“Tôi sai rồi, không dám nữa…”
“Anh Giang, tôi sẽ rời khỏi thành phố Giang Tư ngay lập tức, không, là rời khỏi tỉnh Hải Đông, sau này không dám trở lại nữa.”
“Anh đánh tôi đi, đánh gãy chân tôi cũng được. Cầu xin anh, đừng gϊếŧ tôi, đừng gϊếŧ tôi…”
Trạng thái tâm lý của Doãn Bằng hoàn toàn sụp đổ rồi, nằm sấp trên mặt đất, chậm chạm cuộn tròn người lại, làm động tác quỳ lạy với Giang Hải.
Khóc lóc nói năng lộn xộn, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt.
Thấy Giang Hải không chút động lòng, dập đầu mấy cái: “Anh Giang, anh muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ gọi điện về đòi, chỉ cầu xin anh tha cho tôi…”
“Anh nói một con số đi, được không?”
Giang Hải đứng dậy, nhìn cũng không nhìn một cái.
“Trước kia, có lẽ là tôi đã quá mềm lòng.”
“Tha cho nhiều người như vậy, kết quả, vẫn không ngừng có kẻ ngốc đến thành phố Giang Tư, tìm cách chọc giận tôi.”
“Từ hôm nay trở đi, không chỉ thành phố Giang Tư, tỉnh Hải Đông, phàm là có người nhắm vào tập đoàn Uyển Như, tuyệt đối không chùn tay.”
Đến thành phố Giang Tư gây sự, cũng được thôi, Giang Hải cũng không muốn gϊếŧ người. Hơn phân nửa là để lại một khoản tiền, thì có thể rút lui an toàn.
Nhưng, loại nhân từ này, lại khó có thể lập uy.
Hạng người như Doãn Bằng này không có đầu óc, dám có ý nghĩa không chính đáng với Cố Uyển Như.
Việc này là tội chết.
Không bao giờ tha thứ.
Giang Hải rời đi, để lại Doãn Bằng xụi lơ trên mặt đất.
Ánh mắt đám người Chu Khải trở nên vô cùng dữ tợn.
Tần Hiên lạnh lùng nói: “Thành phố Giang Tư, xưa nay luôn hiếu khách, sẽ khiến cho cậu Doãn vui lòng khách đến.”
“Lại đây, cho cậu Doãn được thoải mái đi nào…”
Hơn mười con chó ngao Tây Tạng bị dắt vào, hai mắt đỏ bừng, trong miệng chảy nước dãi.
Một người khác lột sạch quần áo của Doãn Bằng, rồi bôi một loại thuốc trên người của anh ta…
Ngửi thấy mùi, một đám ngao Tây Tạng điên cuồng lên, kéo căng dây thừng, phát ra từng trận gầm nhẹ, muốn nhào về phía Doãn Bằng.
Đám người Tần Hiên đi ra ngoài cửa, nở nụ cười, cởi bỏ dây thừng trên cổ đám ngao Tây Tạng.
“Cậu Doãn, để các’ cô em’ này lại cho anh, chúc anh có một đêm vui vẻ…”
“Aaaaa…”
“Tao muốn gϊếŧ bọn mày…”
“Bọn mày sẽ không được chết tử tế…”
“Giang Hải, mẹ kiếp, tao đào mồ tổ tông nhà mày!”
“Tao làm quỷ cũng sẽ không… Đừng đến đây… Đừng đến đây…”
Nghe tiếng động kịch liệt ở bên trong cánh cửa, Tần Hiên nhún vai.
“Sắp xếp đội thi công, căn phòng tổng thống này, lại phải sửa sang lần nữa.”
Chu Khải rụt cổ lại, trong lòng cũng có chút rụt rè.
Làm khó cho Doãn Bằng rồi, hơn mười con ngao Tây Tạng, có đực có cái, loại ‘phúc phận’này, cũng không phải người bình thường có thể hưởng thụ được.
Chu Khải hỏi: “Anh Hiên, chờ Doãn Bằng ‘sung sướиɠ’ xong rồi, xử lý như thế nào?”
Tần Hiên cười rồi cười: “Cậu không nghe anh Giang nói cái gì sao?”
“Anh Giang nói, trước kia anh ấy quá mềm lòng, từ hôm nay trở đi, tuyệt đối không chùn tay.”
Đây là muốn triệt để xử lý Doãn Bằng.
Chu Khải rụt cổ lại, xem ra, những hố mộ trên núi phía Nam, không phải là tốn công đào, chẳng qua là đào sớm vài ngày mà thôi.
Doãn Bằng tiến vào thành phố Giang Tư, lập tức mất đi toàn bộ tin tức.
Một số đàn em ở lại thành phố Giang Thanh, làm như thế nào cũng không liên lạc được với Doãn Bằng.
Bọn họ cũng không nghĩ nhiều, Doãn Bằng không ở bên cạnh, ôm rượu vui vẻ uống sảng khoái.
Bọn họ quá hiểu cậu chủ của mình, Doãn Bằng đến thành phố Giang Tư, trước tiên nhất định là cùng mấy mỹ nữ sung sướиɠ.
Giờ này phút này, nhất định là đang mây mưa điên đảo rồi.
Ai có thể ngờ được, cùng Doãn Bằng mây mưa, không phải là mỹ nữ, mà là hơn mười con ngao Tây Tạng, vô cùng hung hãn.
Nhưng đến chiều hôm sau, vẫn không có bất cứ tin tức gì từ Doãn Bằng.
“Cậu Doãn có phải đã quên chúng ta rồi không?” Ôm mỹ nữ trong lòng, có thể nhớ tới bọn họ mới là lạ.
“Không nên thế, dựa theo năng lực của cậu Doãn… không, thói quen. Một đêm nhiều nhất mười phút, cho dù làm một chút tiết mục nhỏ, cũng chỉ tầm nửa tiếng đồng.”
“Cái này là cả ngày rồi…”
Một người khác: “Có lẽ, là bị ba người phụ nữ xinh đẹp quấn lấy, đang mệt rồi.”
Vài người cười dâʍ đãиɠ, vẫn không quá coi trọng.
Mãi cho đến khi, nhà họ Doãn ở Danh Quận gọi điện hỏi thăm tình hình, mấy người này mới phát hiện, mọi chuyện hình dường như có chút không đúng.
Mà, ở bên kia, những người bị Doãn Bằng kiểm soát cũng nghe nói chuyện Doãn Bằng mất tích.
Bọn họ, rất nhiều người bất đắc dĩ phải đứng về phía nhà họ Doãn, giờ phút này, trong lòng có chút sợ hãi.
Không ít người biết, tập đoàn Uyển Như có thể đi tới ngày hôm nay, tuyệt đối không phải là loại tốt đẹp lương thiện gì, Giang Hải, nhất định là người có bối cảnh hoặc lai lịch không bình thường.
Bất luận là ngoài sáng hay trong tối, đều không lay động được tập đoàn Uyển Như.
Nhà họ Doãn, sắp xếp hai cao thủ, có thể nhổ tận gốc được thế lực của Giang Hải sao?
Chẳng qua bao lâu, có một tin tức đến, kèm theo một bức ảnh.
Giang Hải vẫn yên lành, cùng mẹ vợ đi dạo siêu thị, mua không ít đồ ăn.
Tức thì, tin tức làm chấn động dư luận thành phố Giang Thanh.
Cao thủ nhà họ Doãn muốn tiêu diệt Giang Hải, Doãn Bằng cũng đi thành phố Giang Tư.
Nhưng bây giờ thì sao?
Hắc Bạch Song Sát không còn tin tức gì nữa.
Doãn Bằng còn đang mất tích.
Không ai có thể liên lạc với anh ta.
Kết quả này nói rõ điều gì?
Mặc kệ nhà họ Doãn ở Danh Quận có thế lực lớn như thế nào, thành phố Giang Tư, vẫn bình yên như cũ, vẫn là địa bàn thuộc về Giang Hải.
Một số người tụ tập lại với nhau, thì thầm nói nhỏ.
Đếm trên đầu ngón tay, những người đi tới thành phố Giang Tư gây sự, không có một người nào kết thúc tốt đẹp.
Thậm chí, không ít người đã chết.
Bọn họ thực sự hoảng sợ rồi.
Trong lòng lo lắng, lại sợ hãi.
Sợ tập đoàn Uyển Như xử lý Doãn Bằng xong, kế tiếp sẽ thanh toán bọn họ.
“Đừng lo lắng quá nhiều.” Một người sắc mặt u sầu, giọng nói có chút run rẩy.
“Tập đoàn Uyển Như luôn làm theo hợp đồng, còn chưa từng dùng thủ đoạn bỉ ổi nhắm vào ai.”
“Nhưng, lần này, là chúng ta chủ động soi mói. Mặc dù là bị ép buộc, nhưng… haiizz… Nếu Cố tổng không nghe chúng ta giải thích…”
Một ông già nhìn xa trông rộng, trầm mặt: “Mọi người đừng nóng vội, đến lúc đó, cùng nhau cầu xin, Cố tổng sẽ không nắm chặt chuyện này không buông đâu. Chúng ta nhiều người như vậy, nếu như dựa theo hợp đồng, hủy bỏ tất cả hợp tác, cũng là một loại tổn thất đối với tập đoàn Uyển Như.”
“…”
Trong một căn phòng.
Những đàn em của Doãn Bằng, hoảng hốt như nhau.
Nếu Doãn Bằng có việc bất trắc gì, bọn họ sợ là sẽ phải chôn theo.
Nhà họ Doãn, nổi tiếng là thủ đoạn độc ác, lấy bọn họ để trút giận cũng là chuyện bình thường.
Rất nhanh, vài người tụ hợp cùng nhau, thương lượng biện pháp đối phó.
Nếu như, Doãn Bằng bình an vô sự, bọn họ đương nhiên là không sao.
Nếu như, Doãn Bằng bị thương, tùy theo tình huống mà lựa chọn nên làm như thế nào.
Nếu như, Doãn Bằng đã chết, bọn họ, lập tức cải trang, trốn chạy tha hương.
Trở về nhà họ Doãn, đó là tìm đường chết!
Tiếp tục kiểm soát mấy người kia của thành phố Giang Thanh? Những tên đàn em này, làm gì có thời gian nhàn rỗi ấy. Bọn họ không thể đợi được, phải kiểm tra rõ xem Doãn Bằng còn sống hay đã chết.
Một đám người, toàn bộ bọn họ, xông tới thành phố Giang Tư.
Danh Quận, là một trong những khu vực phát triển nhất ở Đông Quận, so với tỉnh Hải Đông, quả thực là khác nhau một trời một vực.
Nhiều thế lực lớn, rắc rối phức tạp.
Nhà họ Doãn, cho dù là ở Danh Quận, cũng được tính là gia tộc lớn, có địa vị cực cao.
Bất luận đó là ngoài mặt hay là thế giới ngầm, tiếng nói đều rất có trọng lượng.
Nhưng, muốn xét đến sự bá đạo, ở đất Danh Quận, không ai có thể vượt qua Kỳ Hữu. Sự bá đạo của anh ta, rất là nổi danh.
Lừa gạt, cưỡng đoạt, cưỡng ép con gái nhà lành trở thành gái mại da^ʍ, có thể nói là chuyện xấu nào cũng làm.
Cho dù là gia tộc của Danh Quận, cũng đều phải tránh xa không kết oán.
Lúc này, trong phòng khách nhà họ Doãn.
Một ông già râu dài, ngồi ở trên ghế đầu, lông mày giống như con sâu tằm, tinh thần lúc tốt lúc không.
Bàn tay khô héo, nắm một cái quạt gấp, quạt với tốc độ nhanh, có thể thấy được tâm trạng của ông ta, có chút nôn nóng.
“Bằng Nhi còn chưa có tin tức gì sao?”
“Các người đang làm gì cái gì vậy, ngay một người cũng chăm sóc không tốt.”
“Người đâu, cháu trai của tôi đâu?”
“Nếu như còn không có tin tức nữa, nếu như… làm tổn thương nó chút nào, các người… các người sẽ không yên đâu…”
Ông già này, chính là ông chủ của nhà họ Doãn, Doãn Canh!
Bên dưới, hơn mười người khom lưng đứng cung kính, thở cũng không dám thở mạnh.
“Cha, cha đừng lo lắng, thằng bé Doãn Bằng này, chắc chỉ là muốn vui chơi tự do thoải mái.”
“Nghe nói, vừa mới thích một cô gái, người đang ở thành phố Giang Tư.”
“Qua mấy ngày nữa, chơi chán rồi sẽ trở về thôi.”
Doãn Canh khẽ giương mí mắt, hừ một tiếng: “Không có tiền đồ, vì một đứa con gái, nhà cũng không cần sao?”
“Đứa cháu này, có phải đã quên luôn lão già này rồi không?”
Doãn Bằng chẳng qua chỉ là con vợ lẽ, chú bác trưởng bối trong nhà rất coi thường.
Chỉ có Doãn Canh là thích đứa cháu trai này, thằng nhóc này, miệng rất ngọt ngào, ba hai câu nói, đã có thể làm cho Doãn Canh vui vẻ.
Cho nên, khi nhà họ Doãn muốn ra tay với tập đoàn Uyển Như, cơ hội này mới được nhường cho Doãn Bằng.
“Cha, cha đừng lo lắng, con đoán Doãn Bằng đã nắm được tập đoàn Uyển Như rồi, rất nhanh sẽ có tin tức tốt truyền về thôi, cháu trai của cha rất có tiền đồ.”
Một người khác cười nói, mặt thì cười, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ gian trá.
Doãn Bằng mà có thể hạ được được tập đoàn Uyển Như mới là lạ ấy.
Ông ta đã nhận được tin tức, Doãn Bằng ở thành phố Giang Tư sống chết không rõ, sợ là đã rơi vào tay Giang Hải rồi.
Nếu như Giang Hải gϊếŧ chết Doãn Bằng, lại như giúp cho nhà họ Doãn loại trừ một tai họa.
Sau khi Doãn Canh chết, ai sẽ kế thừa vị trí gia chủ, vẫn còn chưa chắc chắn.
Hiện tại, ông cụ lại cưng chiều Doãn Bằng như vậy, đương nhiên rất nhiều người sẽ lo lắng rồi.
“Cháu trai mà tôi dạy dỗ, làm chút chuyện nhỏ này, đương nhiên không thành vấn đề.” Doãn Canh nở nụ cười.
Ngay sau đó, lại nhíu mày, gõ gõ quạt gấp: “Đi mau, liên lạc lại…”
“Này, đúng rồi, có sắp xếp người đi tỉnh Hải Đông không?”
Ở bên cạnh, quản gia mập mạp vội vàng khom người nói: “Đi rồi, sáng sớm đã sắp xếp đi rồi. Đoán chừng không bao lâu nữa, sẽ có thể truyền tin của cậu chủ về.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Nhìn đám con cháu, Doãn Canh lắc đầu cực kỳ không hài lòng.
Trong đám người này, một cô gái bước nhanh đến trước.
“Ông nội, cháu pha trà cho ông uống nhé.”
“Được, được, được.”
Ông ta mắt liếc nhìn mọi người một cái.
“Đều trở về đi, nên làm cái gì thì đi làm cái đó đi.”
Đợi người hết đi rồi, Doãn Canh hỏi: "Thư Thư à, gần đây tiến triển thế nào?”
Doãn Thư sắc mặt lạnh nhạt nói: “Tối đa thêm nửa năm, là có thể xong hết.”
“Ồ?” Doãn Canh mặt mày rạng rỡ, nếp nhăn trên mặt cũng trong nháy mắt giãn ra không ít.
“Tốt tốt tốt, nhà họ Doãn của chúng ta rốt cuộc cũng xuất hiện một cổ võ giả, làm rạng rỡ tổ tông!”
“Ông nội, không thể nói được!” Doãn Thư vội vàng ngăn cản Doãn Canh.
“Đúng đúng, trách ông trách ông.” Doãn Canh móm mém cái miệng không răng, vui mừng khôn xiết.
Trong một gia tộc, xuất hiện võ giả cũng không bất ngờ, nhưng nếu như đột nhiên xuất hiện ra một cổ võ giả, tuyệt đối là tin tức bùng nổ.
Điều này không chỉ đại diện cho thực lực, mà còn đại diện cho việc có cổ võ tâm pháp trong tay.
Nhưng, nhà họ Doãn, cũng không dám tuyên bố chuyện có cổ võ tâm pháp ra ngoài.
Cho dù Doãn Thư luyện thành, cũng phải giấu tin tức quyết không được tiết lộ.
Có của thì phải biết giữ, một thứ có sức hấp dẫn như cổ võ tâm pháp, đủ để cho con người không từ thủ đoạn.