Chàng Rể Kỳ Quái

Chương 215: Party

Lưu Phượng này có chỗ nào giống như một sinh viên vừa mới tốt nghiệp đâu chứ, năng lực của cô ấy gần như vượt qua sự tưởng tượng của Cố Uyển Như.

Thấy Cố Uyển Như đã xem được một lúc, Lưu Phượng mới từ từ giải thích.

“Tiệc ở thành phố Giang Tư chỉ là kế hoạch bước đầu của em, mục đích là để cung cấp một địa điểm, cũng như nền tảng để các đối tác có thể giao lưu, xúc tiến mối quan hệ hợp tác với nhau.”

“Cố tổng, chị cũng biết, không chỉ ở mỗi Phương Đông mà ở đâu cũng vậy, các thế gia hào môn mọc lên như nấm, những doanh nghiệp nhỏ muốn tồn tại được chỉ có thể chui rúc trong những kẽ hở, dựa vào những thứ thừa thãi mà bọn họ để lại để tiếp tục sinh tồn.”

“Nếu như chúng ta thành lập một liên minh, thì trong tương lai thành phố Giang Tư, thậm chí cả tỉnh Hải Đông sẽ trở thành một liên minh lớn mạnh, tiến lùi một thể, thành một khối đồng nhất, cho dù là lợi ích hay khả năng chống đỡ nguy hiểm, đều sẽ được tăng cường mạnh mẽ. ”

Cố Uyển Như đặt bản kế hoạch xuống, gật gật đầu, cô vô cùng hài lòng với Lưu Phượng.

“Muồn làm thương hội thì không thể làm đơn giản được, chúng ta nhất định phải làm những thứ tốt nhất.”

“Trong bản kế hoạch này cần phải thêm một điều kiện, nếu muốn gia nhập thương hội thì phải giao nộp một phần tiền cọc.”

“Ừm… nói thế nào nhỉ, số tiền này sẽ giống như một khoản tiền bảo hiểm, nếu như trong thương hội gặp bất cứ khó khăn gì thì có thể hỗ trợ. Số tiền này do hùn vốn mà có, và sẽ do thương hội quản lý.”

“Chuyện này sẽ có lợi có tất cả mọi người, chỉ có điều, về chi tiết thì cần phải cẩn thận suy xét lại một chút. ”

Lưu Phượng nói: “Chuyện này em cũng chưa nghĩ tới, Cố tổng, em thật ngưỡng mộ chị. ”

Lúc này, Giang Hải đẩy của bước vào.

“Ngưỡng mộ ai vậy?”

Lưu Phượng đưa bản kể hoạch cho Giang Hải xem.

Giang Hải vừa nhìn nó, không cần nói, đây chắc chắn là một kế hoạch rất tốt.

Nếu là người khác, thương hội kiểu như này chắc chắc sẽ là hữu danh vô thực, nhưng đối với Tập đoàn Uyển Như mà nói, là chuyện dễ như trở bàn tay.

Dù sao tập đoàn Uyển Như cũng đã làm chủ được tất cả các công nghệ cốt lõi.

Nếu như Tập đoàn Uyển Như tuyên bố, sau này hễ là dự án của Tập đoàn Uyển Như, đều chỉ chọn các đối tác có trong thương hội để hợp tác, thì cái thương hội này còn sợ không có người tham gia sao?

Có điều, cụ thể làm như thế nào, anh cũng không lo lắng.

Sau khi Lưu Phượng rời đi, Cố Uyển Như liếc nhìn Giang Hải: “Chồng à, anh thấy thế nào?”

“Anh thấy rất ổn.” Giang Hải thản nhiên nói một câu.

Cố Uyển Như lắc đầu. “Em đang nói về Lưu Phượng.”

“Hả? Cô ấy thế nào?”

“Năng lực của cô ấy và Thúy Họa đều rất tốt, nếu để ở bên cạnh làm thư ký, thì có hơi phí.”

Giang Hải lắc đầu cười: “Cô ấy khác với Thúy Họa, chỉ vừa mới tốt nghiệp nên để luyện tập thêm vài năm nữa đi.”

Cố Uyển Như khẽ cau mày, nghĩ một lát rồi cũng không nói gì thêm nữa.

Rõ ràng, Cố Uyển Như không hoàn toàn đồng ý với quan điểm của Giang Hải.

Tập đoàn Uyển Như, trước giờ chỉ xem thực lực không xem lý lịch.

Ngay cả khi ngày hôm qua bạn kiếm được cho công ty một trăm triệu, nhưng ngày mai bạn làm sai thì vẫn sẽ bị phạt như thường.

Dù chỉ là một nhân viên bảo vệ bình thường, nhưng nếu có đóng góp cho công ty thì chắc chắn cũng sẽ được khen thưởng xứng đáng, nếu có năng lực sẽ được cân nhắc đề bạt.

Tuy nhiên, đối với một người vừa mới bước chân ra xã hội, thì cần có thời gian để trau dồi thêm kinh nghiệm, chỉ khi phá vỡ được mọi rào cản thì mới có thể điều chỉnh hành vi của mình được.

Cùng một việc, nhưng nhiều người khác nhau sẽ có cách xử lý khác nhau, tại sao?

Nhân tình thế sự!

Hơn nữa Giang Hải muốn tìm một người có năng lực xuất sắc để chia sẻ công việc với Cố Uyển Như, nếu không sẽ làm cô vợ yêu của anh mệt chết mất.

Cho nên Giang Hải cảm thấy nên tăng lương thêm cho Lưu Phượng…

Theo kế hoạch ban đầu là hai ngày sau tiệc sẽ được tổ chức nhưng do phát sinh thêm rất nhiều khâu và dự án nên phải đành lùi lại một tuần.

Nhằm vào quy tắc của thương hội ở thành phố Giang Tư, cuộc hội thảo được tổ chức ngày này qua ngày khác.

Cuối cùng cũng hoàn thành, Cố Uyển Như cũng được thư giãn một chút, ngồi dựa vào ghế ăn quả hạch.

“Vợ ơi, em ngồi yên đừng nhúc nhích.” Giang Hải nghiêm mặt bước tới.

“Bên miệng em có dính gì nề.”

“Chụt!”

Màn ‘đánh lén’ của Giang Hải quá đột ngột, khiến Cố Uyển Như ngây người sửng sốt, sau đó khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng lên.

“Hì hì, giờ thì hết rồi.”

Giang Hải cảm thấy trong miệng mình có chút vị ngọt, tuyệt đối không phải là vị của quả hạch.

“Vợ à, tối nay có muốn ‘vận động’ một chút không?”

“Anh đi chỗ khác chơi đi.” Khuôn mặt Cố Uyển Như đỏ bừng.

Hai người bọn họ chuyện gì nên có cũng có cả rồi, có gì đâu mà phải ngại ngùng, Giang Hải không ngừng oán thầm trong lòng.

Hai người bọn họ trải qua chuyện đó một lần, sau đó Giang Hải có chút phiền lòng, hai ngày nay Cố Uyển Như không cho anh động vào người cô nữa.

Trong khách sạn, sắc mặt Uyển Thuần có chút phức tạp.

Vài cô thư ký cung kính đứng phía sau cô ta.

“Chủ tịch, việc hợp tác với thành phố Giang Tư đã tương đối xong rồi, chúng ta tạm thời có nên rời đi không?”

Điều khiển từ xa dù sao cũng không phải là giải pháp lâu dài, để quản lý một công ty lớn, rất nhiều việc còn cần đích thân Uyển Thuần quyết định.

Uyển Thuần nhìn thư mời trước mặt, hoàn toàn không để ý đến lời của thư ký.

Với tư cách là chủ tịch của một tập đoàn lớn, ở độ tuổi này, Uyển Thuần đã có cho mình một thành tựu mà không phải ai cũng gầy dựng nên được.

Cho dù là tâm trí, tham vọng, thậm chí là thủ đoạn cũng không thể so với người thường được.

Đó là chưa kể đến nhan sắc mê hoặc lòng người của cô ta.

Cho dù là có là thế đạo nào đi nữa, có được ông trời chiếu cố cho vẻ đẹp hơn người.

Thì cũng không có người phụ nữ nào có thể sánh được với mị lực khuynh nước khuynh thành của Uyển Thuần.

Càng sẽ không có người đàn ông nào đứng trước cô ta mà không có chút rung động.

Nhưng, tại sao cứ để cô ta gặp phải một người.

Giang Hải!

Mục tiêu của cô ta rất rõ ràng, chính là phải có được Giang Hải, có được người đàn ông trước sự cám dỗ mê hoặc ấy lại không có chút động lòng.

Có lẽ, thứ không có được chính là thứ tốt nhất.

Giang Hải chính là thứ mà Uyển Thuần không thể có được.

Thứ Uyển Thuần quân tâm không phải là vẻ bề ngoài đẹp trai đạo mạo, mà đó chính là khí chất.

Thứ cô ta muốn có được thật ra rất đơn giản nhưng lại rất trân quý.

Sự tận tâm và chung thủy của một người đàn ông.

Trên đời này chỉ có mỗi Giang Hải là có được điều đó.

Ngay cả khi Giang Hải không có gì trong tay, cô ta cũng sẽ không chút do dự mà sà vào lòng anh.

Nhưng, còn Giang Hải, trước giờ vẫn không có chút rung động gì với cô ta.

“Em, nhất định phải có được anh.”

Thư ký căng thẳng nói: “Chủ tịch, chị cần gì tôi lập tức đi chuẩn bị.”

“Chuẩn bị một bộ lễ phục đơn giản một chút. Ngày mai tôi sẽ đi dự tiệc của thương hội thành phố Giang Tư, cũng là tiệc tân gia của tập đoàn Uyển Như.”

“Lễ phục đơn giản một chút?”

Thư ký có chút lúng túng, cho dù là bộ lễ phục đơn giản thế nào, nhưng mặc trên người Uyển Thuần, vẫn sẽ đầy lôi cuốn.

“Đến trung tâm mua sắm, mua loại nào đơn giản mộc mạc nhất.”

Sắc mặt thư ký có chút khó khăn, sau đó lập tức đi làm.

Bọn họ rất hiểu tính cách của Uyển Thuần, nói một không nói hai, còn lắm lời thêm nữa sợ là sẽ chọc vị chủ tịch này nổi giận.

Nếu đã không nói rõ ràng là muốn kiểu như thế nào vậy thì bọn họ sẽ lựa mấy bộ rồi đem về cho chủ tịch tự chọn.

Tiền á? Uyển Thuần nhất định là không để ý đến số tiền nhỏ này.

Uyển Thuần muốn để cho Giang Hải nhìn thấy dáng vẻ thanh thuần nhất.

Đó cũng là mặt thật nhất trong sâu thẳm trái tim cô ta.

Suy cho cùng, Uyển Thuần cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, một người phụ nữ khát khao một tình yêu đẹp.

Mở thư mời ra, trong đó như ẩn hiện một bức ảnh của Giang Hải.

“Anh rốt cuộc là ai?”

“Anh biết không? Em đã nghĩ rất nhiều cách để có thể bước vào trái tim anh.”

Đây không phải là lần đầu tiên Uyển Thuần điều tra một người đàn ông. Bất kể là người đàn ông nào, đều sẽ bị tra ra sạch sẽ không sót một chút gì, nhưng Giang Hải, xem ra thật sự không đơn giản như vậy.

Cho dù có điều tra thế nào, cũng không tìm thấy thông tin gì thêm nữa.

Uyển Thuần phát hiện ra rằng, rất nhiều người của thế giới ngầm đều thèm khát tập đoàn Uyển Như.

Nhưng kết quả thì sao?

Trở về tay trắng, còn bị đánh cho tan tác.

Uyển Thuần cũng phát hiện ra ở thế giới ngầm, từ sau khi Giang Hải xuất hiện, là một cơn bão đẫm máu.

Thế giới ngầm ở thành phố Giang Tư đã bị quét sạch, thậm chí, tỉnh Hải Đông bây giờ đã trở thành một mảnh đất trắng.

Bàng đại ca và Lôi đại ca ở thành phố Giang Thanh đều đã chết cả rồi, tưởng chừng như không liên quan gì đến Giang Hải, nhưng trên thực tế, nó lại gắn bó chặt chẽ với nhau.

Uyển Thuần cũng đã nghe nói về Thanh Uy ở Đông Nam lòng dạ tàn ác, hỉ nộ thất thường.

Thậm chí, còn chết trong tay Giang Hải.

Còn có nhà họ Hoắc, cho tới bây giờ cũng không dám đặt chân đến thành phố Giang Tư dù chỉ một bước.

Đặc biệt là nhà họ Triệu ở phương Bắc đã cho Uyển Thuần một bất ngờ lớn.

Giang Hải, đã quyết chiến với Húc Thiết một trận, thậm chí còn dành chiến thắng.

Không giống như những người khác, Uyển Thuận thật sự tin rằng Giang Hải có thực lực này.

Húc Thiết đã thua Giang Hải chỉ trong một chiêu, ông ta tuyệt đối sẽ không bao giờ chỉ vì chút tiền ấy mà lại thông đồng với Giang Hải, thể diện của Húc Thiết, bộ mặt của nhà họ Triệu ở phương Bắc, không rẻ đến vậy.

Tuy nhiên, tất cả những chuyện này chỉ xảy ra sau khi Giang Hải quay trở lại thành phố Giang Tư.

Tiếp tục điều tra, nhưng cũng không thể tìm ra Giang Hải đến từ đâu, anh xuất hiện ở thành phố Giang Tư rốt cuộc là muốn làm gì.

Đột nhiên trở thành người chồng ở rể của Cố Uyển Như, điểm này thật sự rất đáng nghi.

Giang Hải trở về thành phố Giang Tư nhất định là vì Cố Uyển Như.

Nhưng, Uyển Thuần lại không tra ra được Cố Uyển Như và Giang Hải có quan hệ gì.

Xuất thân của Giang Hải là một bí ẩn!

Trực giác nói với Uyển Thuần biết Giang Hải không phải là một người đơn giản.

Nhưng cho dù không biết quá khứ của Giang Hải đã trải qua những gì cũng quan trọng.

Thứ cô ta thích chính là con người Giang Hải, muốn tìm hiểu về Giang Hải chẳng qua chỉ là để dễ có được anh hơn mà thôi.

Cô ta muốn trở thành người phụ nữ của Giang Hải.

Vì điều này, cho dù có hy sinh tất cả cũng không hối tiếc.

Thậm chí, Uyển Thuần còn nghĩ, chỉ cần Giang Hải đồng ý, cô ta sẽ tình nguyện cùng Cố Uyển Như chia sẻ mà không hề oán trách.

Cùng một khách sạn, một căn phòng khác.

Doãn Bằng đang cởi trần, nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, nở nụ cười xấu xa trên mặt.

Mà ở bên cạnh, một tên đàn em nghiêng người cúi thấp đầu, đang báo cáo điều gì đó với Doãn Bằng.

Gã ta thật sự không dám ngẩng đầu lên, nghe tiếng sột soạt trên giường vang lên từng đợt, trong lòng sởn cả gai óc, sản sinh ra phản ứng sinh lý vô cùng mạnh mẽ.

Trên giường, một người phụ nữ trong bộ quần áo gợi cảm nằm đè lên người Doãn Bằng, đôi môi đỏ rực, cực kỳ quyến rũ, đang trong tư thế “làm việc” cật lực.

Làn da trắng như tuyết lộ ra, anh ta hoàn toàn không coi tên đàn em này là người ngoài.

“Ý cậu là, con nhỏ Uyển Thuần đó, cũng đang ở trong khách sạn này sao?”

“Chuyện này thật thú vị, nếu đã để anh đây gặp được cô em, vậy thì nhất định phải có được.”

Tên đàn em lấy ra một đống tài liệu. Doãn Bằng ra hiệu khen ngợi kỹ thuật của người phụ nữ kia, hừ nhẹ một tiếng rồi vẫy vẫy tay với tên đàn em đó.

Tên đàn em nhanh chóng đẩy đống tài liệu đến gần chỗ Doãn Bằng.

Doãn Bằng lật vài trang rồi lại bị thu hút bởi một bức ảnh trong số đó.

Trong ảnh, là Cố Uyển Như.

So với sự quyến rũ của Uyển Thuần, Cố Uyển Như có sự thuần khiết vô hạn, khiến người khác chỉ cần nhìn thoáng qua là biết, cho dù là cốt cách hay vẻ bề ngoài, đều cho người ta cảm giác vô cùng thuần khiết và trong sáng.

“Cô nàng này, được đấy.”

“Đây là người phụ nữ của Giang Hải?”

Xem hơn mười giây, Doãn Bằng mới chuyển ánh mắt dịch sang chỗ khác, chú ý tới sơ yếu lý lịch của Cố Uyển Như trong sấp thông tin.

Con gái của một gã cũng đếnCố gia ở rể, mà Giang Hải lại cũng là ở rể.

Bình thường, thật sự không thể bình thường thêm nữa.

Lật một trang khác, Doãn Bằng bị thu hút bởi một bức ảnh khác, Lan Kiều, người có quyền lực thứ hai của tập đoàn Uyển Như.

“Thằng nhãi này thật sự có diễm phúc đến vậy sao?”

Giọng nói của Doãn Bằng có chút run rẩy, nụ cười dâʍ đãиɠ trên mặt khẽ giật lên.

Gầm một tiếng…

Gã đàn em lập tức cúi đầu bước ra ngoài…

Trong khoảnh khắc huyết áp đột ngột tăng lên đến đỉnh điểm, Doãn Bằng bất giác cảm thấy người phụ nữ đang phục vụ anh ta chính là Uyển Thuần…

Không, là Lan Kiều?

Cũng không phải, là Cố Uyển Như?

Doãn Bằng không chắc, sau khi qua cơn sung sướиɠ, anh ta đã quyết định muốn có cả ba người phụ nữ này.