Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 338: Vô cùng khó chịu

“Đế Vương, Hạ Nhĩ xảy ra chuyện rồi!”

Trên mặt Thất Hồn không che giấu được vẻ hưng phấn.

“Có liên quan tới quái vật kia không?”

Thất Hồn nói: “Cao tăng của Hạ Nhĩ chết đi không ít người, võ sĩ của Hạ Nhĩ thương vong thảm trọng, Hắc Khẩu cũng đã chết mất mấy cao thủ, thực lực giảm mạnh.”

“Tin tức cụ thể, người của chúng ta còn đang điều tra, theo lời đồn là xuất hiện một quái vật gì đó.”

Giang Hải mỉm cười.

Dù là Thủy quái, hay là quái vật trong rừng nhỏ kia, cũng đủ khiến cho Hạ Nhĩ khốn đốn rồi.

Tốt nhất là hai con quái vật đồng thời nổi đóa lên, quậy cho Hạ Nhĩ long trời lở đất càng tốt.

Dù sao Hạ Nhĩ cũng là một quần đảo trên bển, cho dù người chết sạch cũng không có vấn đề.

Cho dù hai con quái vật đó biết bơi, bơi đến Phương Đông gây chuyện, Giang Hải cũng không lo lắng.

Rất nhanh, tin tức theo nhau truyền tới.

Đầu tiên là tin tức Hạ Nhĩ bắt đầu phong tỏa, cấm tất cả mọi người ra vào, khiến cho lòng người bàng hoàng.

Tiếp theo, chính là các quốc gia phụ thuộc ở chung quanh Thái Lan, trở nên rất hỗn loạn.

Mấy thế lực lớn của Linh Ngụy hội bắt đầu rút lui ra khỏi tổ chức, xã hội đã loạn lại càng thêm loạn.

Cùng rút đi còn có vô số những dự án đầu tư và kỹ thuật.

Đế Vương hiển nhiên muốn nhân cơ hội này, càng phát triển mạnh mẽ, muốn khống chế toàn bộ thế giới thế giới ngầm này.

Sự thay đổi của thế giới thế giới ngầm, sẽ vén lên một trận gió mưa trên toàn thế giới.

Ví như thế lực của người Lập Dị, e là họ không thể không rời đi, thậm chí đi còn nhanh hơn thỏ.

Bọn họ đang sợ, sợ rút lui đi sạch sẽ, lại khiến Giang Hải nổi đóa.

“Đế Vương, anh xem…”

Thất Hồn lấy đâu ra một bản danh sách.

Trên bản danh sách, ghi chú cặn kẽ quyền sở hữu các loại tài sản.

“Những thứ này là của người Lập Dị.”

“Những thứ này là của hắc ám.”

“Những thứ này là của Hardy…”

Mấy thế lực lớn rút đi không đem theo đồ của mình, biết thời thế nên đều để lại cho Giang Hải. Dù sao cũng là ném đi, như vậy cũng coi là kết thêm một cái thiện duyên.

Chân mày Giang Hải hơi nhíu lại.

“Không có đồ của Tòa Thánh sao?”

“Không có…” Sắc mặt Thất Hồn có chút cổ quái: “Chúng ta lấy mấy cái nhà thờ cũng không có ích gì. Tòa Thánh lại dùng cái giá vô cùng thấp để bán những sản nghiệp của mình, lông tóc cũng không để lại.”

Giang Hải chậm rãi lắc đầu: “Không, bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha khu vực này.”

Từ xưa đến nay, tín ngưỡng là thứ mà không nói rõ ràng được.

Nếu như, Tòa Thánh toàn bộ rút đi, tín đồ ở địa phương sẽ nổi điên, sẽ nghĩ thượng đế đã vứt bỏ bọn họ sao?

Uy tín của Tòa Thánh cứ thế sẽ mất hết.

“Thế lực ở nơi này đang xây dựng lại, anh không tính đi xem một chút sao?”

Giang Hải lần nữa lắc đầu: “Cậu đi được rồi.”

Rời khỏi Thành phố Giang Tư cũng đã một khoảng thời gian, Giang Hải muốn trở về. Mấu chốt chính là, anh muốn gặp lại Cố Uyển Như.

“Món sườn heo lần trước mẹ làm thật ngon.” Giang Hải chép miệng một cái, người ra bên ngoài, thứ khó quen nhất chính là ăn uống, bất kể ăn cái gì, cũng không có mùi vị của nhà mình.

Ánh mắt Thất Hồn cũng trở nên sâu thẳm.

Trong lòng anh ta nhớ mong nhất lúc này, cũng là Mạnh Linh.

Đàn ông, một khi có nhà ai cũng đều thay đổi. Giống như Giang Hải, ít hung hăng hơn, tâm tư càng trở nên thâm trầm hơn.

“Cầm theo ít đồ trở về.” Giang Hải nhìn theo bãi cát, trên mặt nở một nụ cười.

Ngày hôm sau, Giang Hải tự mình mặc đồ lặn, cầm theo công cụ, lặn xuống đáy biển bắt được một túi tôm hùm.

Thuê nguyên một cái thuyền để vượt sóng đem tôm hùm còn sống gửi tận đến Thành phố Giang Tư.

Cái giá này, thật sự quá cao rồi.

Nhưng Giang Hải cũng chẳng quan tâm chút tiền lẻ này.

Ở khu vực giáp biển này, tôm hùm không phải là vật gì trân quý, giá cả rất rẻ, thậm chí rất nhiều người địa phương còn không thèm ăn.

Nhưng ở Phương Đông thì không như vậy, giá cả cao đến ngất ngưởng.

Quan trọng nhất là không được ăn loại tôm sống trong tự nhiên này.

Lúc đó, ở tập đoàn Uyển Như.

Cố Uyển Như đang chống cằm, mím môi một cách nhàm chán nhìn vào bản báo cáo.

Ánh mắt không tự chủ được liếc nhìn về phía bàn trà.

Giang Hải rời đi đã mấy ngày rồi.

Giang Hải chết giẫm, đã nói là mỗi ngày đều phải gọi điện thoại. nhưng từ khi Giang Hải rời đi, cũng chỉ vẻn vẹn gọi cho Cố Uyển Như hai cuộc điện thoại.

Biết là Giang Hải không thể phân thân, nhưng trong lòng Cố Uyển Như, lại thấy trống vắng.

Tâm tư lần nữa quay trở lại trên bản báo cáo.

Trong thời gian một tuần này, tập đoàn Uyển Như liên tục gửi đi không biết bao nhiêu thông báo thúc giục những nhà máy sản xuất.

Lượng đặt hàng quá lớn, không chỉ đã sử dụng hết hàng tồn kho, sản xuất tăng ca chạy hai bốn giờ một ngày, cũng không giải quyết được tình trạng thiếu hàng trầm trọng trước mắt.

Cố Uyển Như không ngờ, tập đoàn Uyển Như còn chưa kịp thành lập hoàn chỉnh hệ thống tiêu thụ tại Thanh Thiền, đơn đặt hàng cùng với đơn xin làm đại lý đã chất đầy trên bàn làm việc của cô.

Trong công ty, giám đốc kinh doanh cùng với giám đốc các phòng ban, vội vàng đề nghị Cố Uyển Như nhân cơ hội này tăng giá, cung ít hơn cầu, việc tăng giá cũng là hợp lý.

Nhưng, Cố Uyển Như đã dập tắt tất cả những suy nghĩ này.

Tập đoàn Uyển Như là một thương hiệu mạnh, sự biến động về giá cả nhất định phải suy nghĩ cặn kẽ.

“Ôi, xin lỗi, nếu không có hẹn trước, Cố tổng của chúng tôi…”

Ngoài cửa, xuất hiện tiếng cãi vã.

Là người của một đại lý trên Thành phố Giang Thành đang muốn trực tiếp xông vào, muốn gặp Cố Uyển Như mà không muốn thông qua giám đốc kinh doạnh.

Thư ký liều mạng ngăn lại, nhưng làm sao cũng không ngăn được.

“Hôm nay, tôi phải gặp Cố tổng. Tập đoàn Uyển Như bây giờ lớn mạnh rồi, nhưng cũng không nên quên những người đầu tiên đặt quan hệ cùng với tập đoàn Uyển Như như chúng tôi chứ?”

“Bên Thành phố Giang Thành thiếu hàng đã một tuần rồi, tôi muốn hỏi một chút, tôi đã liên tục đặt mấy đơn hàng, tại sao đến tận bây giờ vẫn chưa có hàng.”

“Cô có biết, liên tục thiếu hàng một tuần liền, sẽ tạo ra ảnh hưởng gì đối với thị trường không? Tổn thất của tôi, ai chịu trách nhiệm đây?”

Cửa phòng làm việc mở ra, Cố Uyển Như khoát khoát tay ra hiệu cho thư ký lui ra.

“Ngụy tổng, mời vào.”

“Cố tổng, tôi thật không biết mấy đại lý của chúng tôi đã đắc tội gì với tập đoàn Uyển Như, cô có biết không, hành động này của các cô, là đã vi phạm thỏa thuận hợp đồng.”

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, thị trường trong tay chúng tôi, rất nhanh sẽ bị người khác đoạt mất.”

Cố Uyển Như trầm mặt, hơi cau mày.

Tình huống này cô không phải là không biết, chẳng qua là, trong lúc thiếu hàng nghiêm trọng này, cô cũng không có biện pháp nào tốt hơn.

Cách đây không lâu, Thanh Thiền đột nhiên đưa tới một loạt đơn hàng, làm rối loạn tất cả kế hoạch sản xuất tiêu thụ của tập đoàn.

Cũng do giám đốc kinh doanh ở bên dưới thiếu suy nghĩ.

Vì nóng lòng chiếm lĩnh thị trường mới, hoàn toàn không cân nhắc đến vấn đề năng lực sản xuất.

Chuyện này, Cố Uyển Như cũng đã tiến hành kiểm điểm lại, kinh doanh và sản xuất hoàn toàn không ăn khớp với nhau, sản xuất là căn cứ để điều chỉnh tiến độ nhận đơn đặt hàng, nhưng bên kinh doanh lại không suy nghĩ như vậy, bọn họ chỉ để ý đến việc bán được sản phẩm để thu về tiền hoa hồng.

Hạ Nhĩ là, tỷ lệ tiền hoa hồng của tập đoàn Uyển Như lại cao như vậy, bộ phận kinh doanh của Thanh Thiền đã liều mạng tiếp nhận đơn đặt hàng.

Cố Uyển Như mở ra một bản tài liệu, đưa đến trước mặt Ngụy tổng.

“Ngụy tổng, bây giờ công ty gặp khó khăn, khiến cho ông chịu tổn thất, thật sự là xin lỗi.”

“Cố tổng, đừng nói nhiều như vậy, cô nhanh chóng sắp xếp hàng cho tôi đi.” Ngụy tổng gấp gáp, ánh mắt muốn đỏ lên.

“Cố tổng có lẽ không biết rồi, ở Thành phố Giang Thành đã xảy ra vấn đề lớn, lần này cho dù không thiếu hàng, chúng tôi cũng gặp phải một chuyện hết sức đau đầu.”

“Mười ngày trước, Thành phố Giang Thành đột nhiên xuất liện một lô sản phẩm, dùng giá cả hết sức cạnh tranh đang nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường. Chất lượng so với tập đoàn Uyển Như cũng không khác nhiều lắm, nhưng giá cả lại rẻ hơn rất nhiều.”

“Cũng là một tuần trước, tập đoàn Uyển Như lại đột nhiên thiếu hàng, lúc này sẽ tạo thành bao nhiêu tổn thất, tôi nghĩ Cố tổng hẳn là có thể thấy được.”

Cố Uyển Như hơi ngẩn ra, Thành phố Giang Thành, từ lúc nào lại xuất hiện một đối thủ cạnh tranh có thực lực như vậy?

“Ông nói là chất lượng so với tập đoàn Uyển Như không phân cao thấp sao?” Cố Uyển Như nghi ngờ hỏi.

Sản phẩm của tập đoàn Uyển Như đều là độc quyền, chất lượng sản phẩm tuyệt đối đi đầu ở Phương Đông.

Ngụy tổng từ trong túi xách lấy ra mấy món hàng mẫu, bỏ lên trên bàn: “Cố tổng, cô tự xem đi.”

“Ông chắc chắn đây là sản phẩm của đối thủ cạnh tranh chứ?” Cố Uyển Như cầm lên, cẩn thận xem xét.

Trên mặt lộ ra dáng vẻ khó tin.

Những thứ này, nếu như để cùng một chỗ với sản phẩm của tập đoàn Uyển Như, tuyệt đối sẽ không phân biệt được, hoàn toàn giống nhau.

Hơn nữa mấu chốt là, giá cả rất rẻ. Dựa theo miêu tả của Ngụy tổng, giá của những sản phẩm này chính là giá vốn.

Cố Uyển Như cầm tờ giấy lên đưa cho Ngụy tổng: “Ông cầm cái này đi tìm bên kinh doanh, lấy một ít hàng trở về để ổn định thị trường.”

“Những chuyện khác, công ty sẽ lập tức nghiên cứu đối sách.”

Ngụy tổng nặng nề thở dài, đứng dậy rời đi.

Đi ra khỏi phòng làm việc, chậm rãi lắc đầu: “Cái tập đoàn Uyển Như này, sợ là cũng không chống chọi được mấy ngày, cái đại lý này của mình e là cũng không tồn tại được nữa rồi.”

Cố Uyển Như lại nghiên cứu những sản phẩm kia một phen, suy nghĩ một ít điểm mấu chốt, lập tức triệu tập lãnh đạo các bộ phận liên quan, tổ chức nghiên cứu thảo luận.

Cũng trong lúc đó, ở tỉnh Thanh Thiền.

Vẻ mặt Kim Thâu đầy nịnh nọt, cầm bình trà lên rót thêm trà cho Kiếm Huyền.

“Kiếm Huyền lão ca, anh có thể nói với anh Giang được không, tôi muốn trở về Thành phố Giang Tư, đi theo bên người anh ấy, để anh ở lại Danh Quận làm một lão đại không phải tốt hơn sao.”

Kiếm Huyền giễu cợt: “Kim Thâu, anh thật không biết điều, bao nhiêu người muốn nhận lấy còn không được đâu.”

“Đất của Danh Quận, thế lực ngầm một mình anh định đoạt, chính là thổ địa rồi. Muốn cái gì có cái đó, anh còn chưa hài lòng sao?”

“Còn thế lực ngầm của tỉnh Thanh Thiền anh cũng lấy được rồi. Phương Đông, làm lão đại của thế lực ngầm cũng không có mấy người.”

Khóe miệng Kim Thâu giật một cái, than lên một tiếng: “Nhưng đây không phải là cái mà tôi mong muốn…”

Ban đầu, Giang Hải hỏi ai muốn ở lại Danh Quận thu thập và quản lý thế lực ngầm, Kim Thâu là người đầu tiên đứng ra.

Lúc ấy cũng không có ý định làm lão đại gì, anh ta cũng không ngờ, tiếp nhận xong thế lực ngầm, Giang Hải lại vạch rõ giới hạn cùng với mình.

Anh ta nào biết, Giang Hải không muốn dính dáng tới thế lực ngầm.

“Được rồi, được rồi, chớ có được hời lại còn khoe tài.”

Kiếm Huyền nâng ly trà lên, nhàn nhạt uống một hớp, nhìn Kim Thâu có chút nghiêm túc.

“Thành phố Giang Tư, anh không trở về được, trong lòng nhớ tới anh Giang cũng coi là anh là người có ơn tất báo báo rồi.” Kiếm Huyền nhẹ nhàng gõ ngón tay trên mặt bàn, trầm giọng nói: “Có điều có một chuyện tôi phải nhắc nhở anh.”

“Chuyện gì, anh cứ chỉ bảo.” Kim Thâu nghiêm túc nghe.

“Anh hiện đang nắm giữ Danh Quận và Thanh Thiền, chuyện làm ăn của thế lực ngầm, tốt nhất nên có chừng mực, quyết không thể ảnh hưởng tới sự phát triển của địa phương này.”

“Còn nữa, chú ý số lượng đàn em, không thể để thế lực quá lớn.”

“Hả?” Kim Thâu có chút không hiểu, vò đầu, mặt đầy mơ hồ: “Có người, tôi quản không được sao?”

“Không muốn chết thì nên thành thật, thời điểm nên giả bộ làm một đứa trẻ, thì nên giả làm một đứa trẻ.” Kiếm Huyền cũng không muốn nói nhiều.

Thế lực ngầm, vốn dĩ là không thấy được ánh sáng, nếu như có một chút nguy hiểm, kết quả chính là chết.

Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao thế lực ngầm nên phát triển đến một mức độ nhất định, thì sẽ đình trệ không phát triển thêm lên, đi về trước một bước nữa lại chính là vực sâu.

Giống như nhà họ Tả trước đây, còn có vọng tưởng tự cắt đất xưng vương, thật muốn coi chiến thần của Thiên Lương là không khí chắc?

Nhà họ Tả mưu đồ lâu như vậy, kết quả nhận được là cái gì? Bị tiêu diệt! Thậm chí, không cần hoàng tộc tự mình ra tay.

Chương 344: Kỹ thuật ăn cắp bản quyền

Thành phố Giang Thành, bên trong biệt thự Ung gia.

Đây là một trang viên cực kỳ rộng lớn, từ bên ngoài nhìn vào có nét cổ xưa, nhưng ở bên trong trang hoàng cực kỳ hiện đại, hiện ra vẻ xa hoa tráng lệ.

Ung Tiểu Ni mặc một bộ quần áo trắng, thân hình đã gầy đi không ít, mặt mũi có chút tiều tụy.

Cha của Ung Tiểu Ni là Ung Thiết, một tháng trước vì lâm trọng bệnh mà qua đời, Ung gia lúc này đã nằm gọn trong tay của Ung Tiểu Ni.

Vốn dĩ ở Thành phố Giang Thành được coi là gia tộc hạng nhất, hiện nay thực lực tổn hại lớn, ngay cả gia tộc hạng hai cũng không được xếp vào.

Có điều, Ung Tiểu Ni trước giờ đều là người không chấp nhận thất bại, cô ta hận Giang Hải, cũng hận cả Cố Uyển Như nữa.

Nếu như không có tập đoàn Uyển Như, Ung gia tuyệt đối sẽ không lưu lạc tới bước đường này.

Bên trong phòng tiếp khách, bữa tiệc linh đình.

Trên bàn, sơn hào hải vị, rượu ngon đầy bàn.

“Giám đốc Khúc, lần này, ông chính là đại công thần của nhà họ Bùi chúng tôi, tôi đã xin lên bên trên, không bao lâu nữa, ông sẽ trở thành tổng giám đốc quản lý toàn bộ việc kinh doanh của tỉnh Hải Đông này.”

“Chỉ cần làm tốt, tiền đồ của ông trong tương lai là không thể đếm được.”

Người đang nói chuyện chính là Bùi Dương, con thứ hai nhà họ Bùi.

Tiếp đó là một tràng âm thanh chúc mừng, ngay cả sắc mặt một mực âm trầm như Ung Tiểu Ni cũng lên tiếng góp vui.

“Anh Bùi, vậy Ung gia chúng tôi…” Ung Tiểu Ni hỏi.

“Yên tâm, chuyện tôi đã đồng ý, nhất định sẽ làm. Toàn bộ tỉnh Hải Đông, đều sẽ thuộc về Ung gia của cô, cũng chỉ có mình Ung gia mới có quyền kinh doanh ở đây.”

“Không chỉ có như vậy, sau này chờ cho chúng ta càng lớn mạnh, đất của Danh Quận cũng giành cho Ung gia phụ trách kinh doanh.”

Bùi Dương vô cùng vui vẻ, không tự chủ được tỏ ra vô cùng phóng khoáng.

Trong lần tranh đấu này, Bùi Dương sẽ dùng ưu thế tuyệt đối để giành chiến thắng, cái gã con trai trưởng của nhà họ Bùi, muốn cùng mình tranh đoạt quyền kế thừa vị trí gia chủ, ở đó mà nằm mơ đi.

Bên cạnh đó, sắc mặt của mấy ông chủ những đại lý cũng thay đổi, bắt đầu tâng bốc nịnh bợ.

“Anh Bùi, anh thật đúng là tuổi trẻ tài cao, tương lai nhà họ Bùi phải để cho anh làm chủ rồi, anh nhất định sẽ trở thành người dẫn dắt toàn bộ Đông Quận này.”

“Đúng vậy, mặc dù anh Bùi còn trẻ, nhưng cách thức làm việc này, tuyệt không phải người bình thường có thể so sánh được.”

“Đừng nói là bốn tỉnh nho nhỏ ở Đông Quận, cho dù dõi mắt khắp Phương Đông này, bàn về năng lực, có thể sánh vai với anh Bùi, tôi dám nói không có người thứ hai có năng lực đó.”

“…”

Những từ ngữ tâng bốc giống như nước sông cuồn cuộn, cùng với nước miếng phun ra như mưa.

Bùi Dương mang vẻ mặt hưởng thụ mỉm cười, khoát tay lia lịa, nói mọi người đều quá khen rồi.

“Lần này, chúng ta có thể nhanh đứng vững chân ở đây như vậy, hơn nữa còn có ưu thế tuyệt đối, công đầu thuộc về giám đốc Khúc.”

Nếu như tầng lớp lãnh đạo của tập đoàn Uyển Như có mặt ở đây, vừa nhìn là có thể nhận ra vị giám đốc họ Khúc này.

Làm một vị trí quản lý cấp trung ở tập đoàn Uyển Như, có cơ hội được tiếp xúc với một ít tài liệu kỹ thuật. Hơn nữa, còn làm quen được rất nhiều nhân viên kỹ thuật.

Những sản phẩm mà Bùi Dương đang đưa ra ngoài thị trường lúc này, chính là do giám đốc Khúc đã ăn cắp tài liệu kỹ thuật của tập đoàn Uyển Như. Hơn nữa, giám đốc Khúc còn biết, những tài liệu kỹ thuật này của tập đoàn Uyển Như, có nguồn gốc không hợp pháp.

Nếu như, chi tiết những kỹ thuật này một khi công bố ra, sợ là sẽ dẫn tới những tranh chấp kiện cáo, hơn nữa việc kiện cáo này lại do các công ty nước ngoài chủ động đệ đơn, tập đoàn Uyển Như sẽ không gánh nổi.

Chính bởi vì điều này, kỹ thuật mà nhà họ Bùi trộm được cũng không sợ tập đoàn Uyển Như truy cứu trách nhiệm.

Bùi Dương cũng liếc nhìn thân thể của Ung Tiểu Ni.

“Công lao của cô Sài, Bùi Dương tôi cũng ghi nhớ ở trong lòng.”

Giám đốc Khúc đâu dám giành công, khoát tay lia lịa.

Trong lòng Ung Tiểu Ni lại vô cùng phiền muộn.

Nếu như, Ung gia không phải do thực lực tổn hại nghiêm trọng, làm quen được với gã giám đốc Khúc này xong, Ung gia cũng có khả năng làm ra được những sản phẩm nhái kia.

Sản phẩm chiếm lĩnh thị trường lúc này chính là mang tên Ung gia rồi.

Lúc này phải kết giao với cậu hai của nhà họ Bùi, cũng là hành động bất đắc dĩ của Ung Tiểu Ni.

Được mọi người tâng bốc, mặt Bùi Dương lại tỏ ra đầy vẻ khiêm tốn.

“Các vị cũng đừng tâng bốc tôi nữa.” Bùi Dương cười thỏa mãn, nâng ly rượu lên: “Dù sao, lúc này chúng ta chỉ mới nắm được Thành phố Giang Thành mà thôi, tỉnh Hải Đông còn cả một thị trường lớn đang chờ chúng ta. Sau này, còn có hai tỉnh Danh Quận và Thanh Thiền nữa, những ngày kiếm tiền của chúng ta còn ở phía sau.”

“Bây giờ, mọi người cùng nâng ly, chúc cho mọi người cùng nhau phát tài.”

Buông ly rượu xuống, vẻ mặt lại lập tức trở nên có mấy phần nghiêm túc.

“Tuy nhiên làm việc vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, còn chưa làm được thì phải cố gắng, nếu nói trước sợ sau này thất bại, đánh mất mặt mũi của mình thì sao.”

“Các ông cũng biết đấy, lần này tôi cùng với anh trai có đánh cuộc với nhau, chỉ cần các ông giúp tôi, chờ sau này tôi thắng, Bùi Dương tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ông.”

Ngoài miệng mặc dù nói sợ thất bại, nhưng trong lòng lại rõ ràng.

Thất bại ư? Tuyệt đối không thể nào.

Lần này, anh ta đưa ra cái vốn lớn như vậy, bỏ vào đây rất nhiều tâm huyết. quan trọng hơn là đã lấy được kỹ thuật cốt lõi của tập đoàn Uyển Như.

Trong thời gian này không cần kiếm tiền, bán phá giá để chiếm lĩnh thị trường, làm sao có thể thất bại được chứ.

Cái thứ con ngoài giá thú, làm sao xứng tranh gia sản với con chính thống như anh ta được chứ.

“Thất bại ư?” Một giám đốc dưới quyền của Bùi Dương cười nịnh nọt: “Loại chuyện như vậy, có thể xảy ra được sao?”

Tất cả mọi người đều cười to.

“Nếu như, anh Bùi thất bại, đây chính là trời cũng nhìn lầm rồi. Chúng ta không chỉ có kỹ thuật, còn có ưu thế về giá cả, nhắm mắt cũng có thể chiếm lĩnh thị trường.”

Bùi Dương nghe rất hợp tai, anh ta chỉ thích loại nịnh bợ có lý có căn cứ này, vừa khiến người ta thoải mái lại không thể nào phản bác lại.

“Vậy thì nhận lời chúc của mọi người, chúng ta lại thêm một ly nữa, chúng ta sẽ huy hoàng thêm nữa.”

Bùi Dương cao hứng, lần nữa nâng ly rượu lên.

Ung Tiểu Ni ngưng cười, buông ly rượu xuống nhìn về phía giám đốc Khúc.

“Ông không phải nói có liên lạc với mấy kỹ sư nữa sao? Việc copy những kỹ thuật kia, lúc nào có thể hoàn toàn nắm được trong tay?”

Vừa hỏi như vậy, ánh mắt tất cả mọi người lập tức tập trung nhìn trên người giám đốc Khúc.

Giám đốc Khúc hắng giọng, thần thái có chút lúng túng: “Cái này… cô Sài…”

Bùi Dương biến sắc, lặng lẽ buông ly rượu xuống: “Giám đốc Khúc, có gì ông cứ việc nói thẳng ra.”

Cả người giám đốc Khúc chấn động một cái, rất khó khăn nói: “Anh ta, anh ta yêu cầu quá cao, tôi đang thương lượng.”

“Muốn bao nhiêu?” Bùi Dương trầm giọng hỏi.

“Mười triệu!”

“Mười triệu?” Ung Tiểu Ni ngẩn ra, ngay sau đó cười to thành tiếng: “Tôi còn tưởng cái gì ghê gớm lắm, chút tiền này, không nhiều.”

“Không nhiều?” Giám đốc Khúc sửng sốt một chút, trong tay gã cũng không có số tiền lớn như vậy, cuối cùng vẫn là cần Bùi Dương móc tiền túi ra.

“Đúng là không nhiều.” Bùi Dương cũng lên tiếng.

“Chỉ cần có thể lấy được kỹ thuật, chỉ cần có thể nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường, tốn thêm ít tiền, không có gì cả.”

“Huống chi, anh ta có thể cầm được mười triệu này hay không, cũng là một vấn đề.”

Giám đốc Khúc vội vàng gật đầu, nói mình sẽ nhanh chóng đi thương lượng.

Nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút gì đó không đúng.

Bùi Dương đồng ý mười triệu, nhưng lại nói đối phương không chắc có thể lấy được tiền, nếu như gã đó làm ầm lên, sợ người xui xẻo sẽ là mình.

Không giống như Bùi Dương, người có sở trường về tâm kế như Ung Tiểu Ni, cười nhạt nói: “Giám đốc Khúc, anh Bùi không phải là có ý đó.”

“Ông nghĩ xem, một anh kỹ sư nhỏ, đột nhiên có hơn mười triệu, chẳng lẽ không khiến cho người ta hoài nghi sao?”

“Hả? Cái này…” Giám đốc Khúc vẫn chưa hiểu.

Ung Tiểu Ni nói: “Khoản tiền này, cần phải cho từ từ, ví dụ như, một tháng cho anh ta năm trăm ngàn, cứ như vậy, sẽ không khiến người ta hoài nghi.”

Giám đốc Khúc bừng tỉnh, đúng là nên làm như vậy, khả năng bị phát hiện sẽ giảm xuống.

Nhưng ông ta cũng không biết, Ung Tiểu Ni đang làm là kế hoãn binh.

Chờ gã kỹ sư đó giao ra kỹ thuật, đến lúc đó không lấy được tiền, chẳng lẽ còn dám báo cảnh sát sao?

Cuối cùng, còn không phải là ngậm miệng ăn cứt sao?

Lúc này, ở bên trong tập đoàn Uyển Như.

Cố Uyển Như hắt hơi mấy cái, xoa xoa lỗ mũi, thở dài.

Sau khi họp xong, cuối cùng chọn ra phương án giải quyết.

Bởi vì trong thời gian ngắn năng lực sản xuất chưa đủ, việc sản xuất theo đơn đặt hàng sẽ hủy bỏ, trước mắt cần dựa theo năng lực sản xuất.

Đơn đặt hàng cho dù nhiều hơn nữa cũng vô ích, dựa theo tình hình tiêu thụ thực tế để điều phối hàng, tuyệt đối không cho phép các đại lý đặt hàng với số lượng lớn.

Cứ như vậy, đơn đặt hàng của tỉnh Thanh Thiền sẽ giảm.

Đơn đặt hàng của tỉnh Thanh Thiền, Cố Uyển Như suy nghĩ mãi không ra, tại sao đột nhiên lại tăng cao như vậy.

Cô còn không biết, nhà họ Tả thất thế. Thế lực ngầm ở tỉnh Thanh Thiền đồng thời cũng xảy ra một trận sóng thần.

Kim Thâu dùng thực lực mạnh mẽ như gió thu quét lá rụng vậy, nhanh chóng thu thập đại đa số sản nghiệp của thế lực ngầm ở tỉnh Thanh Thiền.

Thâu tóm thế lực của nhà họ Tả, thực lực của Kim Thâu tăng nhanh.

Không có Giang Hải, cũng không có Kim Thâu ngày hôm nay, trong lòng vô cùng cảm ân.

Cho nên, phàm là chỗ nào Kim Thâu có thể ảnh hưởng tới, đều phải ưu tiên dùng sản phẩm của tập đoàn Uyển Như.

Đối với tập đoàn Uyển Như mà nói, thị trường ở tỉnh Thanh Thiền vốn chưa có gì, lập tức hình thành làn sóng mua sắm những sản phẩm của họ.

Còn nữa, lúc này Hoành Độ Dương đang quản lý tỉnh Thanh Thiền, đương nhiên sẽ có những chính sách nâng đỡ tập đoàn Uyển Như.

Nhà họ Tả bị tiêu diệt chỉ trong một đêm, khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng gì, Hoành Độ Dương đã nhanh chóng thu lấy số lượng lớn sản nghiệp về chỗ mình.

Yêu cầu tất cả nhân viên, chỉ cần là có thể dùng được sản phẩm của tập đoàn Uyển Như, quyết không thể chọn mua bên thứ ba khác.

Đối với việc ngăn chặn đối thủ cạnh tranh với tập đoàn Uyển Như, là tiến hành chánh sách chèn ép.

Một ít tin tức được đồn ra ngoài, người ngu xuẩn hơn nữa cũng biết, quan hệ giữa tập đoàn Uyển Như và Hoành Độ Dương vô cùng mật thiết.

Một ít người có đầu óc nhanh nhạy, lập tức chạy đến Thành phố Giang Tư, ký kết các hợp đồng làm đại lý cho tập đoàn Uyển Như.

Hễ là sản phẩm của tập đoàn Uyển Như nhìn cũng không thèm nhìn, nhắm mắt mà ký đơn đặt hàng.

Tập đoàn Uyển Như lúc này chỉ cần có hàng, không sợ bán không được.

Vấn đề phân phối sản phẩm rất dễ giải quyết, cái mà Cố Uyển Như lo lắng chính là sự xuất hiện đồng loại những sản phẩm cạnh tranh.

Thư ký ôm tới một xấp tài liệu, gõ cửa rồi đi nhanh vào trong phòng làm việc.

“Cố tổng, kết quả kiểm nghiệm đã có rồi.”

“Những hàng mẫu mà trước đây Ngụy tổng đem tới, chỉ có một số ít không giống với tập đoàn Uyển Như chúng ta, đại đa số kỹ thuật sử dụng chính là kỹ thuật của chúng ta.”

“Cố tổng, đây là kết quả kiểm nghiệm, tôi đã sắp xếp người đưa về trung tâm kiểm nghiệm của chúng ta, chắc là không bao lâu nữa chúng ta là có thể nắm giữ đầy đủ chứng cớ, tố cáo bọn họ tội vi phạm bản quyền.”

Mặt Cố Uyển Như vẫn ủ rũ, không trả lời ngay.

Cô đang nghĩ đến, Giang Hải đã từng nói một câu, lúc ấy cô không cảm thấy có vấn đề gì, bây giờ nghĩ lại, Giang Hải nhất định là có nguyên nhân của mình.

Lúc ấy, Giang Hải nói, nếu như có một ngày, kỹ thuật của tập đoàn Uyển Như bị ăn cắp bản quyền, quyết không thể đưa nhau ra tòa án, nhất định phải âm thầm giải quyết.

Trừ phi có một ngày, tập đoàn Uyển Như có năng lực dựa vào những kỹ thuật này nghiên cứu ra kỹ thuật của riêng mình.

Cầm lấy điện thoại, Cố Uyển Như muốn gọi hỏi Giang Hải, chuyện này là nên đi kiện, hay là nên im lặng.

Trong điện thoại vang ra giọng nói, thuê bao bạn gọi đang tắt máy.

Thở dài, xoa xoa huyệt thái dương, khoát khoát tay nói với thư ký: “cô đi làm việc của mình đi, tôi suy nghĩ thêm một chút.”