Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt tất cả mọi người trong nháy mắt đã thay đổi.
Sắc mặt trắng như tờ giấy của David trong nháy mắt cũng trầm xuống, tròng mắt đỏ lên.
Athena và Phillips đồng thanh hô thành tiếng.
“Anh Giang…”
“Anh Giang…”
“Xin anh bình tĩnh.”
“Xin anh dừng bước…”
Bên trong căn phòng chấn động. Tất cả mọi người đứng lên, rối rít gọi to.
Thậm chí, trong căn phòng tối nhỏ ở bên cạnh, Wilder cũng chấn động, không biết đã sơ ý làm đổ thứ gì.
“Anh Giang, anh đã là thành viên của Linh Ngụy hội, làm sao có thể nói đi là đi chứ?”
“Nếu như anh đi, người Lập Dị chúng tôi sẽ không còn chút hy vọng nào nữa…”
“Nếu người Lập Dị chúng tôi đều bị gϊếŧ chết, thế giới này, cũng không cần thiết tồn tại nữa rồi.”
Giọng nói của Wilder cũng không lớn, nhưng rơi vào trong tai những người khác, giống như sấm vang.
Người Lập Dị, ý này là muốn lưới rách cá chết.
Không, không đúng, là đồng sinh cộng tử.
Giang Hải dừng chân một lại, bóng người nhỏ bé đứng im tại chỗ.
Ánh mắt tất cả mọi người đồng loạt nhìn tới, mang theo vẻ kỳ vọng, mang theo khát vọng…
Nhưng, Giang Hải lại không có ý xoay người lại, liên tục cười lạnh.
“Ân oán của đám đầu heo da trắng các người, không liên quan với Phương Đông của tôi.”
“Các người muốn đánh muốn gϊếŧ tùy ý. Tôi cũng chỉ là xem náo nhiệt mà thôi, thi thoảng vỗ tay khen hay là được.”
“Chẳng liên quan gì tới tôi cả.”
Athena và Phillips tiến về phía trước, chia ra kéo hai tay Giang Hải lại.
Mà sắc mặt Giang Hải lại trầm xuống: “Các người, tốt nhất nên buông tay tôi ra, tránh cho con heo da vàng như tôi làm dơ hai tay các người.”
Heo da vàng, vốn là từ ngữ miệt thị của đám người da trắng gọi người của Phương Đông, lần này Giang Hải thật sự đã rất bất mãn.
Mặc dù không thể biết trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào, nhưng ít ra, anh muốn cho những người da trắng này biết, ngay trước mặt mình làm nhục Phương Đông, sẽ phải trả cái giá thê thảm như thế nào.
Cả người Phillips run lên một cái, trong con mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, tựa như đυ.ng phải điện, lập tức rút tay lại.
Dù thế nào ông ta cũng không thể ngờ, Giang Hải vậy mà lại biết được nơi cất giấu vương miện của Rudolph thất truyền đã lâu.
Bên kia, tay Athena lại nắm chặt hơn, giọng nói run rẩy: “Chỉ cần anh ở lại, muốn tôi làm cái gì cũng được.”
Chỉ có Giang Hải ở lại, mới có năng lực để giải trừ lời nguyền của hắc ám.
Bả vai Giang Hải run lên một cái, gạt văng cánh tay của Athena ra, ánh mắt lạnh như băng.
Ở trong mắt Giang Hải, Athena có xinh đẹp mấy thì cũng chỉ như một bộ xương trắng mê hoặc chúng sinh mà thôi.
Tay của Giang Hải đã chạm trên cái cửa gỗ đổ nát, kéo nắm tay, lập tức truyền tới âm thanh làm cho người ta cảm thấy kến răng lạnh sống lưng.
Nhưng, trong lúc này, giọng nói của Wilder lại vang lên lần nữa.
“Mưa lớn sắp tới rồi, Chúa tạo đã ra con thuyền của Noah. Mà lần này, không có ai có thể tránh khỏi những hạt mưa này, không ai có thể đứng ở bên ngoài, con thuyền của Noah, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện lại nữa.”
“Nếu như, kèn hiệu của chiến tranh thổi lên, trên thế giới này, bất kỳ nơi nào cũng không thể may mắn tránh khỏi, Phương Đông, cũng không ngoại lệ.”
“Anh Giang, tôi nghe nói, chức trách của Đế Vương, là bảo vệ lợi ích của Phương Đông, anh hẳn là biết, hòa bình mới là hy vọng của tất cả mọi người.”
Giang Hải dừng tay lại, cửa vẫn khép hờ.
Tiếp đoa, chậm rãi nghiêng đầu, khóe miệng hiện ra vẻ dữ tợn.
Trong nháy mắt, Giang Hải biến mất tại chỗ, một khắc sau, xuất hiện ở trước tấm ván trên mặt tường.
“Rầm…”
Một quyền, Giang Hải đấm ra một cái lổ thủng trên tấm ván.
Ánh sáng lập tức soi vào căn phòng nhỏ tối tăm, một cảnh hỗn loạn, giống như một con chuột đột nhiên bị ánh sáng rọi đến muốn hoảng hốt chạy thoát thân.
“Các người có con thuyền của Noah, nhưng chúng tôi không có.”
Giang Hải nhìn chằm chằm vào cái lỗ đen trên tấm ván, lạnh lùng nói.
“Phương Đông cho tới bây giờ không gửi gắm hy vọng vào thần linh tới cứu.”
“Điều các người làm là chờ con thuyền của Noah, mà người đông phương chỉ quen trị thủy, với một đôi bàn tay cần cù, cho dù đối mặt với khó khăn hơn nữa, cũng đủ để gặp dữ hóa lành.”
Ánh mắt liếc về phía Athena.
“Người Phương Đông nói không sai, có nghe nói qua chuyện Đại Vũ trị thủy chưa?”
“Cũng là đại hồng thủy, chúng tôi cho tới bây giờ cũng không trông mong có người khác tới cứu.”
“Tôi nói, có đúng không?”
Cái này, chính là hai dân tộc, hoặc là sự khác biệt giữa hai nền văn hóa.
Thần của bọn họ sẽ tha thứ tất cả tội ác của bọn họ, phạm sai lầm rồi hối cải, tiếp theo sau đó lại phạm sai lầm rồi tiếp tục hối cải.
Phương Đông thì không như vậy, bọn họ biết, trừ bản thân mình ra, không ai có thể cứu bọn họ.
“Chiến tranh? Nếu các người muốn đánh, vậy cứ tùy ý đi.”
Giang Hải một lần nữa lại đi ra phía ngoài, làm ra dáng vẻ thật sự muốn đi. Hơn nữa, bước chân lần này nhanh hơn rất nhiều, không ai nghi ngờ gì nữa, Giang Hải sẽ rời đi thật.
“Nếu ai muốn động tới một chút lợi ích của Phương Đông, tôi sẽ dốc hết toàn lực, cùng người đó lấy mạng đổi mạng.”
“Đừng hoài nghi lời tôi nói, bởi vì, tôi có cái thực lực này.”
Lời Giang Hải âm lãnh, khiến cho người nghe cảm thấy sợ hãi.
Người này là người như thế nào?
Mọi người đều đang suy nghĩ, nếu như Phương Đông đều là thứ người như vậy, ngày mai, cái thế giới này ắt sẽ do Phương Đông thống trị.
Nhưng, bọn họ không biết, Phương Đông vốn không có hứng thú đối với việc thống trị đám đầu heo da trắng này.
David ảo não hết sức, hối hận không thể quay về lúc ban đầu.
Ông ta cắn chặt răng, thầm trách mình, tại sao lại đưa ra cái đề nghị đó chứ.
Ai mà ngờ được, Giang Hải lại có phản ứng mạnh như vậy.
Giang Hải đã mở cửa ra, ánh sáng chói mắt bắt đầu chiếu vào.
Trong bóng tối, Wilder nhìn chằm chằm vào tấm ván đã bể tan tành, trên tấm ván, đã bị Giang Hải dùng một quyền đập ra một cái lỗ thủng.
“Anh Giang… xin dừng bước…”
Giang Hải vẫn thờ ơ.
“David, lập tức nói xin lỗi Anh Giang đi.”
“Lập tức xin lỗi…”
Vẻ mặt David biến sắc, ông ta là Giáo hoàng của Tòa Thánh, thân phận và địa vị vô cùng tôn quý. Tại sao lại phải đi xin lỗi một tên đầu heo da vàng chứ?
“David, phiền ông xin lỗi Anh Giang đi.”
“Nói xin lỗi maud đi…”
Đám người Athena, Phillips gầm nhẹ.
“David, nói xin lỗi đi, chẳng lẽ ông muốn đẩy Tòa Thánh vào chiến tranh sao? Chẳng lẽ ông muốn Tòa Thánh biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này sao?”
“Chẳng lẽ, ông muốn bốn người chúng tôi bỏ phiếu, khai trừ ông khỏi Linh Ngụy hội sao?”
Cho dù Tòa Thánh có số lượng tín đồ phân bố rộng rãi nhất, cho dù thế lực của Tòa Thánh không sợ bất kỳ người nào, cho dù Tòa Thánh có thánh kỵ sĩ…
Vậy thì như thế nào chứ, không ai mạnh đến mức có thể làm kẻ địch của cả thế giới.
Lúc này, Giang Hải đã đại biểu cho chính nghĩa của thế giới này.
Những lời chất vấn cùng thúc giục, giống như một mũi dao nhọn, mạnh mẽ cắm vào trong tim của David.
Ông ta không cam lòng, giờ khắc này, răng cắn chặt như muốn vỡ ra. Mặt mũi nhăn nhó.
Nếu như ông ta nói xin lỗi, sau này ở trước mặt Giang Hải, địa vị của Tòa Thánh sẽ thấp hơn một bậc.
Nhưng, ông ta không có lựa chọn nào khác. Nếu như, không thể giữ Giang Hải lại, Tòa Thánh sẽ phải chịu vây công của cả thế giới.
Đừng nói bốn người này, tùy tiện chọn ra hai người ở đây ra tay với Tòa Thánh, cũng khiến ông ta không ngăn được.
Trong lòng thầm mắng Giang Hải là một con heo Phương Đông da vàng, là một con chó lộn giống.
Nhưng, ông ta phải thức thời.
“Anh Giang…”
David tiến về lên trước hai bước, sắc mặt khó coi tới cực điểm, nhăn nhó giường như muốn nhỏ ra nước.
“Tôi sai rồi, xin anh lượng thứ cho sự lỗ mãng của tôi.”
Bước chân của Giang Hải cuối cùng cũng ngừng lại, nhưng không vội vã xoay người.
Trong lòng anh biết, kế hoạch đã hoàn thành vượt mong đợi.
Cái thủ đoạn rung cây dọa khỉ này, khiến cho địa vị của Giang Hải ở Linh Ngụy hội lập tức lên cao đến mức có thể nhìn xuống mọi người bên dưới.
“Nói một tiếng xin lỗi, là xong rồi sao?”
Giọng nói Giang Hải vẫn bình tĩnh, sắc mặt nhu hòa.
Cửa gỗ, được Athena một lần nữa đóng lại.
Trong phòng, một lần nữa trở lại bầu không khí yên lặng, không có một chút âm thanh nào.
Chỉ cần người không ngốc, có thể nhìn ra được. Giang Hải đang đứng lên trên đài tuyên án, vung vẩy cái búa của thẩm phán để lừa gạt mọi người.
Tất cả mọi người đều không thể ngờ, Giang Hải lại là tiểu nhân vô sỉ như vậy, tham lam hèn hạ đến mức khiến người ta giận sôi lên.
Chỉ vì bị lục soát người, mà lợi dụng điểm yếu của mỗi người để uy hϊếp họ. Quan trọng nhất là, bản thân Giang Hải lại không bị lục soát.
Wilder từng có mấy lần qua lại với Giang Hải, nên càng hiểu rõ hơn con người anh, việc đồng ý cho Giang Hải gia nhập Linh Ngụy hội, cũng là bất đắc dĩ.
Ông ta đã chuẩn bị tinh thần, kiểu gì cũng sẽ lại bị Giang Hải tham lam đưa ra yêu cầu.
Chỉ cần có thể đến vùng đất Lập Thĩ, chỉ cần có thể giải quyết lời nguyền trên mình của người Lập Dị, những cái khác đều không quan trọng.
Đến khi mà Giang Hải không còn giá trị lợi dụng nữa, đến lúc đó mới có thể ra tay gϊếŧ Giang Hải.
Giờ khắc này, suy nghĩ của những người khác cũng giống như vậy.
Gã Giang Hải này, nhất định không thể lưu lại.
Giang Hải tiến lên một bước, ánh mắt nhìn David chằm chằm.
“Giáo hoàng David, cho tôi hỏi, ông định dùng gì để bù đắp tổn thương tinh thần cho tôi?”
“Anh Giang, anh muốn cái gì?”
David lúc này ở trước mặt Giang Hải, thất bại thảm hại, mất hết mặt mũi.
Nhìn chằm chằm David, trong cổ họng Giang Hải phát ra tiếng cười quái dị, tựa như đang gầm thét, vừa tựa như đang châm chọc cười nhạo.
“Vậy phải xem, Giáo hoàng David có thể cho tôi cái gì?”
“Tôi chưa bao giờ ngại quà nhiều quá mà cầm không nổi, tôi chỉ sợ nhất là có vài người quá hẹp hòi.”
Lúc này, sắc mặt Giang Hải cứng lại, trong nháy mắt cặp mắt trợn trừng, ánh mắt như có thể gϊếŧ chết tất cả đột nhiên hung bạo bắn ra.
Nói xong, Giang Hải dừng lại một chút, đứng chắp tay.
Anh đang đợi, đang đợi câu trả lời của David.
“Anh Giang, tôi biết anh muốn đi Thập Thánh Cảnh.”
Giang Hải hài lòng gật đầu một cái, nhưng lại lập tức lắc đầu.
Thập Thánh Cảnh, nói là thập, nhưng thật ra chỉ có bốn chỗ.
Chỗ mà Người Lập Dị khống chế, Giang Hải đã thăm dò qua.
Ở trong tay của Tòa Thánh còn có ba chỗ.
Giang Hải muốn đi vào trong đó, đi tìm câu trả lời, Đế Vương rốt cuộc là từ đâu mà tới.
“Anh Giang, đây là nhượng bộ cuối cùng của Tòa Thánh, cũng là… ranh giới cuối cùng của chúng tôi.”
Giang Hải bình tĩnh nói: “Thập Thánh Cảnh cũng được, có điều, tôi muốn được đi xem cả ba cái Thập Thánh Cảnh mà Tòa Thánh đang nắm trong tay.”
Thấy David muốn từ chối, Giang Hải cười gằn, giơ ngón tay chỉ thẳng mũi David.
“Ông không có quyền đưa ra điều kiện, lời tôi đã nói ra khỏi miệng, thì nhất định phải đạt được.”
“Trước mặt ông, bây giờ, chỉ có hai con đường, đồng ý hoặc là từ chối.”
“Tôi đếm đến năm, ông phải đưa ra quyết định.”
Vừa nói xong, Giang Hải giơ ra năm ngón tay.
“Năm…”
Lúc này, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung ở trên người David.
Mặt mũi vốn dữ tợn thì lúc này càng trở nên dữ tợn hơn, nếu như David không đồng ý, trận đại chiến này, sẽ không thể nào tránh khỏi.
“Bốn…”
Giang Hải co một ngón tay lại, từ từ xoay người.
“Tôi là một người không quen thay đổi ý định, khi tôi bước ra khỏi cái cửa này, cho dù đưa cho tôi toàn bộ Thập Thánh Cảnh, tôi cũng không còn hứng thú.”
“Ba…”
“Hai…”
“Một…”
“David!”
“Ông nếu muốn chết, cũng lôi kéo theo người Lập Dị chúng tôi chết cùng chứ.”
Phía sau tấm ván, Wilder đang điên cuồng gầm thét.