“Chết rồi?”
“Giang Hải gϊếŧ họ rồi?” Huyền Bảo Khang khó tin nói.
Giang Hải đó đến Diệp gia ở thành phố Hải Hà mà cũng không sợ?
Nhạc Thuần đang khóc.
Diệp Kinh Lạc làm thế này chẳng khác nào đang tát một cái thật mạnh vào mặt mình, đúng là không nên đưa Diệp Kinh Lạc về nhà tiếp đãi, đây không phải là đưa sói vào nhà sao.
Lúc đó, Diệp Kinh Lạc chủ động nói muốn đến nhà, trong lòng Huyền Bảo Khang đã ngờ vực, không ngờ lo lắng của mình không hề dư thừa.
Huyền Thanh đứng sững ở một bên nhìn, sự bá đạo của Diệp Kinh Lạc, sự tức giận của Huyền Bảo Khang, nước mặt nhục nhã của Nhạc Thuần.
Tất cả những điều này đang khích thích dây thần kinh của Huyền Thanh, câu chuyện như vậy, bình thường chỉ có trong phim mới có mấy tình tiết cẩu huyết kiểu này, quá đặc sắc rồi.
Nếu như có thể nằm ở trên khe cửa nhìn một chút, vậy thì sẽ càng sảng khoái hơn.
Diệp Kinh Lạc đi chầm chậm, về tới phòng để cách cửa khép hờ.
Nắm thật thặt nắm đấm, ánh mắt dần dần trở nên dữ tợn, anh ta cũng không thể ngờ hai người mình sắp xếp đi thành phố Giang Tư lại chết nhanh như vậy.
Hơn nữa đối phương cũng biết hai người họ là người của Diệp gia mà vẫn dám gϊếŧ.
Cũng có thế nói, Giang Hải này, hoàn toàn không sợ Diệp gia.
Loại người tàn nhẫn này, chỉ có hai khả năng.
Một loại là Diệp gia thật sự không thể trêu chọc, còn một loại là điếc không sợ súng.
Bất luận là loại nào, Diệp Kinh Lạc cũng không mạo hiểm đích thân đi thành phố Giang Tư.
Hai người đó là cao thủ đẳng cấp thế nào anh ta rõ ràng nhất, người luyện võ bình thường tuyệt đối không phải đối thủ. Đối phó người như Giang Hải cũng không cần đích thân đi mạo hiểm.
Nằm trên giường, nhìn cánh cửa đang khép hờ, chờ đợi Nhạc Thuần giả vờ tình nguyện, mỹ nhân khóc lóc đến hầu hạ mình.
Huyền gia sao dám đắc tội Diệp gia chứ.
Trên hành lang, Nhạc Thuần cảm nhận được rõ ràng Huyền Bảo Khang có chút căng thẳng: “Ông xã, chuyện của các anh, em làm sao đi thương lượng được....”
Huyền Thanh suýt chút nữa bật cười ra tiếng, chị dâu ngốc à, Diệp thiếu thật sự sẽ cố gắng hết lòng thương lượng với chị, nhưng thương lượng cái gì, chị nhất định hiểu.
Sắc mặt Huyền Bảo Khang tái nhợt, ánh mắt dần trở nên dữ tợn.
Diệp Kinh Lạc là cái quái gì, ép buộc anh ta bị cắm sừng.
Là đàn ông đều không thể nhịn được.
Lúc này, Huyền Thiên Thế gọi điện thoại cho con trai.
“Gia Vinh, chuyện bàn như thế nào rồi?” Huyền Thiên Thế hỏi.
Huyền Bảo Khang có chút lắp bắp, rất nhanh quả đoán nói: “Cha yên tâm, chuyện hợp tác với Diệp gia sẽ không có vấn đề gì.”
“Vậy thì tốt, con làm việc thì cha yên tâm rồi.” Huyền Thiên Thế nói: “Con giỏi hơn thằng em trai kém cỏi của con nhiều. Sau này Huyền gia, còn phải trông cậy cả vào con.”
Huyền Bảo Khang tắt máy, nhìn sang Huyền Thanh: “Ở đây không có chuyện của em nữa, trở về nghỉ ngơi đi.”
“Anh, muộn thế này rồi, chỗ này của anh phòng lại nhiều...” Huyền Thanh thật sự muốn ở lại, anh ta muốn được xem tiết mục hay tiếp theo, nghe tiếng thôi cũng tốt rồi.
“Kêu em về thì em về đi.” Huyền Bảo Khang nhíu mày, gầm nhẹ.
Đợi Huyền Thanh rời đi, Huyền Bảo Khang mới nhìn sang người vợ xinh đẹp của mình.
Phụ nữ, anh ta chưa từng thiếu, có điều đáng tiếc đứa bé trong bụng của Nhạc Thuần.
Huyền Bảo Khang hết sức giận dữ, nhưng đối mặt với loại tình huống này, Huyền Bảo Khang không còn lựa chọn khác.
Thứ nhất, không thể đắc tội Diệp gia.
Thứ hai, việc này thành rồi, bản thân có thể giành được địa vị càng cao hơn ở Huyền gia.
“Nhạc Thuần....” Huyền Bảo Khang xoắn xuýt.
“Ý của Diệp thiếu em cũng nghe rõ ràng rồi, hay là..... em cứ đi đi.”
Nhạc Thuần như bị sét đánh, không thể ngờ được Huyền Bảo Khang lại có thể mang vợ của mình tặng cho người khác.
“Sao có thể thế được, em là vợ của anh cơ mà!”
“Ông xã, không có cách nào khác sao? Hay là cho anh ta thêm nhiều tiền, anh không thể đẩy em đi sang đó được.”
“Trong bụng của em còn có con của anh....”
Nhạc Thuần khóc nấc lên.
Huyền Bảo Khang nghiêng đầu sang một bên, cắn răng nghiêm giọng nói: “Hôm nay em phải đi, không muốn đi cũng phải đi.”
“Nếu như em đi rồi, anh sẽ mua cho em một ngôi nhà lớn, để em đón hết cha mẹ em đến ở cùng em.”
Nhạc Thuần ra sức lắc đầu, giống như cái trống lắc.
Huyền Bảo Khang lại nói: “Anh lại cho em thêm một triệu tệ, nhưng em phải đi hầu hạ Diệp thiếu thật tốt.”
Nhạc Thuần tiến lên, ôm chặt Huyền Bảo Khang: “Ông xã, nhưng em là người của anh.... trong bụng của em....”
Huyền Bảo Khang đẩy Nhạc Thuần ra, lạnh lùng nói: “Nhiều nhất cho em thêm năm trăm nghìn tệ nữa, em cố gắng suy nghĩ đi, đừng có mà giả vờ nữa.”
“Ông xã, xin anh...” Nhạc Thuần khóc nấc lên, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh, động lòng người.
Xoay người đi sang một bên, Huyền Bảo Khang cắn răng nói: “Anh cho em một phút suy nghĩ, đồng ý thì đi, không đồng ý...”
“Thì biến”
Cách đây không lâu, các công ty từng phân rõ ranh giới với tập đoàn Uyển Như dồn dập quay lại cầu xin Cố Uyển Như.
Mấy ngày nay cũng là lúc Cố Uyển Như bận rộn nhất, liên tục tiếp đãi những người đã từng là “bạn tốt.”
Có điều Cố Uyển Như luôn luôn tuân theo một nguyên tắc, chính là nếu có một lần không giữ chữ tín, thì suốt đời không hợp tác nữa.
Bất luận đối phương là ai, bối cảnh lớn thế nào cũng vô ích. Tập đoàn Uyển Như tuyệt đối không bao giờ có quan hệ hợp tác với loại công ty uy hϊếp người khác bằng cách rút vốn đi.
Mấy chuyện này Giang Hải không giúp được gì.
Không có việc gì làm nên anh đến giám sát tiến độ xây dựng tòa nhà tổng bộ tập đoàn Uyển Như ở phía Tây thành phố, thuận tiện hướng dẫn đám người Kim Thâu một ít võ học cơ bản.
Đoạn thời gian này, tên nhóc Kim Thâu này hình như biến thành người khác, gần như không còn thấy bóng dáng của một tên lưu manh cà lơ phất phơ ngày nào.
Đi ngay ngồi thẳng, đầu ngẩng cao, kỷ luật nghiêm ngặt.
Những người này mỗi ngày trừ luyện tập ra thì vận chuyển gạch, hay là giống đàn sói tuôn vào thành phố duy trì trị an.
Thành phố Giang Tư bây giờ, không cẩn thận nhìn thấy cô gái không mặc đồ đều phải chủ động đi tự thú, một khi bị nhận định là cố ý nhìn trộm, một một trận đòn là khó tránh nổi.
Trị an xã hội, tuyệt đối có thể nói là trên đường không nhặt của rơi đêm không cần đóng cửa.
Cho dù trên đường có ví tiền của ai đánh rơi cũng không có người nhặt.
Không phải không muốn, mà sợ rước họa vào người.
Mấy người Kim Thâu cũng hay dùng mấy mồi nhử kiểu ấy để tìm ra mấy tên chuyên phạm tội.
Luyện tập dựa theo kế hoạch mấy người Thất Hồn đặt ra, những người này đã được ép tiềm lực đến cực hạn rồi.
Hệ thống chế độ thưởng phạt rõ ràng làm cho tất cả mọi người đều phải đề cao tinh thần tuyệt đối, dù kiệt sức cũng không nghỉ ngơi.
Giờ phút này, sân huấn luyện được xây dựng tạm thời không quá một trăm người. Nhưng làm người xem có cảm thấy run rẩy hoảng sợ.
Mới qua được bao lâu, những lưu manh này đã thay da đổi thịt.
Làm người ta cảm thấy xa lạ, vô cùng xa lạ.
Tần Hiên hít một ngụm khí lạnh, lần thứ hai đối mặt với những lưu manh này, làm anh ta ngạc nhiên suýt nữa rớt hàm.
May là Giang Hải huấn luyện đặc biệt cho anh ta, cho Thất Hồn dạy anh ta các thứ không hề tầm thường.
Nếu không, Tần Hiên lúc trước, nhất định không thể so với trạng thái hiện tại của những người này được.
“Anh Giang!”
Kim Thâu tiến đến, tính mở miệng xưng ông đây, nhưng lại nhớ đến cái gì vội rụt cổ không nói nữa.
Giang Hải không để ý cách xưng hô cho lắm, không hề có thái độ bề trên gì cả.
Khác với Cố Uyển Như, quan trọng hơn là tất cả mọi người đều lấy Cố Uyển Như làm gương, như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó.
Cách đây không lâu, Kim Thâu thuận miệng nói câu chửi thề. Cố Uyển Như nghe thấy nhưng chỉ nhíu mày.
thế mà nhóm người cùng nhau được huấn luyện này đã đánh Kim Thâu gần chết.
Với đại ca có thể không lớn không nhỏ, nhưng với đại tẩu phải phục tùng và tôn kính tuyệt đối.
Giang Hải cười nhạt, quay sang nói với Tần Hiên: “Sắp xếp người đi, một lần phải thanh trừ hết.”
Tần Hiên gật đầu: “Chuyện nhỏ này, giao cho tôi là được rồi.”
Thế gian này, vĩnh viễn không có thuần trắng và thuần đen.
Giang Hải dọn sạch tất cả sạn nghiệp mờ ám ở thành phố Giang Tư, nhưng vĩnh viễn không thể loại bỏ tận gốc các giao dịch mờ ám liên quan.
Cũng giống như thế giới này, những người như Giang Hải vẫn tiếp tục tồn tại.
Thuận theo sự phát triển không ngừng của thành phố về phía Tây, phía Đông thành phố dần dần vắng vẻ, lại trở thành tiêu điểm của rất nhiều thế lực bên ngoài tranh đấu.
Họ tung ra với số lượng lớn các loại hàng lậu, cũng đang tiến hành giao dịch ngành mại da^ʍ.
Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, đã rất có quy mô.
Tần Hiên gãi đầu, nhỏ giọng nói với Giang Hải: “Anh Giang, một gậy đánh chết có phải hơi tùy tiện không. Thành phố Giang Tư cũng không thể khổng có chương trình giải trí gì?”
“Vậy nói quan điểm của anh xem.” Giang Hải cười
Tần Hiên được khuyết kích, mặt mày hớn hở: “Anh Giang, anh có chị nhà rồi, người ăn no đương nhiên không hiểu tâm trạng của người đói bụng rồi.”
“Ví dụ như những anh em ở trên công trường, không có bạn gái cũng phải giải trí chứ, phải không?”
“Chúng tôi không trộm không cướp, cũng không ép ai.”
“Một người đưa tiền, một người làm cho họ sảng khoái, tôi thấy rất tốt.”
Giang Hải ừ một tiếng: “Đây chính là logic của Tần Hạo?”
Tần Hiên là người thô kệch, thông thường không có chủ ý gì.
Tần Hiên Cười ngượng gãi đầu nói: “Vậy là anh nhìn ra được rồi.”
“Anh trai tôi còn nói nhiều lắm, nhưng tôi không nhớ hết được những đạo lý đó.”
“Anh Giang, nhưng tôi hiểu những người anh em này, tôi biết họ cần gì.”
Giang Hải nói: “Nước trong quá thì không có cá, dù chúng ta không làm, một ngày nào đó sẽ có người xông vào.”
“Đã như vậy, chúng ta lại quản lý. Lập ra quy định, cũng có thể để cho các anh em có thêm phần thu nhập.”
Lập tức, Giang Hải lạnh mặt: “Dù sao đi nữa, có một số đồ không thể có. Anh chắc là hiểu tôi đang nói gì, ai dám động vào thì gϊếŧ kẻ đó.”
Mới nãy Tần Hiên còn cười đừa tí tửng đột nhiên giật mình, lạnh hết sống lưng, đổ mồ hôi lạnh.
Giang Hải, đã có suy nghĩ muốn gϊếŧ người rồi.
Tần Hiên biết giới hạn của Giang Hải.
Không, đó là vạch đỏ, ai đυ.ng vào là phải chết.
Vũ Nguyên Vũ lập tức bảo Kim Thâu triệu tập người.
Nghe có đại ca tới, tất cả mọi người để mắt trừng lên tới đỉnh đầu để tìm.
Kim Thâu hỏi: “Anh Tần, anh Giang đâu?”
“Đương nhiên là về với bà chủ rồi, có thể ở đây với cậu sao?” Tần Hiên hừ lạnh.
Giang Hải luôn là như vậy, vợ lớn như trời, tất cả mọi người đều biết.
Tần Hiên nói: “Chút chuyện vặt này không cần mấy anh em Thất Hồn ra tay, càng không cần anh Giang bận tâm.”
“Nếu như việc này chúng ta làm cũng không xong thì cùng nhau biến đi, không xứng đi theo anh Giang.”
Mười mấy người, ngay lập tức nghiêm túc lại.
Cười thì cười chơi thì chơi, một khi Giang Hải đã giao nhiệm vụ thì không thể giỡn được.
Tối nay, họ chỉ có một mục đích, san bằng hết các thế lực khác ở phía Đông thành phố.
Tần Hiên ra hiệu, mười mấy người lập tức lên xe, rất nhanh chiếc xe đã lao đi.
Bóng đêm dần dần âm u, thành phố xi măng cốt thép san sát trở thành một dạng nhộn nhịp khác.
Bởi vì thành phố Giang Tư không có sản nghiệp mờ ám nữa, trị an tốt đến mức biếи ŧɦái, nên Hoành Độ Dương cũng mở rộng ngưỡng cửa.
Bây giờ, thương nhân đến thành phố Giang Tư đầu tư tấp nập không ngớt, đèn neon cũng chỉ mới sáng lên.
Phía Đông thành phố, đầu đường cuối ngõ có nhiều người lấm la lấm lét.
Nam thì chào hàng bán các loại hàng cấm, nữ thì ăn mặc mát mẻ, bàn xong giá cả là thân xe đong đưa rung lắc.
Một cửa tiệm massage, ánh đèn hồng đỏ mê hoặc người mơ màng.
Dưới sự đả kích của Giang Hải, các cửa tiệm massage phải đóng cửa ngừng kinh doanh một thời gian.
Bây giờ, Giáp Nhị đã tiếp quản tiệm massage này.
Anh ta đang mang chai rượu ra chuẩn bị nhậu, đang rất vui vẻ vì mỗi này đều có rất nhiều tiền chạy vào túi, đếm tiền mỏi cả tay.