Hành Trình Tuyệt Mệnh

Chương 34: Trái tim vàng

Thịch!

Thịch!

Thình thịch!

Cuối cùng, vật sáng phía xa càng ngày càng rõ nhưng tôi không thể phân biệt được đó có phải là tiếng tim đập của mình hay không. Tôi cố gắng bám vào hòn đá xung quanh, làm điểm tựa trèo lên nhưng bàn tay tôi bắt đầu trơn trượt, suýt nữa thì tôi rơi xuống.

Tôi cảm thấy mấy “hòn đá” này không giống với suy nghĩ của tôi.

“Bên trên… Bên trên có mùi vị gì đó, là mùi vị của chúng nó, nơi này là…” Tôi dừng lại, kẹp đèn pin lên đầu rồi chiếu sáng lên phiến “đá” trước mặt. Tôi thấy rất nhiều vết nhỏ như các mạch máu rải rác trong đó.

Trong đầu tôi bỗng hiện lên đầu con quái vật khô héo treo trên đỉnh tháp.

Tôi đang ở trong cơ thể của con quái vật kia sao?

Tôi lại nhìn lên phía trước, ánh sáng vẫn lập lòe, tôi còn nghe rõ tiếng tim đập đều đặn của chính mình.

Dường như âm thanh kia có sức hấp dẫn đặc biệt với tôi, tôi đã không còn bận tâm nơi này là đâu nữa. Hình như, bên trong ánh sáng lập lòe kia là ký ức của tôi về Mễ Na.

Ngón tay tôi bám vào nội tạng khô cứng của con quái vật, từng bước leo lên phía trên.

Hai tay tôi đã bị bào mòn, máu chảy xuôi theo đường vân của các mạch máu nhỏ. Tim tôi đập càng lúc càng nhanh!

Tôi đột nhiên phát hiện trên đầu mình có một vật gì đó bị dây khô quấn quanh. Vật này phát ra ánh sáng màu vàng, phần thịt đang không ngừng co rút lại.

Đây là một trái tim sao?

Tôi chỉ có thể leo lên chỗ cao nhất này. Chỗ đó ngoài trái tim vàng đang đập thì không còn vật nào khác. Mỗi lần nó đập là một lời mời gọi với tôi. Tôi phải tới đó. Nhưng bây giờ, tôi không tìm được chỗ nào có thể bám vào để trèo lên được.

Cây “dây leo” gần nhất cũng cách tôi khoảng một mét. Nếu tôi có thể xoay người nhào qua bắt lấy nó rồi bò lên thì sẽ tới gần trái tim vàng kia.

Tôi cũng sắp kiệt sức rồi, tôi còn đủ lực để nhảy qua một mét đó sao?

Đối với tôi, khoảng cách đó như cách cả một thế giới.

Tôi không dám buông tay. Tôi chỉ sợ mình vừa buông tay thì sẽ không còn cơ hội trở lại nơi này. Nhưng tôi phải làm thế nào để vượt qua khoảng cách kia…

“Anh chỉ có hai tay, không phải muốn nắm vật nào cũng được. Anh muốn bắt được thứ quan trọng thì cũng có lúc phải buông tay. Anh còn không đủ dũng khí để từ bỏ thì anh dựa vào gì mà nói em chứ? Anh dựa vào gì mà nói mình xứng đáng có thứ tốt hơn? Anh là kẻ hèn nhát, cả đời này anh cũng chỉ là kẻ hèn nhát!”

Giọng nói của Mễ Na vang lên bên tai tôi.

Dường như cô ấy đã từng nói lời này với tôi, nhưng tôi đã không nhớ nổi vì sao cô ấy lại nói những lời đó.

“Từ trước tới nay, anh không phải là kẻ hèn nhát. Anh không sợ mình sẽ mất đi mà anh sợ anh sẽ tự tay phá vỡ giấc mộng này.”

Giọng nói tôi đứt quãng, run rẩy. Khi nhìn lên trái tim vàng đang đập, tôi thầm nói: “Nơi đó có vết tích của em sao?”

“Anh sợ tự mình làm vỡ giấc mộng? Chẳng phải anh sợ thất bại sao? Tất cả đều giống nhau thôi, cũng đều là kẻ hèn nhát.”

Đoạn trò chuyện của chúng tôi và giọng nói của cô ấy lại xuất hiện.

Lời nói cô ấy đâm thẳng vào trái tim tôi.

“Người hèn nhát cũng đáng chết sao?” Tôi hỏi.

“Đúng vậy, đáng chết.”

“Em rất chán ghét người như vậy, đúng không?”

“Đúng vậy. Em cảm thấy vô cùng chán ghét.”

“Anh hiểu rồi.” Đôi tay tôi nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Sau đó, tôi dùng hết sức tung mình về phía trước. Tôi xoay người trên không, đối diện với “dây leo”…

Trong nháy mắt, tôi thấy được tay Mễ Na. Cô ấy đang ở kia, cầm lấy tay tôi.

Khi tôi bắt được “dây leo” giống như bắt được cô ấy vậy.

“Ha… ha… ha…” Tuy rằng tôi biết nơi này không có vết tích của Mễ Na, cũng như ký ức của chúng tôi, nhưng tôi đã nhảy qua rồi. Tôi thực sự nhảy qua rồi.

Tôi nằm trên “dây leo”, lẳng lặng nghe tiếng trái tim vàng đập. Tôi thấy trái tim mình và nó cùng đập chung một nhịp. Chúng tôi dần trở nên an tĩnh, vững vàng và không gợn sóng nữa.

Tôi cách trái tim vàng khoảng một cánh tay. Tôi đưa tay vào trong đám “dây leo” chạm vào nó, hành động tự nhiên xảy ra trong vô thức. Tôi càng gần nó thì càng cảm nhận được sự ấm áp như được trở về nhà.

Về nhà ư?

Cảm giác trước kia lại đột nhiên xuất hiện!

Cảm giác “về nhà” này giống với cảm giác mà con quái vật đã gọi tôi trong giấc mộng. Nhưng Mễ Na đã ngăn cản nó, còn nói cho tôi biết rằng cô ấy đang ở trong tháp. Hình như phương hướng cô ấy đã nói là… Phía dưới.

Ở phía dưới tòa tháp đá mà không phải tầng cao nhất.

Ý nghĩ này vừa nảy ra thì tay trái tôi vừa chạm vào trái tim. Nó bỗng nhiên run rẩy!

Bên tai tôi truyền đến âm thanh giống như dã thú gầm nhẹ, dưới thân “dây leo” bắt đầu động đậy. Sau đó, toàn bộ tháp đá bắt đầu lay động!

“Chết tiệt! Sao lại thế này, có phải vì mình chạm vào nó không?”

Tôi định rút tay về. Nhưng trái tim kia dính chặt vào tay tôi, da thịt như dung hợp vào nhau, hoàn toàn không thể tách rời ra. Dưới tình thế cấp bách, tôi rút dao găm ra, chuẩn bị cắt lìa cả hai ra. Trái tim kia vô cùng cứng cỏi, dao găm hoàn toàn không đâm rách nó được.

Cách duy nhất bây giờ chính là cắt thịt mình.

Phạm vi rung chuyển càng ngày càng lớn, tôi đã không còn thời gian do dự nữa. Tôi đưa dao găm vào sát bàn tay mình, cắn răng cắt rời da thịt. Máu tươi trào ra cùng với chất nhầy chảy xuống. Tôi không ngờ lại có nhiều chất nhầy như thế, nó phủ kín cả cơ thể tôi!

Đây cũng không phải là vấn đề mấu chốt!

Máu không phải vấn đề mấu chốt mà là chất nhầy này. Trái tim kia bắt đầu run rẩy, tốc độ càng lúc càng nhanh. Bằng mắt thường có thể thấy nó nhanh chóng co rút lại, càng ngày càng nhỏ và bắt đầu khô quắt lại!

Tôi cảm thấy có một thứ lạnh như băng đang chui vào theo lỗ hổng trong lòng bàn tay tôi.

Đầu tiên chỉ là lòng bàn tay lạnh lẽo, nhưng rất nhanh sau đó cả người tôi bắt đầu đau đớn như có hàng ngàn con kiến gặm cắn!

“A… A!” Cơn đau đớn đó làm tôi không thể chịu nổi.

Lúc này, chấn động của tháp đã đạt tới mức cực hạn!

Ầm!

Một tiếng vang lớn... Toàn bộ mọi thứ xung quanh đều sụp đổ! Tôi mất đi chỗ bám và nhanh chóng rơi xuống giữa các mảnh vụn nhỏ, trái tim vàng giờ đây cũng không biết đã rơi xuống đâu.

Ngay lúc thân thể tôi rơi xuống, tôi cảm thấy từng centimet cơ bắp một trong nháy mắt, mỗi một đoạn xương cốt trên cơ thể đều bị xé rách và bẻ gãy. Lần đầu tiên, tôi cảm nhận được “vỡ” là loại cảm giác gì. Đó là một loại đau đớn khiến người ta tuyệt vọng.

Đèn pin gắn trên đầu tôi đang soi rõ thứ đáng sợ trước mắt. Từng khối đá vụn rơi xuống lấp kín người tôi.

Tôi bị bao phủ hoàn toàn trong đống đổ nát này.

Ầm.

Ầm.

Ầm…

Tim của tôi ngừng đập.

Điều gì đang chờ đợi tôi hay tôi đang chờ đợi điều gì, đó là cái chết sao?

Tôi thực sự nhớ khoảnh khắc tôi mở mắt ra.

Tôi thực sự hy vọng được mở mắt một lần nữa.



Dường như, ông trời đã nghe được lời cầu nguyện của tôi.

Ánh sáng xuất hiện.

Ánh sáng chui vào theo kẽ hở mí mắt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác tôi.

Tôi bây giờ mừng rõ như điên, chỉ cần không chết thì thiên đường hay địa ngục đều không sao cả. Chỉ cần tôi còn sống.

Trong tia sáng bỗng nhiên loáng thoáng xuất hiện gương mặt Quan Hạo.