Tiên Nữ Hạ Phàm

Chương 29: Lần đầu ăn dấm chua

Nếu nói xa giá hồi cung chi bằng nói người của hoàng gia hồi cung. Bởi vì lúc ra đi thì rầm rộ nhưng khi trở về thì lực lượng nhân mã đã ít đi rất nhiều, chỉ còn lại vài nhân vật chủ chốt của chúng ta và một ít cung nữ thái giám theo hầu. Hoàng gia tướng và ám vệ không đi theo vì bận áp giải đám tướng sĩ phản loạn về Hình bộ, dù sao cũng không thể để họ lại giữa đường.

Sau từng ấy chuyện xảy ra, dĩ nhiên khí thế của mọi người cũng khác hẳn. Tất cả thành viên hoàng thất lên cùng một xe ngựa, cung nữ thái giám lên một chiếc xe khác, những người còn lại cưỡi ngựa theo sau, hối hả hồi cung.

Trong xe, thái hậu vẫn đang tìm đủ mọi phương pháp bình ổn tâm tình. Có thể dễ dàng nhận thấy, ngoại trừ sự tức giận và kinh hãi, ánh mắt bà còn có cả ưu thương. Họ, một là đường huynh của bà, một là điệt nữ mà bà yêu thương nhất, nhưng họ lại phản bội bà, giày xéo trái tim đang rộng mở của bà. Nếu có thể chọn lựa, bà thà là họ dừng lại, để rồi mọi việc vẫn có thể cứu vãn, chứ thật tâm bà không hề muốn nhìn thấy kết cục cuối cùng của cuộc nội loạn này. Ai thắng ai thua đối với bà cũng là một đả kích. Bà biết, có vẻ như hoàng nhi của mình đã chuẩn bị rất tốt. Nhưng nếu trấn áp được toàn bộ phiến quân thì sao? Kết cuộc của kẻ tạo phản là tru di cửu tộc. Cửu tộc của Lư Ngạc hơn một nửa đã có quan hệ huyết thống với bà. Nói không đau lòng, là giả.

Ngọc Băng và Bách Lý Tịnh nhìn nhau. Với tài trí của mình, tâm trạng của thái hậu dĩ nhiên không giấu được họ. Nhưng mà mọi việc đã đi đến bước này, làm gì còn đường lui nữa. Lư Ngạc nếu có thể thu tay lại, họ có thể chừa cho hắn một con đường sống, coi như nể mặt mẫu hậu. Nhưng vấn đề là, thành ý này, hắn có thèm nhận đâu!

Đột nhiên, đoàn ngựa xe dừng lại. Trước mặt họ là hai con tuấn mã, hai nam tử trẻ tuổi chặn đoàn người, tự xưng là Hoàng gia tướng, xin gặp hoàng thượng và hoàng hậu nương nương.

Phu thê Ngọc Băng nhanh chóng xuống xe. Nam tử khoảng hai bốn hai lăm tuổi là đại sư ca Dương Linh Phong, đồ đệ mà cha nàng thu nhận trước cả khi quen với mẹ nàng. Nam tử độ mười ba tuổi bên cạnh dĩ nhiên không ai khác chính là tiểu đệ của nàng Hoàng Kiệt.

Bách Lý Tịnh bấm nhẹ nàng: “Ngọc Băng muội muội, họ là ai vậy?”

“Đại sư ca và tiểu đệ của muội.” Đáp xong, nàng cũng đã tới trước mặt họ.

“Hoàng thượng. Nguyên soái.” Dương Linh Phong mở lời trước. Giọng của hắn trầm ấm, mang lại cho người nghe một cảm giác đáng tin cậy và dễ chịu. Nhưng không hiểu sao Bách Lý Tịnh lại chợt thấy phản cảm.

“Chúng ta đi lên phía trước một chút nói chuyện.” Dương Linh Phong khẽ đưa mắt nhìn về phía đám người hỗn tạp sau lưng Ngọc Băng.

Ngọc Băng gật đầu bước theo, trong xe ngựa, thái hậu và Bách Lý Vân thò đầu ra theo dõi, cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, chỉ là Bách Lý Tịnh đột nhiên cảm thấy vị ‘đại sư ca’ không vừa mắt. Thâm tâm hắn rất muốn kéo Ngọc Băng lại.

“Đã tra rõ tất cả. Đúng là có bẫy mai phục khắp nơi từ đây về hoàng cung. Thậm chí, lực lượng và mật độ còn nhiều hơn chúng ta tưởng tượng. Các vị tướng lĩnh đã được điều động ẩn nấp xung quanh sẵn sàng hỗ trợ, nhưng nếu phải đảm bảo an toàn cho quá nhiều người không biết võ công như vậy, chúng ta rất khó tránh thương vong. Tuy võ công của Nhị nguyên soái thừa sức giải quyết nhưng vẫn phải đề phòng vạn nhất.” Linh Phong nhẹ giọng nói, giọng nói rõ ràng rất thu hút, rất … ôn nhu, nhưng không hiểu sao Bách Lý Tịnh vẫn không ưa nổi.

“Xem ra là không đủ nhân lực. Ám vệ đều đã kẹt ở hoàng thành giải giáp phiến quân.” Ngọc Băng hơi trầm tư: “Chúng ta có lẽ phải tách ra. Để thái hậu, Vân nhi đi một đường vòng ra khu vực an toàn. Cung nữ thái giám cũng đi một đường. Còn lại thái sư và phụ tử Lư Ngạc cùng hồi cung.”

“Cái khó là Lư Ngạc đang ở cùng chúng ta. Nếu bây giờ tách ra thì khác nào báo cho hắn biết. Làm sao còn an toàn được nữa?” Bách Lý Tịnh cau mày.

“Dễ thôi, chúng ta sẽ ở trong lần mai phục sắp tới, giả vờ thất tán, rồi bố trí Hoàng gia tướng và hộ tống họ đi.” Nói xong, Dương Linh Phong nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười ấm áp dưới ánh nắng tựa như thiên sứ ôn hòa chuyên đi bảo vệ những người yếu đuối. Nhưng mà Bách Lý Tịnh càng lúc càng chướng mắt. Rõ ràng người ta cũng chưa chọc ghẹo gì tới hắn, hoàn toàn là đang giúp đỡ hắn, nhưng ghét là ghét, không có lý do, hoặc, chưa rõ lý do, lý trí chưa phân tích kịp, tình cảm đã phản ứng trước. Càng bực ở chỗ, hắn muốn phản đối nhưng lại không tìm thấy kẽ hở, đây đã là cách duy nhất.

Ngọc Băng gật đầu: “Hai người đã nắm rõ tình hình nhất. Vậy trở về sắp xếp một chút, người hộ tống cũng nữ thái giám không thể nhiều quá sẽ dễ lộ hành tung. Còn về phần thái hậu và công chúa, e phải là hai người đảm nhận mới được.” Vì hai người bọn họ đã đi một vòng xem xét tình hình quân địch, cộng thể tài trí và khả năng ứng biến của đại sư ca, đúng là không ai thích hợp hơn bọn họ.

Dương Linh Phong và Hoàng Kiệt đồng loạt gật đầu. Họ đối với nhiệm vụ lần này cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Có cảm giác là với cô nương mặc phượng bào trước mặt kia kìa. Mấy tháng không gặp, thật đúng là khiến người ta nhớ nhung a.

Thấy vẻ mặt muốn-nói-lại-thôi của đệ đệ, Ngọc Băng nhẹ giọng tiễn: “Đi đi, thời gian không còn nhiều nữa đâu. Ca, Kiệt nhi, chú ý tự bảo vệ mình, không được xảy ra chuyện gì, biết không?” Nàng cũng không muốn cứ tiếp tục dùng lối xưng hô ở trong quân ngũ nữa.

“Tỷ tỷ yên tâm, Kiệt nhi sẽ không làm tỷ tỷ thất vọng.” Hoàng Kiệt thật sự có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng hắn biết, giờ chưa phải lúc. Dứt lời, hai huynh đệ lên ngựa chuẩn bị xuất phát.

Nếu chỉ có vậy thì Bách Lý Tịnh vĩnh viễn cũng sẽ không giải thích được cảm giác của mình rốt cuộc là như thế nào. Nhưng mà, Dương Linh Phong đột nhiên quay đầu lại: “Băng nhi, tự bảo trọng.” Thanh âm nồng đậm lo lắng, thương yêu. Xong, giục ngựa chạy thẳng.

“Băng nhi?” Mày kiếm của Bách Lý Tịnh cau chặt, đến độ hai chân mày suýt đυ.ng vào nhau. Rốt cuộc hắn đã nhận ra điểm không bình thường của tên nam tử đáng ghét ban nãy: ánh mắt. Tại sao ánh mắt một đại sư ca nhìn tiểu sư muội lại tràn ngập nhu tình như vậy chứ? Tại sao hắn lại cảm thấy tình cảm mà đối phương dành cho nương tử của hắn cũng không thua gì hắn? Vấn đề là tại sao Ngọc Băng khi nói chuyện với sư ca lại ôn hòa như vậy? Lúc cuối còn đổi sang cách xưng hô thân mật thường ngày. Phân biệt đối xử a! Nàng chưa từng gọi hắn một tiếng ‘ca’ nào. Đã vậy, nàng còn dặn hắn ta phải cẩn thận,…v..v…trong khi nàng chưa từng nói với hắn câu nào nằm ngoài ‘chính sự’. Đáng hận hơn, tên Dương Linh Phong đó gọi ‘Ngọc Băng muội muội’ của hắn là ‘Băng nhi’? Khốn khϊếp, dám chiếm tiện nghi của trẫm. Hoàng hậu của ta, thê tử của ta, khi nào thì có thể cho phép người khác tùy tiện gọi thân mật như thế chứ! Thân mật hơn cả phu quân của nàng là hắn! @#$%^&*()~!

“Ân?” Ngọc Băng quay lại nhìn hắn. Nàng đột nhiên cảm giác thấy mùi dấm chua tràn ngập trong không gian.

“Mọi người đều gọi muội là Băng nhi sao? Vậy ta cũng gọi như vậy.” Bách Lý Tịnh nhanh chóng che dấu cảm giác. Hắn bá đạo dấn tới một bước, không cam chịu thua kém người khác. “Băng nhi!” Hắn kêu thêm một tiếng.

“Được rồi mà. Huynh gọi vậy cũng được.” Ngọc Băng lãnh đạm gật đầu, sau đó, như trêu tức quả bom trước mặt, nàng lập tức nói ‘chính sự’: “Chúng ta trở về báo với mẫu hậu và Vân nhi một chút, cho họ chuẩn bị sẵn tinh thần để đối phó với tình hình trước mắt.”

Bách Lý Tịnh suýt tức đến nội thương. Hắn biết rõ nàng không phải cố tâm chọc ghẹo hắn. Vì nàng làm gì biết hắn đang suy nghĩ gì cơ chứ. Nhưng mà lần này đã thật sự mang hắn nghẹn đến không chỗ phát tiết. Chỉ còn cách âm thầm lập lời thề, trong thời gian ngắn nhất, phải thường xuyên thân cận nàng, gọi nàng là ‘Băng nhi’, gọi một nghìn, không, một vạn lần, nhất định phải gọi nhiều hơn tên Dương Linh Phong kia từng gọi.