Trước kia để đi đến Tề Châu, Lâm Uyên đã tốn không ít công sức, còn phải dựa vào bảy giờ bay cùng với Cố Tịch chạy xe tới đón gần hai tiếng. Sau khi hệ thống giao thông kiểu mới bắt đầu được đưa vào sử dụng, Lâm Uyên đến Tần Châu và kiểm tra đồng hồ, phát hiện chỉ mới dùng gần bốn giờ liền đã tới ——
Khoa học - kỹ thuật đã thay đổi cuộc sống.
Nghe nói tàu phi tốc hiệu quả cực kỳ cao, Lâm Uyên dự định quay lại để trải nghiệm một chút, nhưng hắn luôn cảm thấy tàu phi tốc chính là phiên bản nâng cấp của xe điện ngầm. Trái đất cũng có thể đạt đến tốc độ tương tự bằng cách phát triển khoa học - kỹ thuật, trên thực tế, phương tiện giao thông nhanh nhất trên Trái đất đã đạt tới tốc độ siêu thanh.
Đến Tinh Mang.
Lại là khung cảnh quen thuộc, nhưng Lâm Uyên không cần tự mình làm hướng dẫn viên, bởi vì công ty bên này đã phái người tiếp đón, Lâm Uyên cùng những người khác đi theo người tiếp đón của công ty tới một phòng họp trống.
Sau khi tiến vào phòng họp.
Cố Cường Vận và những người khác có chút câu nệ, ngay cả nói chuyện cũng rất nhỏ tiếng, còn Cố Đông lại thận trọng tiến đến phía sau lưng Lâm Uyên, có lẽ là sự tự nhiên của Lâm Uyên có thể mang cho nàng cảm giác an toàn nhất định.
"Lâm Uyên ."
Không bao lâu sau lão Chu liền tới.
Lâm Uyên đứng dậy chào.
Lão Chu cười nói:
“Trở về là tốt rồi, khả năng ngươi không cần phải tiếp tục ở lại Tề Châu làm trao đổi sinh nữa. Ta đã xác nhận qua với trường học bên kia, học kỳ kế tiếp không phải là trao đổi học sinh nữa, mà đổi lại là thành kiểu trao đổi lão sư.”
Lâm Uyên tò mò: "Nghĩa là sao?"
Lão Chu hóm hỉnh nói:
“Đại khái chính là lão sư ngươi phải đến Tề Châu dạy học sinh bên đó, còn lão sư của Tề Nghệ phải đến Tần Nghệ bên này dạy học, điều này trên thực tế có nghĩa là hai bên cùng trao đổi. Dù sao sau này hai châu chân chính trở thành người một nhà, học sinh của Tề Châu bên kia hoàn toàn có thể nộp đơn vào trường học của chúng ta bên này, ngược lại chúng ta bên này cũng có thể đăng ký bọn họ bên kia.”
Lâm Uyên gật đầu một cái.
Lão Chu còn có việc phải làm, không bao lâu đã rời đi, trước khi đi còn chào hỏi qua một tiếng Cố Cường Vận và những người khác, kết quả lão Chu vừa rời đi thì Triệu Ngọc lại tới, nàng cũng tới gặp mặt Lâm Uyên, so với lão Chu thì chỉ là chào hỏi, miễn cưỡng cười nói mấy câu, đại khái là liên quan đến thành tích của Lâm Uyên ở chi nhánh công ty bên kia.
Chờ Triệu Ngọc rời đi.
Cố Cường Vận và những người khác mới thở phào nhẹ nhõm, mặc dù Cố Cường Vận là giám đốc của chi nhánh công ty, nhưng đối mặt với các nhân vật quản lý cấp cao của trụ sở chính bên này, thực lực của hắn quả thật không quá mạnh, nhưng từ chức vị mà nói chênh lệch lại không lớn.
Mấy phút sau.
Một trong những người đứng đầu trụ sở chính cuối cùng cũng xuất hiện, đó là một vị nữ lãnh đạo, Hàn Tú – Phó tổng giám đốc trụ sở chính của Tinh Mang, đây chính là một trong những nhân vật quyền lực của công ty chỉ đứng sau chủ tịch HĐQT, Lâm Uyên không nhận ra đối phương, nhưng ngược lại đối phương lại biết rõ Lâm Uyên.
"Hoan nghênh về nhà."
Hàn Tú mỉm cười chủ động đưa tay ra, Lâm Uyên lễ phép bắt tay đối phương.
Trong lòng Cố Cường Vận và mọi người dấy lên một phen sóng gió, mọi người vốn chỉ coi Lâm Uyên là nhạc sĩ vương bài mà tổng bộ phái đến chi nhánh của công ty, mà Lâm Uyên cũng thể hiện giống như nhạc sĩ vương bài ở trụ sở chính, nhưng thái độ của lão Chu, Triệu Ngọc và phó giám đốc đối với Lâm Uyên đã phá vỡ quan niệm của bọn họ trước kia:
Lâm đại biểu lai lịch quá lớn!
Chỗ nào giống chỉ là nhạc sĩ vương bài chứ!
Đây rõ ràng là đại nhân vật của trụ sở chính!
Ngược lại, Cố Đông có khả năng tiếp thu nhanh hơn, bởi vì trước kia nàng đã nghĩ tới, việc Lâm Uyên đi đến chi nhánh công ty không liên quan đến thân phận của hắn, đơn giản là vì Lâm đại biểu còn là một học sinh cần phải đi học ở Tề Châu, cho nên mới để cho hắn thuận tiện trấn giữ chi nhánh công ty một chút mà thôi.
Ngẫm lại cũng đúng.
Dựa vào năng lực soạn nhạc của Lâm đại biểu, hắn ở trụ sở chính sao có thể chỉ là tiểu nhân vật, coi như chỉ là vương bài sáng tác ca khúc, mấy người có thể giống như Lâm đại biểu, dễ dàng hoàn thành hai đơn đạt hàng kếch xù?
Chưa kể đến ý kiến của mọi người.
Sau khi Hàn Tú cùng Lâm Uyên bắt tay thì trực tiếp ngồi ở vị trí chủ tọa, cái ghế này vừa vặn gần vị trí của Lâm Uyên nhất:
“Gần đây, hiệu suất làm việc của chi nhánh công ty cũng không tệ lắm. Tôi tin rằng mọi người đều hiểu tình hình, sau này Tề Châu cùng Tần Châu sẽ từ hai hợp thành một.”
Mọi người gật đầu.
Sau bao nhiêu ngày, rất nhiều người cuối cùng đã tiêu hóa được sự thật hai châu hợp thành một, chỉ là tất cả mọi người đều lo lắng cho tương lai, vì vậy chưa tự mình cảm nhận hết được sự khác biệt mà biến hóa này mang lại.
"Cho nên..."
Hàn Tú liếc nhìn Lâm Uyên, cười nói:
“Công ty bên này hi vọng ngày sau sẽ lưu lại một số người của chi nhánh công ty làm việc ở trụ sở chính bên này, dù sao bây giờ sự cô lập hai bên đã hoàn toàn dỡ bỏ, nhưng bên kia vẫn phải có một đầu mối liên lạc, lựa chọn như thế nào tự các ngươi quyết định.”
Mọi người trố mắt nhìn nhau.
Hàn Tú cười nói:
“Mọi người có thời gian để cân nhắc, nhưng ngày mai phải cho trụ sở chính một câu trả lời. Ngoài ra ta phải nhắc nhở mọi người một câu, khi giao thông càng ngày càng phát triển, việc đi lại sẽ càng ngày càng dễ dàng. Hôm nay các ngươi chỉ trong vòng gần bốn tiếng đã tới được trụ sở chính, sau này sẽ càng nhanh hơn, bởi vì Trung Châu đã bắt đầu nghiên cứu phương tiện giao thông cao cấp hơn, hiệu quả hơn, dù sao những châu khác ở Lam Tinh theo kế hoạch đại thống nhất sau này cũng sẽ sát nhập.”
Mọi người gật đầu một cái.
Hàn Tú nhìn lần nữa về phía Lâm Uyên:
“Tiếp theo, công việc ở tổng bộ có sự thay đổi, Tiện Ngư lão sư ở chi nhánh của công ty có biểu hiện rất tốt, cho nên trụ sở chính cố ý để cho Tiện Ngư lão sư đảm nhận vị trí đại diện bộ phận soạn nhạc của tầng chín.”
Lâm Uyên có chút sửng sốt.
Mình làm đại diện?
Hàn Tú như nhìn thấu khúc mắc của Lâm Uyên, kiên nhẫn giải thích:
“Ta biết bình thường Tiện Ngư lão sư còn phải đi học, cho nên Lâm đại biểu chỉ làm đại diện của tầng chín trên danh nghĩa, thực tế quyền quản lý giao cho phó phòng phụ trách là được rồi, dĩ nhiên quyền quản lý cao nhất trong tầng vẫn thuộc về Lâm đại biểu.”
Lâm Uyên muốn cự tuyệt.
Nhưng lời nói tiếp theo của Hàn Tú đã xua đi ý nghĩa đó của Lâm Uyên:
“Lương cơ bản của trưởng phòng mỗi tháng một trăm ngàn. Dưới sự quản lý của Lâm đại biểu, nếu như có ca khúc sáng tác được phát hành, Lâm đại biểu cũng được hưởng tiền hoa hồng, hợp đồng cụ thể sẽ được ký vào cuối tuần, Lâm đại biểu có ý kiến gì không?”
"Không có."
Lâm Uyên quả quyết nói.
Hàn Tú gật đầu một cái:
“Sau này, công ty sẽ tiến hành điều chỉnh vị trí nhạc sĩ ở các tầng. Ngoài Lâm đại biểu, Dương Chung Minh và mấy vị Khúc phụ hàng đầu trong công ty cũng sẽ đảm nhiệm vị trí trưởng phòng soạn nhạc các tầng khác, nói về chức vị thì mọi người cùng cấp bậc. Nhưng ở góc độ khác, trưởng phòng những tầng khác toàn bộ đều là nhân vật cấp Khúc phụ, chỉ có Lâm đại biểu là quản lý một tầng lầu mà không phải với thân phân là Khúc phụ!”
Ầm ầm!
Giống như sét đánh ngang tai, Cố Cường Vận và mấy nhân viên chi nhánh của công ty đều trợn mắt, há hốc mồm, những tầng khác đều do Khúc phụ phụ trách, nhưng tầng chín lại do Lâm đại biểu phụ trách, điều này bằng với việc tổng bộ trực tiếp đem Lâm Đại biểu đặt ngang hàng với vị trí các Khúc phụ rồi!
Lâm Uyên gật đầu nhẹ.
Đối mặt với động tác hời hợt, đừng nói là đám người Cố Cường Vận, ngay cả Hàn Tú đều cảm thấy có một chút quỷ dị, công ty đặt ngươi vào vị trí ngang hàng cùng Khúc phụ, ngươi lại còn có thể bình tĩnh như vậy, thậm chí bình tĩnh như chuyện này là đương nhiên?
Phải biết.
Công ty sở dĩ đưa ra quyết định lớn như vậy đơn giản do nhìn trúng thực lực vô hạn trên người Lâm Uyên, bởi vì không lâu sau, các công ty Tề Châu bên kia tất nhiên sẽ mở rộng trên quy mô lớn, đến lúc đó thực lực vô hạn của nhạc sĩ vương bài như Lâm Uyên chắn chắn sẽ trở thành mục tiêu lôi kéo của các phe!
Vì để giữ lại bảo bối này.
Công ty mới đưa ra quyết định như thế.
.