Trong phòng VIP, Hồng Tam Lão đứng ngồi không yên, hút hết xì gà vẫn không có tin tức, chưa bao giờ hắn ta lại lo lắng như vậy. Đan Lục là cánh tay đắt lực của hắn, chưa bao giờ lại im ắng như thế.
Nhưng trong lòng Hồng Tam Lão cũng có chút tự tin xót lại, Đan Lục là người thế nào chứ? Dù là đánh không được cũng sẽ thoát được, cả Giang Tư không một ai là đối thủ của hắn.
Còn Cố Hiển vẫn nơm nớp lo sợ, chờ đợi trong hồi hộp. Ông ta hết nhìn đồng hồ lại nhìn Hồng Tam Lão, mồ hôi không ngừng tuôn ra.
“Lão Tam…Lão Tam…” Một tên đàn em của hắn chạy xộc vào, vẻ mặt không tốt lắm.
Hồng Tam Lão cảm giác có điềm xấu: “Ma đuổi sao? Nói mau…”
Thấy tên đàn em ấp úng, khó nói, hắn lên tiếng: “Đan Lục trở vể? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Anh Lục… bị thương nặng…” Tên đàn em còn không dám nói quá lớn, sợ rằng làm Hồng Tam Lão không vui sẽ trút giận lên đầu mình.
“Mẹ kiếp, nó đâu?” Hồng Tam Lão vẻ mặt không tin được, như ăn phải ruồi bọ.
“Anh…Lục…về…về nhà rồi!” Giọng nói run run của tên đàn em càng thêm hoang mang.
Nhà? Chính là nơi ẩn nấp khi có chuyện không hay xảy ra. Rõ ràng chỉ khi cần thiết mới “về nhà”. Hồng Tam Lão bắt đầu cảm giác có nguy cơ, Giang Hải có thể làm cho Đan Lục bỏ “về nhà” chứng tỏ thực lực không phải dạng vừa.
Nhưng điều làm hắn ta sợ hơn là không có Đan Lục thì chuyện sau này sẽ ra sao? Kẻ thù của hắn quá nhiều, nếu họ tìm tới…
Hồng Tam Lão vội vàng đi như bay: “Đi!”
Hắn muốn lánh đi, phải chờ Đan Lục quay lại cạnh hắn, bản thân hắn hiện tại ốc không mang nổi mình ốc, không thể lo quá nhiều được.
“Lão Tam…Lão Tam…” Cố Hiển gọi với theo nhưng vẫn không kịp với tốc độ của Hồng Tam Lão.
Cố Hiển ngây người, nếu Hồng Tam Lão bỏ đi như thế thì rõ ràng mọi chuyện đã không còn hy vọng nữa. Đan Lục kia lại thua?
Hồng Tam Lão đang chạy thì chợt nhớ gì đó, quay vội lại văn phòng, nhét hết tiền vào một ba lô lớn, gấp gáp cứ như nếu hắn chậm một giây có thể sẽ chết chắc.
Hắn vừa đi ra bắt gặp một người qua đường, làm hắn giật bắn người, đúng là chim sợ cành cong. Hồng Tam Lão chạy bạt mạng tới một căn biệt thự nhỏ ở trong khu ven rừng, rất khó nhận ra.
Hồng Tam Lão phải đi vòng vèo mất một ngày mưới tới nơi, khi đi vào biệt thư vẻ mặt vô cùng cẩn trọng. Hồng Tam Lão nhìn thấy Đan Lục bị thường vội vàng hỏi chuyện đã xảy ra.
Đan Lục biến sắc, sợ hãi tột cùng: “Người này không đυ.ng chạm được, nếu không chúng ta chết chắc.”
Hồng Tam Thấy vết thương của Đan Lục chỉ được băng bó qua loa vội đứng dậy: “Mẹ kiếp, tôi đi tìm bác sĩ.”
“Đừng.” Đan Lục đã bị phế toàn bộ. Gân tay chân đều bị cắt đứt, các khớp đều như vô dụng: “Không được để bất kỳ ai biết chúng ta ở đây, nếu không cũng chẳng còn mạng rời đi.”
“Tên khốn Tần Hiên hại chúng ta, nó đừng hòng yên ổn.” Hồng Tam Lão quá mức tức giận.
Hồng Tam Lão cho rằngTần Hiên muốn hại mình, nếu không tại sao lại không tự đi đối phó Giang Hải lại nhờ hắn chứ.
Hắn gọi cho Tần Hiên.
Tần Hiên đang ở phòng làm việc của Tần Hạo, đã sớm mất kiên nhẫn. Tần Hạo không cho anh ta tự ý hành động, bên Hồng Tam Lão lại chẳng có chút tin tức nào.
Đang định tìm Giang Hải thì Hồng Tam Lão gọi đến..
Tần Hạo nhìn qua gật nói: “Có lẽ ổn rồi.”
Tần Hiên vẻ mặt thả lỏng: “Đấy! Anh cứ lo hảo, để em xử lý có phải nhanh hơn không.”
Nhưng vừa nghe điện thoại của Hồng Tam Lão, Tần Hiên đã bị chửi mắng đe dọa. Hắn ta còn cảnh cáo Tần Hiên, nếu không ổn thỏa vụ này, hắn sẽ không để yên.
Tần Hiên có tức mà chưa kip nói thì Hồng Tam Lão đã ngắt tín hiệu.
“Ông ta điên à?” Tần Hiên nói lại cho Tần Hạo nghe về thái độ của Hồng Tam Lão.
Nhưng Tần Hiên thực sự vẫn chưa hiểu Hồng Tam Lão muốn nói gì.
Tần Hạo thay đổi thái độ, như thở dài: “Giang Hải này không nên động, may là chúng ta không trực tiếp ra tay.”
Tần Hiên vẫn kiên quyết không nghe: “Gì chứ? Em sẽ tập hợp an hem, cho nó thê thảm.”
Tần Hạo ngăn cản: “Có biết động não không? Chúng ta là nhất sao? Có những người không thể chọc thì đừng dại động vào, có ngày chết không biết tại sao mình chết đấy!”
Tân Hiên không cho là đúng, nói văn vẻ cho hay, cứ nói thẳng là sợ đi, anh trai anh ta sợ, chứ anh ta không sợ. Lăn lộn bao năm có gì chưa gặp? Còn sợ một tên không chút tiền đồ kia sao?
Tần Hạo nhanh chóng gọi điện: “Chuẩn bị một thẻ một tỷ, một thẻ mua hàng sáu trăm triệu. Gấp. Tôi muốn có ngay!”
“Anh làm gì?” Tần Hiên sững sờ.
“Còn làm gì? Không xin lỗi tên Giang Hải kia thì làm gì? Anh còn chưa muốn chết đâu.” Tần Hạo sợ hãi nhớ lại lúc đó, Giang Hải nhấn mạnh nếu không đến đúng hẹn sẽ tính lãi.
Tuy bị đánh và vũ nhục thế kia làm Tần Hạo tức giận, nhưng anh ta vẫn nhớ tới Giang Hải khi đó đã nói gì, với thái độ thế nào. Anh ta không quên được.
Tần Hiên không chịu được lên tiếng: “Sao lại xin lỗi? Chúng ta cần phải làm thế sao? Hắn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, không cần làm thế!”
Tần Hạo nghiêm giọng: “Tại sao Hồng Tam Lão trở mặt? Chẳng lẽ chú không nghĩ thử xem?”
“Chỉ là tổn thất vài người mà thôi.”
Hồng Tam Lão là người ra sao? Anh em họ còn không rõ sao? Hồng Tam Lão cái gì gọi là nghĩa khí chứ? Không có! Hắn ta chỉ nghĩa khí với tên Đan Lục kia, mà cũng không gọi là nghĩa khí gì đó, suy cho cùng vì Đan Lục có giá trị lợi dụng mà thôi.
“Chẳng lẽ…tên Đan Lục kia…xảy ra gì rồi?”
Tần Hiên ngăn cản anh trai: “Khoan đã anh! Biết đâu tên Giang Hải kia chỉ có chút võ vẻ, ngoài ra chả có gì thì sao? Nếu thực sự có tiềm lực, tại sao lại đi ở rể? Đan Lục bị gì đó hay không cũng chưa chắc mà.”
Tần Hạo suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Tần Hiên như có dự tính gì đó.
“Tung tin Đan Lục gặp chuyện.”
Tần Hiên như hiểu ý: “Anh muốn dẫn kẻ thù của Hồng Tam Lão đến? Nhưng họ tin sao?’
Tần Hạo mỉm cười đắc ý: “Hồng Tam Lão gây thù còn ít sao? Họ cũng sẽ điều tra, nếu Đan Lục không sao thì coi như tin nhảm, nếu có chuyện thật…khà khà…”
Tần Hào đoán đúng, những kẻ có thù với Hồng Tam Lão đều sôi sục điều tra, cả vị trí căn biệt thự cũng tra ra, chỉ thiếu dẫn người đến lục soát, nhưng họ đều chậm một bước.
Đêm tối như ẩn như hiện, thích hợp gϊếŧ người nha.
Một bóng người xuất hiện trong biệt thự của Hồng Tam Lão, khăn mặt tháo xuống, sừng sững đứng đó, nhìn Hồng Tam Lão và Đan Lục như hai kẻ đã chết.
“Thất Hồn…là Thất Hồn.” Hồng Tam Lão sợ hãi gọi tên người kia.
Thất Hồn hầu như không được nhiều người biết, nhưng Hồng Tam Lão là một trong số ít biết đến Thất Hồn và khả năng của anh ta.
Đan Lục lê thân người cầu xin: “Tha cho lão Tam, xin hãy gϊếŧ tôi.”
“Đều phải chết!” Thất Hồn lạnh lùng đáp.
Hồng Tam Lão vãi cả ra quần, sợ tới mức không đứng nổi: “Tôi không thù hằn gì với Tần Hiên cả…sao lại…”
Thất Hồn vun dao: “Tìm Diêm Vương sẽ rõ.”
Vệt nhỏ trên cổ Hồng Tam Lão cứ thế tuôn máu, hắn ta ngã xuống. Âm thanh dao vụt trong gió, hoàn toàn không thấy được bóng dáng.
“Đủ sâu! Anh che giấu rất tốt, ai cũng bị lừa. Thì ra…anh và hắn ta…đều là một bọn…”
Đan Lục ngay lúc chết mới hiểu được, Thất Hồn giấu không chỉ năng lực mà còn có thân phận thật. Đầu của Đan Lục lăn long lóc.
Một lúc lâu sau, những kẻ thù của Hồng Tam Lão và Đan Lục vây ngoài biệt thự. Hai người bọn họ kết thù bao nhiêu người có lẽ cũng không kể xiết. Thông tin Đan Lục bị thương bị tung ra, thì những kẻ này kéo tới.
Mọi việc kinh doanh của Hồng Tam Lão dừng lại, không ai biết hai người đã đi đâu. Cũng không ai biết người tung tin đồn, cho họ vị trí căn biệt thự kia. Kẻ thù tụ tập đến đây chỉ muốn mạng của hai người bọn họ.
Nhưng vào biệt thự thì chờ mọi người chỉ là hai cái xác lạnh ngắt. Trên tường còn có ký hiệu đáng sợ bằng máu tươi, nhìn như hình một thiên sứ đọa quỷ.
Ngoài ra, còn có những hành vi dơ bẩn của Hồng Tam Lão trong nhiều năm qua được viết bằng máu tươi, có thể thấy máu của hai người kia không đủ để viết hết tội trạng của họ.
Tại biệt thự Hoàng Kim Giáp Lân.
Đêm khuya,
Vì Cố Uyển Như cần đi tắm, nên Giang Hải chỉ có thể ở bên ngoài tưởng tượng, thật là quá khó chịu. Muốn hại chết anh mà.
Khi Cố Uyển Như xong xuôi, cô mặc một bộ đồ kín cổng cao tường, hầu như không hề lộ chút da thịt nào.
Giang Hải tiếc nuối: “Sao lại không phải là váy ngủ chứ?”
“Anh đi tắm đi”. Cố Uyển Như thúc giục.
Thực ra Giang Hải đã tắm từ trước, chỉ muốn chờ Cố Uyển Như mà thôi. Anh nắm lấy tay cô: “Chúng ta đi ngủ nha.”
“Tôi ra ghế sô pha.” Cố Uyển Như quyết đoán: “Anh cứ ở phòng ngủ.”
Giang Hải không thể chịu thiệt thòi được. Anh có chút hối hận, vẫn là căn nhà nhỏ kia tốt, dù gì hai người cũng cùng phòng với nhau, cũng không có phòng khách mà phân chia.
“Không được! Không cho em ngủ phòng khách.” Giang Hải cố chấp.
Cố Uyển Như cười: “Vậy anh ngủ sô pha.”
Cô nhanh chóng đẩy Giang Hải, rồi đóng sầm cửa lại. Anh không chịu đi, cứ như thế đứng ở ngoài. Cho đến khi Cố Uyển Như không chịu được mở cửa cho anh, vẫn là như cũ, anh ngủ dưới đấy, cô ở trên giường.
Giang Hải bức rứt không thôi. Có nhà đẹp, giường ấm, vợ yêu mà lại phải làm bạn với nền nhà lạnh ngắt. Còn có nhìn mà không được ăn. Thật quá xui xẻo!
Nhưng không sao, ít ra hôm nay vẫn còn được nằm cùng phòng, mà phòng lại quá rộng, vậy là sự xa cách càng lớn rồi.
Giang Hải thăm dò, thấy Cố Uyển Như chưa ngủ thì nhỏ giọng: “Vợ ơi…”
“Hửm…” Cố Uyển Như đáp lại, xoay người chờ Giang Hải nói chuyện.
Giang Hải cười gian manh hỏi: “Em yêu anh có được không?”
“Vô vị.” Cố Uyển Như mặc kệ Giang Hải .
Sau đó Cố Uyển Như cũng khó ngủ được. Bản thân cô tự hỏi liệu mình sẽ yêu Giang Hải chứ? Cố Uyển Như không rõ nữa, nhưng cô biết Giang Hải làm mọi thứ đều vì cô.
Cô cảm nhận được Giang Hải không đơn giản, có thể mua sắm những thứ xa xỉ kia, thì chắc chắn phải là người có tiền, còn có thân phận nữa. Tuy là dùng tiền để xử lý, nhưng cô cảm thấy anh rất chân thành, làm mọi thứ cũng vì cô và gia đình.
Cố Uyển Như cảm nhận rõ chân tình kia, không chỉ là tiền tài, mà là sự chân thành tuyệt đối. Với phụ nữ, gặp một người vì mình làm tất cả, vì mình mà có thể làm những điều nguy hiểm, sao lại không động tâm?
Nhưng với người có tiền thế kia, thì có lẽ phụ nữ theo anh rất nhiều nhỉ?
Suy nghĩ miên man một lúc, Cố Uyển Như lại ngủ lúc nào không hay. Trong giấc mộng đẹp, cô thấy mình như nàng công chưa nhỏ, Giang Hải nuông chiều hết mực, muốn gì được đó. Giang Hải vô cùng ấm áp, an toàn.
Sáng hôm sau,
Giang Hải dậy từ sớm, nhìn thấy đồ ăn theo đơn thuốc được chuẩn bị xong cho Lôi Nhân Hào. Cố Vân Lệ hỏi Giang Hải rất nhiều, chỉ sợ mình làm sai sẽ ảnh hưởng sức khỏe Lôi Nhân Hào.