Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 323: Tố chất tốt

Tả Quang Tổ cũng không nghĩ nhiều, gật gật đầu: “Cậu Mục có chuyện, vậy thì đi làm đi. Chỉ là…”

Lan Hựu vội vàng khom người: “Ông Tả cứ yên tâm, đến lúc đó, tôi nhất định đến.”

Sau đó, Lan Hựu rời đi.

Ra khỏi nhà họ Tả, Lan Hựu lập tức lên một chiếc xe.

“Nhanh, rời khỏi Thanh Thiền, lập tức quay về phương Bắc.”

Tả Quang Tổ tất nhiên là không biết Lan Hựu sẽ một đi không trở lại, lúc này, ông ta còn đang đắm chìm trong suy tư báo thù.

Trông chờ Giang Hải sẽ chết một cách thê thảm.

“Tôi nhất định phải đem Giang Hải đến trước mộ của con trai tôi, bắt gã ta quỳ chết ở đó.”

“Anh Tuyệt Hậu, võ sĩ nước Nhật có phải đã chuẩn bị ổn thỏa rồi không?”

Tuyệt Hậu cười gian: “Anh Tả, hôm nay, cho dù cậu ta có mọc cánh, cũng không thể thoát khỏi Thanh Thiền.”

“Trừ phi… khà khà, trừ phi cậu ta không dám tới.”

Tin tức đã truyền đến, xe của Giang Hải đang trên đường đến, đang chui đầu vào thiên la địa võng mà nhà họ Tả đã bố trí sẵn.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cách thời gian ra tay đã định càng ngày càng gần.

Tả Quang Tổ gọi Lưu Tam tới: “Các cậu mang người đứng vào vị trí đã định, tùy thời chuẩn bị ra tay.”

“Nếu như, võ sĩ nước Nhật không khống chế được Giang Hải, thì đành phải trông chờ vào các cậu rồi.”

Dáng người Lưu Tam cao mảnh, gầy giống như là một cây đay khô, khuôn mặt ngăm đen, đồng tử trong đôi mắt sáng ngời lộ ra tia hung ác dọa người.

“Ông chủ cứ yên tâm, không chỉ là Giang Hải, tôi sẽ còn chặt đầu của Cừu Tứ xuống cho ông.”

Tả Quang Tổ gật gật đầu, từ từ đứng dậy, lấy một thanh kiếm đang treo trên bức tường bên cạnh xuống.

“Chỉ cần bắt sống Giang Hải. Còn người từ Thành phố Giang Tư tới, một người cũng không được giữ lại, gϊếŧ hết ném cho chó ăn.”

Tả Bưu khi còn sống rất thích nuôi chó, hơn nữa thích nhất là loại chó cỡ lớn sinh ra tính tình đã hung hãn.

Từ lúc Tả Bưu chết thảm, đám chó này đến một giọt nước cũng chưa được uống, Tả Quang Tổ đang đợi, đợi Giang Hải đem người tới, làm bữa ăn cho đám chó này.

Thị trấn Hoài, trước đây là một thị trấn hưng thịnh nhất một thời. Chỉ là, mấy năm gần đây, dân cư tan tác, chẳng có mấy gia tộc.

Người ở lại, hầu như đều là người ở lại trông coi mộ phần cho nhà họ Tả. Bởi vì ở đây, chính là chỗ chôn cất tổ tiên nhà họ Tả.

Tả Quang Tổ chính là muốn tự tay đâm Giang Hải ở trước mặt tổ tiên của ông ta, cũng là để cho đứa con trai còn chưa kịp trưởng thành đã chết kia nhìn thấy, thù của cậu ta, đã báo được rồi.

Ngoài thị trấn, trên một bãi đất trống, có mấy chiếc xe dừng lại. Trên ngọn cây cách đó không xa, cũng treo đèn sáng.

Bãi đất trống, sáng như ban ngày.

Tả Quang Tổ đứng ở giữa, sắc mặt u ám tới cực điểm, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cuối con đường.

Một chiếc xe càng ngày càng tiến gần, lại rọi đèn pha, chiếu vào mặt tất cả mọi người, cực kỳ chói mắt.

Ấn đường Tả Quang Tổ nhảy dựng, dường như là đã nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Giang Hải.

“Ông chủ, người của Lan Hựu, đến giờ vẫn chưa tới.”

Bên cạnh, một người cẩn thận nhắc nhở. Lan Hựu, đã mang năm sáu cổ võ giả đến, đây là một lực lượng không thể khinh thường được.

Những người này có tới hay không, vô cùng quan trọng.

Giờ phút này, Tả Quang Tổ đã bị thù hận che mờ đi trí óc, hừ lạnh một tiếng: “Đến thì đến, không đến thì thôi.”

“Chờ gϊếŧ chết Giang Hải xong, chúng ta tiện thể nắm giữ luôn tập đoàn Uyển Như.”

Có bỏ ra, mới có hồi báo, Lan Hựu muốn có được tập đoàn Uyển Như, người của anh ta không đến, vậy thì, tập đoàn Uyển Như cũng sẽ chẳng còn liên quan gì đến Lan Hựu nữa.

Tập đoàn Uyển Như hiện giờ, có lượng lớn kỹ thuật tiên tiến, không ít người vì nó mà thèm nhỏ dãi.

“Tôi tại sao cứ cảm thấy có cái gì đấy không đúng lắm.”

“Cậu sợ rồi?” Tả Quang Tổ trợn mắt, lớn tiếng chất vấn.

“Sợ chết, thì có thể cút.”

“Gia chủ, tôi tất nhiên không có ý đó… chỉ là…”

Tả Quang Tổ nghiến răng nghiến lợi: “Đừng nhiều lời, quan trọng nhất bây giờ, là gϊếŧ chết Giang Hải.”

“Giang Hải không chết, nhà họ Tả sẽ gặp phải đại họa.”

Nhà họ Tả, toàn bộ cao thủ dốc toàn bộ lực lượng.

Nhiều năm như vậy, Tả Quang Tổ vẫn che giấu thực lực bản thân, đối với bên ngoài, đến cả bốn tên đàn em cũng không có ai biết được, thực lực thật sự của bọn họ.

Vì để gϊếŧ chết Giang Hải, Tả Quang Tổ không thể quản được nhiều như vậy nữa, một khi lộ ra thân phận cổ võ giả, ắt sẽ phải chịu rất nhiều ánh mắt đối địch.

Cừu Tứ đã phản bội rồi. Ngoại trừ Nhất Thôn, Vương Nhị và Lưu Tam ra, có rất nhiều người nhà họ Tả không biết, còn có năm người nữa có thực lực còn mạnh hơn đang ẩn nấp.

Tam Hổ, Nhị Long.

Bọn họ, cụ thể gọi là gì, người ngoài lại càng không biết.

Có thế lực như vậy, lại liên hợp với võ sĩ nước Nhật, cũng khó trách, nhà họ Tả lại dám cả gan mưu đồ chế ngự toàn bộ Thanh Thiền, tự xưng vương xây dựng căn cứ.

Phải biết rằng, cho dù là gia tộc giàu có ở phương Bắc, cũng ít có được sự bảo hộ của cổ võ giả.

Chỉ là, Tả Quang Tổ có nằm mơ cũng không ngờ tới, ngay khi bọn họ tiến hành bước cuối cùng, thì lại lòi ra Giang Hải, khiến cho kế hoạch của nhà họ Tả hoàn toàn bị đảo lộn.

Hơn 10 chiếc xe, xếp thành một hàng, chậm dãi dừng lại.

Một người xuống xe, mở cánh cửa sau xe.

Trên xe, một người mặc áo đen bước xuống, đèn xe chói mắt, không ai có thể nhìn rõ mặt của người này.

“Giang Hải!”

Tả Quang Tổ nghiến răng phát ra hai chữ này.

Tất cả mọi người xuống xe, người mặc áo đen đứng ở giữa, chậm rãi nâng tay.

“Không ngờ, mày thật sự dám đến, nếu đã đến rồi, vậy thì để cái mạng lại đây, chôn cùng con trai tao đi.”

Tả Quang Tổ lớn tiếng hét.

“Tả Bưu, là tôi gϊếŧ.”

Lúc này, cách đó không xa, truyền đến một giọng nói, Cừu Tứ đeo đôi giày da, bước chân bình thản, chậm rãi tiến gần.

“Mày…” Tả Quang Tổ hừ lạnh: “Vậy mày, chết trước đi.”

“Tả Thành, cũng là tôi gϊếŧ đấy.”

Cừu Tứ nhếch miệng cười lạnh, lộ ra một hàm răng trắng tinh dọa người, ánh mắt sáng lấp lánh, vô cùng dữ tợn.

Tả Quang Tổ toàn thân run rẩy, hàm răng nghiến kẽo kẹt hỗn loạn.

“Tả Quang Tổ, ông có hối hận có ngày hôm nay không?” Cừu Tứ không hề vội vàng ra tay, kẻ thù ở ngay trước mắt, chết muộn vài phút, cũng chẳng có gì quan trọng.

Nhưng, người mặc áo đen đứng ở trung tâm kia, trước sau một từ cũng không nói, càng không có ý muốn phát động tấn công.

“Tao chỉ hối hận năm đó không đích thân làm thịt mày.” Tả Quang Tổ hằn giọng chế giễu: “Mày còn kém xa con mẹ đê tiện của mày, nhà họ Tả coi mày như con chó, nuôi mày bao nhiêu năm nay, mày khỗng ngờ đến nhỉ, năm đó, chính là tao đích thân gϊếŧ chết con mẹ vô dụng của mày đấy.”

“Được lắm, rất tốt.” Cừu Tứ chậm rãi rút dao ra, chĩa vào Tả Quang Tổ phía xa: “Mọi ân oán, hôm nay, đều chấm dứt hết đi.”

Xem kỹ đối phương, trong lòng Tả Quang Tổ cũng đang toan tính.

Ông ta không ngờ tới, thế lực của Giang Hải, thế mà lại lớn như vậy, những người tới đây, ai nấy đều có thực lực không tầm thường.

Nhìn về phía cuối con đường, ở đó, lại xuất hiện ánh sáng.

Mấy chiếc xe phi tới.

Trên mặt Tả Quang Tổ, lộ ra điệu cười dữ tợn.

Dùng cằm hếch hếch: “Viện binh của tao, tới rồi!”

“Bọn mày bây giờ quỳ xuống đầu hàng, vẫn còn kịp đấy.”

“Nhà họ Tả bọn tao ngày trước không thù ngày nay không hận, bây giờ rời đi, nhà họ Tả tuyệt đối không truy cứu.”

Đám người Cừu Tứ chậm rãi lùi ra, trong ánh mắt kinh ngạc của Tả Quang Tổ, vậy mà lại tránh đường.

Khi một chiếc xe dừng lại ở trước mặt đám người, cửa xe mở ra, vậy mà lại là một ông lão quần áo rách rưới tả tơi đi xuống.

“Ông là ai?” Tả Quang Tổ híp mắt, người này thình lình xuất hiện, khiến trong lòng ông ta có hơi sợ hãi.

Người này, cũng không giống với cao thủ mà Lan Hựu đem tới.

Tại sao lại không giống, Tả Quang Tổ cũng không biết, chỉ là trực giác.

Ông lão có khuôn mặt hốc hác tiều tụy ở trước mắt này, quần áo tả tơi, khiến cho ông ta cảm thấy một loại nguy hiểm, thậm chí, còn có chút sợ hãi dâng lên từ tận đáy lòng.

“Tôi? Ha ha, tên của tôi, không đáng nhắc đến.”

Ông lão khoát khoát tay, nhưng lại cười, quay đầu, nhìn về phía chiếc xe đằng sau.

“Còn không xuống xe?”

Trên xe, có năm người bước xuống, ai nấy đều như vô cùng đau đớn, vẻ mặt như đưa đám.

Hơn nữa, năm người này, mặt mũi bầm dập. Trên người bọn họ, đều tỏa ra một loại khí chất không giống người thường, vậy mà lại là cao thủ cổ võ.

“Các người đến Thanh Thiền, rốt cuộc là muốn làm gì?”

Mấy vấn đề này, ông cụ tất nhiên đã hỏi qua rồi, sở dĩ hỏi lại, chính là để cho Tả Quang Tổ nghe.

“Là… là Lan Hựu mời chúng tôi…”

Một người lắp ba lắp bắp, dè dặt trả lời.

Ông cụ gật gật đầu: “Tô Đại tôi là làm cái gì, các người còn nhớ rõ chứ?”

Tô Đại?

Tô Đại là ai?

Đồng tử Tả Quang Tổ đột nhiên co rút lại, bỗng nhiên nghĩ đến vị kia ở phương Bắc.

Tô Đại - nhà họ Tô cổ võ thế gia, phụ trách an ninh trật tự phương Bắc, quản giáo cổ võ giả ảnh hưởng đến sự cân đối lợi ích của Phương Đông.

Nếu có cổ võ giả động thủ đối với người thường, không có lý do thoát tội, sẽ có Tô Đại đích thân ra tay tiến hành trừng phạt.

Tô Đại đại diện cho cổ võ thế gia, cũng đại biểu cho hội phán xử cổ võ.

Lúc này, cho dù Tả Quang Tổ là tên ngốc, cũng có thể nhìn ra, năm người mặt mũi bầm dập kia, chính là cao thủ cổ võ mà ông ta vẫn đang đợi.

Trái tim, đột nhiên trầm đến đáy vực, có Tô Đại can thiệp, cho dù đợi cổ võ giả thế gia ở Tây Cảnh can thiệp, ông ta muốn lấy cái mạng nhỏ của Giang Hải, cũng khó như lên trời.

Tô Đại nhìn Tả Quang Tổ: “Nhà họ Tả, có cần giải thích gì không?”

Tả Quang Tổ trầm ngâm không nói, trong lòng, thật sự không phục.

Ngàn vạn lần không ngờ tới, Giang Hải vậy mà lại chuyển đi hết cổ võ thế gia, nếu như, cao thủ cổ võ ra tay ở đây, tất cả đều sẽ bị Tô Đại uốn nắn một phen, nhẹ thì phế bỏ tay chân, nặng thì bỏ mệnh.

Nhưng, Tả Quang Tổ vẫn không chịu khuất phục mà ngẩng đầu: “Ông Tô, cổ võ giả vẫn chưa ra tay.”

“Ồ, chưa ra tay, vậy tôi không xen vào.” Tô Đại đồng tình gật đầu.

Ánh mắt nhìn Tả Quang Tổ, lại mang theo đầy hàn ý.

“Nhưng, tôi sẽ chỉ vì chút chuyện này, mà từ phương Bắc ngàn dặm xa xôi chạy tới?”

“Các người thật sự cho là, những việc bẩn thỉu mà nhà họ Tả làm ra, không ai biết sao?”

Việc bẩn thỉu?

Tả Quang Tổ nhất thời nghẹn họng.

Nói đến việc bẩn thỉu, nhà họ Tả làm quá nhiều rồi.

Những năm này, ẩn giấu thân phận cổ võ giả, giẫm đạp dưới chân vô số đối thủ. Nếu thật sự bàn đến, Tô Đại gϊếŧ nhà họ Tả mười lần cũng không hết tội.

Hôm nay đến đây, chỉ cần là chuyện cổ võ giả, cổ võ thế gia ở Tây Cảnh đều phải quản.

Mà Tô Đại, chính là người chấp pháp.

“Xem ra, nhà họ Tả có chết cũng không đền hết tội rồi.”

Khoát khoát tay, Tô Đại quay đầu hướng về phía người mặc áo đen, hơi hơi khom người, quay người rời đi.

Nhẹ nhàng nói với năm người mặt mũi bầm dập một câu.

“Lập công chuộc tội. Nhưng không cho phép tham dự tranh đấu cá nhân.”

Mấy người hai mắt sáng lên, đây là nói rõ, Tô Đại bỏ qua cho bọn họ.

Không nói hai lời, năm người đồng thời nhìn về một phía.

Trong bóng tối, ẩn náu hơn 20 người, võ sĩ nước Nhật.

“Quỷ nước Nhật, chịu chết đi!”

Trong bóng đêm, không có động tĩnh gì. Võ sĩ nước Nhật am hiểu nhất chính là ẩn thân đánh lén.

Đến giờ phút này, Tả Quang Tổ mới đột nhiên hiểu được, tại sao Tô Đại lại đích thân đến Thanh Thiền.

Nước Nhật với Phương Đông, là kẻ thù truyền kiếp không thể hòa giải được.

Võ sĩ nước Nhật nhập cảnh, chỉ có một kết quả, đó là toàn bộ gϊếŧ sạch.

Chậm rãi ngẩng đầu lên, Tả Quang Tổ biết, bản thân đã phạm phải một sai lầm trí mạng.

Cuối cùng cũng hiểu được, tại sao Giang Hải lại muốn đối địch với nhà họ Tả.

Nhưng, chuyện đến nước này, nhà họ Tả, còn có đường lui sao?

Tất cả người ở đây, tất cả đều sẽ không bỏ qua cho người thông đồng với địch bán nước.

Nhà họ Tả, đã trở thành mục tiêu công kích.

“Ông Tả, ông cũng coi như là người có trí có dũng, tôi sẽ không là nhục ông, tự sát đi.”

Giọng nói hùng hồn của người mặc áo đen vọng vào tai Tả Quang Tổ.

Đồng tử Tả Quang Tổ co rút kịch liệt: “Là ông… Giang Hải đâu?”