tận xương tuỷ, thứ dơ bẩn này sao có thể làm ô uế lỗ tai cậu.
Tiết Tiên nắm chặt tay, biểu tình hòa nhã trên mặt gần như bỗng chốc vỡ nát, nghiêng đầu liếc nhìn Diệp Tiếu Tiếu cách đó không xa, lại thu hồi tầm mắt, xoay người đi mất.
Điện thoại Lạc Hành vang lên, là một số lạ, hiển thị là ngay tại thành phố này.
Cậu không mang tai nghe, sợ nghe không rõ lắm, suy nghĩ một chút rồi vẫn cúp, dùng tin nhắn trả lời lại: “Chào ngài, hiện tại tôi không tiện nhận điện thoại cho lắm, xin hỏi ngài là…”
Khoảng một phút sau, đối phương lại trả lời một tin nhắn.
“Xin hỏi mẹ cậu là Triệu Cửu Lan ư?”
—
Lúc Lạc Hành ra khỏi cổng trường thì có chút hoảng hốt, nội dung của tin nhắn kia vẫn còn lăn qua lộn lại làm loạn tròn đầu cậu, người này biết mẹ cậu?
Khi cậu trả lời lại hỏi người nọ là ai, gã ta lại không hồi âm, cậu nghĩ nghĩ rồi gọi tới, kết quả hiển thị đối phương đã tắt máy.
Người này là ai…
Cậu đang nghĩ đến xuất thần thì điện thoại chợt vang lên, cậu cúi đầu nhìn, là Hoắc Hành Chu, ngẩng đầu phát hiện hắn đang ở trạm xa buýt đối điện.
Hôm nay gió rất lớn, kéo vạt áo bành tô của hắn lên, hai tay cắm trong túi, không nhìn rõ có phải đang cười hay không, hệt như một cây thông xanh được cắt tỉa đẹp đẽ.
Cậu cúp điện thoại, nhìn thử xung quanh không có xe tới mới bước nhanh chạy đến đối diện, “Cậu tới bao lâu rồi?”
“Vừa mới tới.” Hoắc Hành Chu nắm chặt tay cậu chà xát trong tay, “Thi sao rồi?”