Toàn Chức Nghệ Thuật Gia

Chương 171: Chỉnh Đốn Công Ty

Bài hát của Thủy Vân phần lớn nhịp điệu đều không nhanh.

Trên thực tế, những ca khúc trữ tình cũng rất khó để nâng nhịp điệu lên.

Có thể đơn đặt trước đã yêu cầu tác phẩm lần này cùng phong cách trước kia phải khác biệt, vậy thì nhất định phải khác.

Chỗ nào khác biệt?

Lâm Uyên cũng là vô tình nghe được Thủy Vân biểu diễn bằng tốc độ nhanh gấp bội, sau mới bỗng nhiên nghĩ đến:

Kỳ thật Thủy Vân muốn khác trước, biện pháp tốt nhất không gì bằng để nàng quen hát những ca khúc trữ tình chậm rãi đột nhiên vui lên!

Cho nên Lâm Uyên nghĩ đến «Xử xử vẫn».

Bài hát có thể khiến người ta vui lên trong hệ thống kho âm nhạc có quá nhiều.

Thế nhưng để mọi người vui lên, lại không để Thủy Vân phải vứt bỏ điểm đặc sắc riêng của mình, sự lựa chọn kỳ thật thu nhỏ lại rất nhiều.

Lâm Uyên không dám chắc chắn lựa chọn của mình là phù hợp nhất với yêu cầu của đơn đặt trước.

Nhưng hắn cảm thấy «Xử xử vẫn» ít nhất cũng đủ tiêu chuẩn.

Bởi vì bài hát này thực sự có thể phát huy hết điểm đặc sắc trong phong cách biểu diễn của Thủy Vân.

Rõ ràng là chủ đề tình ái thường gặp, nhưng cũng không phải thương xuân bi thu thường thấy, mà là lấy góc nhìn của một nữ sinh để trêu chọc và lên án bạn trai xấu xa bắt cá nhiều tay.

Tóm lại là rất thú vị.

Bài hát này nghe cũng làm người ta muốn nhịp chân theo nhạc.

Nếu như phối hợp với MV hiệu quả lại càng tốt hơn.

Thông tin ca khúc cho thấy, viết lời bài hát này là Lâm Tịch, người viết không cần giới thiệu quá nhiều, thực sự không hiểu có thể tra Baidu.

Người sáng tác là Lôi Tống Đức.

Giống vậy không cần giới thiệu quá nhiều, chỉ cần biết địa vị trong giới nhạc sĩ, cùng Lâm Tịch trong giới viết lời bài hát có địa vị ngang nhau là được.

Dù sao đó cũng là bài hát rất lợi hại.

Nhưng bài hát lợi hại thường đi kèm với mức giá rất lớn, hệ thống báo giá khởi điểm, Lâm Uyên gần như rụt cả vòi.

“Chế tác riêng giá cả hai triệu.”

Đơn hàng ba triệu, hệ thống vậy mà thu phí cao tới hai triệu!

Lâm Uyên không biết là bài hát này lợi hại, hay là hệ thống mượn cơ hội tăng giá, dù sao Lâm Uyên cảm giác hệ thống càng ngày càng đen:

“Gần đây ca khúc chế tác đều đắt hơn, ngươi có thể hay không ra rẻ hơn một chút, mười vạn thế nào?"

Lâm Uyên muốn nói một chút về giá.

Hệ thống không để ý tới hắn:

“Có chế tác hay không?”

Hệ thống không hiểu phong tình, Lâm Uyên do dự một chút, rốt cục vẫn là quyết định chế tác «Xử xử vẫn», bởi vì lần này đơn đặt trước tương đối đặc thù, là vì chế tác riêng, cho nên không chia sẻ thêm lợi nhuận cho ca sĩ.

Nói cách khác.

Thủy Vân không lấy tiền.

Nàng là bên đưa tiền.

Ngẫm lại cũng đúng, ta chế tác một ca khúc cho ngươi, đến lúc đó cho ngươi hát, ngươi còn thu phí?

Không có đạo lý này.

Trừ cái đó ra, ca khúc tải xuống cũng là thuộc về Tinh Mang bên này.

Đơn hàng thuộc về đơn hàng.

Lượt tải ca khúc luôn là thu nhập cơ bản mặc định của Lâm Uyên.

Phần quyền lợi này ngầm thừa nhận là thuộc về phe Ất, nếu không Tề Châu cũng khỏi phải nghĩ đến tiếp tục phát triển ngành công nghiệp âm nhạc.

Thất Tinh chi ra ba trăm vạn, lấy một ca khúc cho Thủy Vân biểu diễn, bản quyền và quyền biểu diễn đều ghi chi tiết bên trong hợp đồng.

Cho nên, Lâm Uyên cảm thấy cái đơn đặt trước ba trăm vạn này không lỗ.

"Ting ting."

Ngay tại thời khắc ca khúc chế tác hoàn thành, hệ thống bỗng nhiên thông báo:

“Ký chủ có khả năng lựa chọn ca khúc một cách độc lập, về sau tất cả yêu cầu chế tác riêng, ký chủ sẽ phải tự mình đưa ra quyết định lựa chọn ca khúc.”

"Ồ."

Lâm Uyên không vui cũng không buồn.

Ý của Hệ thống là bài hát «Xử xử vẫn» được chọn, vẫn đủ tiêu chuẩn.

Về phần sau này tự mình lựa chọn ca khúc, chỉ cần hệ thống mở ra kho tàng ca khúc, Lâm Uyên có thể tiếp nhận được, hắn cảm thấy chọn ca khúc cũng không phải quá khó.

Ví dụ như lần này.

Điều duy nhất hắn cần dùng để cân nhắc lựa chọn ca khúc là âm vực cùng phong cách thuộc về ca sĩ, và năng lực phân tích âm nhạc của bản thân mà thôi, Lâm Uyên cảm thấy cho thêm ít thời gian là làm được.

Giả thiết đây là một kỳ thi.

Sau khi đọc đề bài, Lâm Uyên mặc dù không thể trực tiếp nhìn đáp án, nhưng bây giờ sách tham khảo liền ngay bên cạnh hắn, Lâm Uyên một bên lật sách tham khảo một bên làm bài thi, thế nào cũng có thể đạt điểm cao.

Hiện tại bài hát đã có.

Trực tiếp gửi tới?

Khẳng định là không được.

Cái hợp đồng cạnh tranh này mới chỉ ký có mấy hôm.

Lâm Uyên đã hoàn thành đơn đặt hàng với tốc độ rất nhanh, dù sao cũng có chút không hợp với lẽ thường, cái vấn đề thời gian này Lâm Uyên khẳng định phải khống chế một chút.



Một thứ bảy khác.

Lâm Uyên lại đến công ty.

Hắn vừa ngồi xuống, liền thấy Cố Cường Vận bước vào cửa và cười tủm tỉm: “Lâm đại biểu có muốn xem ít đơn đặt trước mới không?”

“Ừm.”

Lâm Uyên gật đầu.

Cố Cường Vận cười lớn hơn.

Hắn chỉ là tới thăm dò một chút.

Nếu như Lâm đại biểu vẫn đang vật lộn với đơn hàng trước, vậy hắn khẳng định không hứng thú đối với đơn đặt hàng mới. Nhưng nếu như hắn đối với đơn đặt hàng mới có hứng thú, cái này có nghĩa Lâm đại biểu đã từ bỏ đơn trước!

Bây giờ dường như đã từ bỏ.

Từ bỏ mới tốt!

Không bỏ thì sự tình nhiều đơn đặt hàng khác sẽ chậm trễ.

Một lát sau, trước mắt Lâm Uyên bày đầy tư liệu các đơn đặt hàng, xem ra đơn đặt hàng gần đây của công ty nhiều hơn mấy phần so với trước kia.

Bất quá đơn đặt hàng tuy nhiều, nhưng không có cái nào Lâm Uyên thích: “Tại sao không có hợp đồng nào trên ba triệu?”

Giống như lần trước nhìn thấy, hợp đồng đắt nhất mới chỉ có hai trăm vạn.

Cố Cường Vận cười khổ: “Lâm đại biểu hiện tại chỉ có hứng thú đối với hợp đồng ba triệu thôi sao?”

Lâm Uyên nói: "Không phải."

Cố Cường Vận nghe vậy, mừng rỡ.

Lâm Uyên nói: "Hợp đồng trên ba triệu mới tốt."

Tinh thần Cố Cường Vận lập tức chùng xuống, nụ cười mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Lâm đại biểu, mặc dù Tề Châu có nhiều phe Giáp, nhưng đơn đặt trước ba trăm vạn kỳ thật rất hiếm thấy, ngay cả công ty chế tác cấp bậc Hồng Nguyệt hay Cô Lang bình thường phần lớn cũng là đơn đặt trước từ một trăm vạn đến hai trăm vạn…”

Thấy Lâm Uyên không nói gì, Cố Cường Vận nói tiếp:

“Về phần đơn đặt trước ba trăm vạn trở lên cũng đều phải là mười công ty chế tác hàng đầu trong ngành mới dám tiếp, chúng ta sở dĩ nhận một, hai lần là bởi vì thời gian quá gấp, Lôi Đình thì cho một tháng, một lần là bởi vì sự cạnh tranh, ngài cũng nhìn thấy hợp đồng cạnh tranh này có bao nhiêu phiền toái, chúng ta phải giành giật với Hồng Nguyệt và Cô Lang.”

Lâm Uyên nhíu mày.

Hệ thống chế tác giá cả rất đắt, nếu như phe Giáp chỉ trả hai trăm vạn, vậy hắn lại bỏ hai trăm vạn vào hệ thống chế tác căn bản không có ý nghĩa gì.

“Nếu không Lâm đại biểu suy tính một ít hợp đồng hai trăm vạn?” - Cố Cường Vận nhìn Lâm Uyên đầy mong đợi.

Lâm Uyên lắc đầu: "Thôi, không vội."

Cố Cường Vận do dự một chút, gật đầu đồng ý.

Lâm Uyên vừa mới làm xong hai đơn, cũng cần thời gian nghỉ ngơi.

Điều này không liên quan đến việc Lâm đại biểu ở Tề Châu bao lâu, nhạc sĩ vương bài cũng là người, cũng muốn nghỉ ngơi, sao có thể xong một đơn lại tiếp một đơn ra tác phẩm.

"Đúng rồi." - Khi chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc, Cố Cường Vận bỗng nhiên nói:

“Bởi vì biểu hiện xuất sắc của Lâm đại biểu trong hai đơn đặt hàng lúc trước, công ty của chúng ta đã lọt vào bảng xếp hạng các công ty chế tác âm nhạc tại Tề Châu, nếu hứng thú Lâm đại biểu có thể xem qua BXH.”



Sau khi Cố Cường Vận rời đi, Lâm Uyên bật máy tính lên, kiểm tra một chút bảng xếp hạng mà Cố Cường Vận đã nói.

Nhìn qua danh sách, hắn quả nhiên thấy được Tinh Mang âm nhạc đứng ở vị trí thứ một trăm.

Đúng lúc này.

Hệ thống hiện lên: "Chúc mừng túc chủ dẫn dắt Tinh Mang âm nhạc vào bảng xếp hạng phe Ất của Tề Châu. Phát động nhiệm vụ mới, chỉnh đốn chi nhánh công ty!”

【 Tên nhiệm vụ: Chỉnh đốn chi nhánh công ty 】

【 Nội dung nhiệm vụ: Tinh Mang âm nhạc bên bờ vực phá sản, ký chủ đến cứu vãn công ty này, nhưng nếu như tệ nạn của Tinh Mang không hoàn toàn được tiêu trừ, công ty cuối cùng vẫn sẽ suy tàn. Cho nên yêu cầu ký chủ xin lấy thân phận đại diện tổng bộ đi chỉnh đốn lại công ty. 】

【 Phần thưởng nhiệm vụ: Một bảo rương bạch ngân 】

Lâm Uyên cảm giác nhiệm vụ này miêu tả có chút kỳ quái, bởi vì nhiệm vụ cũng không thiết lập đầy đủ một mục tiêu cụ thể, chỉ là để cho mình chỉnh đốn một chút chi nhánh của công ty, bản thân có thể chỉnh đốn thế nào?

"Có tiếp nhận hay không?"

"Tiếp nhận nhiệm vụ."

Bản thân Lâm Uyên đối với nhiệm vụ không hề có sức kháng cự, hắn chỉ hơi hiếu kỳ, bản thân phải làm gì mới xem như chỉnh đốn công ty thành công:

“Không có ít gợi ý nhiệm vụ nào à?”

"Xin ký chủ tự mình thăm dò."

Hệ thống cũng không giải quyết nghi hoặc cho Lâm Uyên.

Gặp chuyện không quyết được có thể hỏi bằng hữu. Lâm Uyên nghĩ nghĩ, mở ra công cụ tìm kiếm trên máy vi tính:

“Làm thế nào để chỉnh đốn một công ty?”

Loạch xoạch xoạch.

Trên mạng hiện lên hàng loạt gợi ý, dường như có rất nhiều người gặp phải phiền não tương tự, mà Lâm Uyên sau khi nhìn thấy những gợi ý, rất nhanh liền tìm đúng mấy từ mấu chốt:

"Nhân tài."

"Chế độ."

"Giảm biên chế!"

Tất cả đều là từ ngữ đơn giản dễ hiểu.

Đầu tiên là nhân tài, hệ thống để Lâm Uyên dạy đồ đệ, dường như chính là vì việc làm này mà chuẩn bị, cho nên nhiệm vụ cùng nhiệm vụ dạy học trò của mình có chút liên quan.

Tiếp theo là chế độ.

Cái này Lâm Uyên không am hiểu.

Về phần sau cùng là ba chữ "Giảm biên chế", Lâm Uyên ngược lại là thấy rõ ràng, đơn giản chính là ý sa thải nhân viên.

Làm việc chăm chỉ thì được giữ lại.

Không chăm chỉ làm việc thì bị sa thải.

Lâm Uyên cảm thấy ba từ này hẳn là trọng điểm để chỉnh đốn một công ty.

.