Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 224: Cầu xin

Cố Uyển Như kinh hãi: “Lương tổng ông làm gì vậy?”

“Mau đứng lên……”

“Cố tổng, tôi thật sự cùng đường rồi, nhà họ Lương chúng tôi luôn trong sạch và tuân thủ pháp luật, trước nay chưa từng hại người khác.”

“Tôi không muốn đối địch với nhà họ Doãn, càng không muốn trở thành đồng lõa.”

“Hôm nay tôi cầu xin cô, Cố tổng, xin cô cứu lấy nhà họ Lương.”

“Doanh nghiệp, gia tộc tôi đều không cần nữa, chỉ cầu người nhà có thể bình an……”

Đàn ông cũng có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi xuống, chỉ là chưa tới chỗ thương tâm.

Ông Lương khóc lóc, than thở.

Cố Uyển Như chân tay luống cuống, nhìn về phía Giang Hải, loại chuyện này trước giờ cô chưa từng trải qua.

Giang Hải thản nhiên cười: “Lương tổng, ông đứng lên trước đi.”

Nói xong, Giang Hải đỡ ông Lương dậy.

“Chuyện có gì đâu mà đã đòi sống đòi chết rồi.”

“Bây giờ ông hãy mang người nhà ông cùng đến thành phố Giang Tư nghỉ ngơi du lịch đi.”

“Công ty của nhà họ Lương không những sẽ không có việc gì, mà còn có cơ hội trời cho bày ngay ở trước mắt ông.”

Công bằng tuân theo luật lệ, không làm hại người khác, thế đạo hiện giờ, loại người như vậy chính là người lương thiện.

Tập đoàn Uyển Như sẵn sàng hợp tác với người như vậy, đối phương không có đủ thực lực không quan trọng, tập đoàn Uyển Như nguyện ý nâng đỡ những thương nhân thẳng thắn như vậy.

Huống hồ, Giang Hải còn có dự định khác.

“Thật sao?” Ông Lương vẫn chưa dám tin.

“Chỉ cần người ở thành phố Giang Tư, tuyệt đối không vấn đề. Trị an của thành phố Giang Tư chúng tôi, chính là tốt nhất Đông Phương này.”

Giang Hải vô cùng tự tin, thành phố Giang Tư chính là một nơi rất an toàn.

“Không chỉ có người nhà của ông sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào. Tập đoàn Uyển Như chúng tôi còn có thể đầu tư cho doanh nghiệp Lương thị.”

“Năm trăm triệu!”

“Chồng à……” Cố Uyển Như sửng sốt, lập tức mở miệng ngăn cản.

Vừa vung tay đã là năm trăm triệu, đầu tư cũng không thể kích động như vậy.

Giang Hải xua tay, dùng ánh mắt ra hiệu cho Cố Uyển Như cứ bình tĩnh, để cô yên tâm, lát nữa anh sẽ cho cô lời giải thích hợp lý.

Tuy rằng Cố Uyển Như có chút khó hiểu, nhưng cuối cùng vẫn chưa nói thêm gì.

Giang Hải cũng không phải người lỗ mãng.

Mà trông ánh mắt Giang Hải lại rất xảo trá.

“Năm trăm triệu? Thật sự là năm trăm triệu sao?”

Ông Lương còn nghĩ là chính mình nghe lầm, ngây ra một hồi lâu.

Tổng tài sản của công ty nhà họ Lương, nhiều nhất cũng chỉ năm mươi triệu, chỉ qua miệng Giang Hải đã thành năm trăm triệu.

Không phải thu mua, mà là đầu tư.

Không phải thâu tóm, mà là hợp tác.

Ông thế mà cũng có thế tư cách hợp tác cùng tập đoàn Uyển Như sao?

Năm trăm triệu, thật sự là năm trăm triệu sao?

Vẫn không tự tin, ông Lương hỏi lại: “Anh Giang, anh không phải đang trêu đùa tôi chứ?”

“Để tôi nói giỡn, ông hình như còn chưa đủ tư cách.” Giang Hải cười nói.

Giang Hải nói: “Tập đoàn Uyển Như rót vốn, công ty của nhà họ Lương trực tiếp thăng cấp thành tập đoàn Lương thị.”

“Nhưng, tôi có một điều kiện.”

Ông Lương lập tức hỏi: “Anh Giang có điều kiện gì, cứ nói.”

“Tất cả kỹ thuật, công nghệ của công ty, nhà họ Lươn, không được giữ lại bất cứ thừ gì, tính là một bộ phận tài sản. Đây chính là cơ sở hợp tác.”

Ông Lương còn tưởng là chuyện gì đó không thể thỏa thuận, kỹ thuật? Nhà họ Lương đương nhiên có, chỉ có điều, cũng không tính là tiềm lực mũi nhọn. Có thể nói, loại công ty có dạng kỹ thuật thấp như thế này không thể sát nhập vào tập đoàn Uyển Như mới đúng.

“Tôi đồng ý.”

“Nhưng mà……”

Ông Lương có chút lắp bắp, hơi khó nói.

“Còn gì băn khoăn thì ông cứ nói ra.”

Giang Hải khẽ nhíu mày, do dự thì có thể làm được chuyện gì lớn. Người như ông Lương này, e là khó mà trọng dụng, trong việc kinh doanh sau này, tập đoàn Uyển Như vẫn cần một trợ thủ đắc lực để hỗ trợ.

“An toàn của người nhà tôi…… Còn có thỏa thuận hợp tác này……”

Ông ta đang sợ Giang Hải đổi ý.

Giang Hải cười nhạo: “Bây giờ ông gọi điện thoại, để người của ông tới thành phố Giang Tư. Ngay cả thỏa thuận hợp tác này, ngay bây giờ có thể tìm bộ phận phụ trách luật pháp của tập đoàn Uyển Như, đi ký kết một bản ghi nhớ. Nếu bất kỳ bên nào vi phạm, phải bồi thường một khoản vi phạm hợp đồng.”

“Như vậy…… ông đã thấy yên tâm chưa?”

“Yên tâm, yên tâm, đương nhiên là yên tâm rồi.” Ông Lương vội vàng nói.

Thế này xem là gì đây? Khổ tận cam lai? Đi hết họa rồi sẽ gặp phúc sao?

Cố Uyển Như gọi một cuộc điện thoại, lập tức có người bên pháp vụ đưa ông Lương đi trao đổi chi tiết hợp đồng.

Mà vẻ mặt Cố Uyển Như tràn đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm Giang Hải.

Giang Hải lắc lắc đầu: “Lúc trước anh còn đang suy nghĩ, không biết làm thế nào mới ổn, không ngờ, nhờ sự bá đạo của Doãn Bằng lại mang chuyện tốt tới cửa.”

“Chuyện tốt?” Cố Uyển Như chống cằm, thở dài: “Anh rót năm trăm triệu cho một công ty nhỏ, chưa nói đến loại công ty nhỏ như vậy có cần dùng nhiều tiền như thế không, cứ tính là dùng được đi nữa, chúng ta dứt khoát thu mua luôn không phải tốt hơn sao.”

Giang Hải xua xua tay: “Không, thu mua không được!”

Giang Hải tự nhiên có lý do của mình.

Từ khi thành lập hệ thống tình báo mới, Nam Chiến đã thu thập được lượng lớn tin tức cơ sở, sau đó không ngừng xử lý phân tích những tin tức này, tự nhiên thu được rất nhiều thứ hữu dụng.

Nhà họ Lương ở thành phố Giang Thanh chẳng qua chỉ là một gia tộc nhỏ, là một công ty nhỏ chuyên làm về mảng tường bao chống thấm, công ty vốn dĩ không lớn, nhà họ Lương kế thừa đến giờ cũng mới chỉ có mấy đời.

Nhà họ Lương có quyền sở hữu độc quyền mấy kỹ thuật của mình.

Phân tích báo cáo mới nhất cùng với việc trải qua nghiệm chứng sau này cho ra kết quả, có một loại kỹ thuật độc quyền về công nghệ chống thấm của nhà họ Lương, nếu được vận dụng đến một loại nguyên liệu khác, sẽ giải quyết được không ít phiền phức.

Cũng có thể nói, một thế giới với nền kỹ thuật mới hàng đầu cứ như vậy ra đời.

Nhà họ Lương không đề cập tới nguyên liệu không thấm nước, cho nên điểm này không ai hay biết.

Giang Hải giải thích một hồi, Cố Uyển Như cũng đã hiểu rõ.

Ông Lương chính là người nghiên cứu phát minh ra công nghệ độc quyền này, nếu như thu mua công ty, người phát minh là ông ta mà bỏ đi thì hư bột hư đường hết.

Nếu muốn tiếp tục nghiên cứu chế tạo loại kỹ thuật này, cải tạo đổi mới, chắc chắn sẽ không thể tách rời được với người phát minh ra nó, lại có nhiều kinh nghiệm như ông ta.

“Nếu làm như vậy, chúng ta chắc sẽ chiếm hời lớn rồi. Ông Lương cũng chịu thiệt không ít.” Cố Uyển Như vỗ tay, cũng có chút hưng phấn.

Giang Hải lắc lắc đầu: “Chỉ có những kỹ thuật được sử dụng đúng cách, thì mới có loại giá trị này.”

Nghe Giang Hải nói xong, Cố Uyển Như lập tức cầm lấy điện thoại, gọi cho bộ phận pháp vụ.

Nhất định phải ký xong thỏa thuận hợp tác trong thời gian ngắn nhất.

Thậm chí có thể nhượng bộ, nhưng thứ mà tập đoàn Uyển Như muốn có, vẫn cần phải giữ lại được.

Giang Hải ở một bên chen vào: “Nếu vốn lưu động của công ty không đủ, anh sẽ lo năm trăm triệu này.”

Cố Uyển Như sửng sốt một chút, ánh mắt phức tạp, đè xuống nghi ngờ, tiếp tục gọi điện thoại.

“Nhưng mà Cố tổng, ông Lương không mang bất cứ thủ tục nào, thậm chí không mang cả con dấu.”

Cố Uyển Như nhíu mày.

“Để người nhà của ông ta đem tới, nhớ phải tiếp đón ông Lương thật tốt, cho đến khi hợp đồng ký kết xong, không được để ông ta có tiếp xúc với người nào khác.”

“Đã hiểu chưa?”

Giang Hải ngồi ở một bên thở phào một hơi, Cố Uyển Như thay đổi rồi, so với lúc mới quen nhau thì đã thay đổi rất nhiều.

Cô ấy của bây giờ, đã có được tư duy của người làm kinh doanh.

“Em có chuyện này muốn hỏi anh.” Cố Uyển Như dùng ánh mắt dò xét, đánh giá Giang Hải.

Giang Hải bị nhìn tới có chút không được tự nhiên, lần đầu tiên Cố Uyển Như dùng ánh mắt này nhìn anh, trong nháy mắt hình như bị cô nhìn thấu.

Tay nắm chặt lấy quần áo trên người: “Vợ yêu à, nếu em là đang thèm muốn cơ thể của anh, chờ buổi tối về nhà được không?”

“Anh…… Khốn nạn……”

“Ui da…… Em muốn hỏi cái gì thì hỏi đi, đừng véo……”

Cô đẩy ngã Giang Hải, dứt khoát trèo lên người anh, nghẹn giọng hỏi: “Nói đi, anh rốt cuộc có bao nhiêu tiền?”

Ngay từ khi bắt đầu, Giang Hải đã mua biệt thự và xe hơi cho cô.

Khi đó cô đã biết, Giang Hải có rất nhiều tiền.

Sau này lại đầu tư vào tập đoàn Uyển Như, càng là vung tiền như rác.

Sau đó nữa, Giang Hải thường xuyên lấy ra một số tiền khổng lồ để làm công ích.

Số tiền đó là từ đâu mà có, Giang Hải trước nay chưa từng nói, cô cũng chưa từng hỏi qua.

Cố Uyển Như đương nhiên không biết, khoản tiền các thế lực ngầm tranh đoạt nhau những năm qua, có rất nhiều khoản đều chạy vào túi Giang Hải.

Giang Hải dùng tiền đó làm công ích, chỉ là dùng một cách thức sạch sẽ để tiêu số tiền này ra bên ngoài mà thôi.

Mà trong mắt Cố Uyển Như, túi tiền của Giang Hải cứ như túi Thạch Sanh vậy, chẳng bao giờ hết tiền.

Giang Hải chết tiệt, Giang Hải xấu xa……

Anh, rốt cuộc có bao nhiêu tiền?

Làm vợ nhưng Cố Uyển Như cũng không nắm rõ Giang Hải có bao nhiêu tiền.

“Vì sao đột nhiên hỏi cái này, em muốn bao nhiêu tiền, nếu như anh có bao nhiêu sẽ cho em bấy nhiêu.”

Lời Giang Hải nói chính là thật lòng.

Mọi thứ của anh, đều có thể đưa cho Cố Uyển Như.

Bao gồm cả tính mạng của anh.

Tiền trong tài khoản, Giang Hải trước giờ chưa từng quá quan tâm nhiều ít thế nào.

Cho dù trong tài khoản anh ấy không có nhiều tiền, chỉ cần anh mở miệng, không biết có bao nhiêu người chủ động đưa tiền tới cho anh.

Bởi vì, anh là Đế vương, là vị thần quản lý thế giới hắc ám của Phương Đông.

Khuôn mặt đẹp đẽ của Cố Uyển Như đỏ lên, lại có chút ngượng ngùng.

Cô gặng hỏi như vậy, đích xác sẽ làm người ta hoài nghi.

“Em không tham tiền của anh, anh biết mà.”

“Em thích anh, tuyệt đối không phải vì tiền của anh.”

Giang Hải tự biết Cố Uyển Như không phải loại phụ nữ hám vật chất.

Ánh mắt anh lóe lên một tia đen tối, nhếch miệng cười: “Vợ à, động tác em cưỡi trên người anh, sao lại thuần thục như vậy? Có phải vụиɠ ŧяộʍ tập luyện qua rồi không?”

“Hay là buổi tối về nhà, em lại biểu diễn cho anh nhé?”

Cố Uyển Như bỗng nhiên bừng tỉnh, bản thân có chút nóng vội, thế mà lại cưỡi lên trên người Giang Hải, động tác này …… vị trí này……

Cũng quá ái muội rồi.

Khẽ kêu một tiếng, Cố Uyển Như hoảng loạn muốn xuống khỏi người Giang Hải.

Nhưng Giang Hải sao có thể cho cô đi xuống dễ dàng vậy được.

Nói đến là đến, nói đi là đi, tưởng cái bụng của Giang Hải thành nơi vui chơi rồi sao?

Anh ôm chặt lấy Cố Uyển Như, khóe miệng nở nụ cười ái muội.

“Vợ à, sau lần đó, cho đến giờ em vẫn không cho anh……”

“Hay là, hôm nay, ở trong văn phòng đi?”

Cố Uyển Như vô cùng xấu hổ, tim đập loạn lên, từ mặt đến cổ đều đỏ cả.

“Không được, tuyệt đối không được.”

“Đây là văn phòng, lát nữa sẽ có người tới.”

Giang Hải cười ha ha: “Em bắt nạt anh như vậy, chẳng lẽ không tính bồi thường lại cho anh?”

Giang Hải nghĩ, ít nhất cũng phải được hôn một cái, không chừng còn có thể nếm được vị son môi.

Cố Uyển Như trong lòng cũng rất bối rối, tâm tư rối loạn, không hề nghĩ ngợi: “Buổi tối, chờ buổi tối về nhà được không?”

“Buổi tối? Về nhà?” Giang Hải rất là ngạc nhiên, thật không ngờ mình chỉ muốn một nụ hôn, vậy mà lại có được niềm vui bất ngờ như vậy.

Nhưng Giang Hải lại không muốn buông tay, liếʍ liếʍ đôi môi sắp khô: “Vợ yêu à, vậy bây giờ có phải em cũng nên trả trước cho anh chút lãi…”

“Anh buông tay ra trước đã……”

Giang Hải ôm lấy Cố Uyển Như, chậm rãi tới gần.

Rốt cuộc, đôi môi cũng chạm vào nhau…

Giang Hải nỉ non: “Son môi, rất ngọt!”

“Cộc cộc cộc……”

Đang thong thả hưởng thụ, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang. Gõ rất dồn dập, có vẻ rất vội.

Cố Uyển Như kêu lên một tiếng sợ hãi, đột nhiên đẩy ra Giang Hải, xoa xoa miệng, ngồi vào một bên và thở hổn hển.

Còn trong lòng Giang Hải đương nhiên là mất mát vạn phần.

Trong văn phòng đúng là không phải là địa điểm thích hợp, người ra người vào, đáng ghét.

“Ai, là ai vậy?”

Một lúc lâu sau Cố Uyển Như mới cất tiếng hỏi, cũng không cho người đi vào, dường như sợ có người vừa vào cửa là có thể phát hiện vừa rồi hai người mới làm chuyện mờ ám vậy.

Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, mà ngoài cửa vọng vào giọng nói gấp gáp của cô thư ký Lưu Phượng.

“Cố tổng, chị ở đâu vậy? Đã xảy ra chuyện rồi!”