“Không xong rồi!”
“Đường chủ bị đàn thú vây đánh rồi!”
Các trưởng lão ăn dưa nghẹn họng nhìn trân trối, sững sờ đứng tại chỗ, phát hiện ra yêu thú đang ác chiến với bọn họ cũng nhao nhao bỏ chạy, không muốn sống lao về phía Đường chủ đại nhân, tựa hồ trong mắt nhóm tinh thú chỉ có một đối thủ đó!
Chưa từng gặp phải việc lạ bực này!
Chẳng qua không một ai có dũng khí tiến lên viện trợ, ánh mắt phun hỏa kia, răng nanh bay múa đầy trời kia, một tiếng lại một tiếng rít gào xé rách nhân tâm kia, đều khiến cẳng chân bọn hắn run lập cập!
Khi số lượng địch nhân vượt quá một mức độ nhất định, thì cho dù là cường giả Khai quang cảnh như Võ Đường chủ, cũng không thể mãi loá mắt như sao trên chiến trường. Hắn tựa như một hạt đậu thép bị vứt bỏ vào chảo dầu, không những không thể đâm thủng đáy nồi, mà còn chỉ có thể sôi trào cùng dầu nóng dưới ngọn lửa lớn.
Võ Đường chủ quay cuồng, tiếng kêu càng ngày càng thảm.
Tu sĩ Phục Hổ Đường co vòi, đệ tử Phi Long Quan mắt lạnh đứng nhìn, các trưởng lão Cự Thần Tông vốn dĩ đều là bậc hảo hán nhiệt huyết, nhưng một ngày một đêm này, những gì tận mắt thấy chính tai nghe đã giúp bọn hắn lĩnh ngộ một đạo lý, đó chính là không đáng liều mạng vì hạng tiểu nhân vô sỉ.
“Ai! Ta lại ác độc! Ta không rộng lượng như những hài tử đó! Vì quái gì nhìn họ Vũ gặp báo ứng, vết thương của lão phu liền hết đau rồi?” Hùng bá áy náy mà sờ sờ ngực mình.
“Hiện giờ … chuồn là thượng sách!” Mí mắt Sầm Nguyên Liệt nhảy lên kịch liệt.
Nếu ngay cả Võ Đường chủ cũng bị xử lý, thì mạng nhỏ của bọn họ càng không được bảo đảm!
Không chờ bất kỳ ai đáp lời, hắn lập tức cưỡi Liệt Diễm Phong Ưng bay lên không trung!
“Uy! Sầm thiếu hiệp, ngươi … ngươi ngươi ngươi, ngươi không phải còn muốn cưới đại tiểu thư nhà chúng ta sao?”
Các trưởng lão Phục Hổ Đường thấy Sầm Nguyên Liệt bỏ chiến, gấp đến độ dậm chân.
“Cút đi! Cọp cái kia, lão tử từ bỏ!” Điên cuồng chạy trốn, biểu tình Sầm Nguyên Liệt vừa chật vật vừa hung tàn.
Không sai biệt lắm!
Chân Tiểu Tiểu đứng trên đỉnh núi, nhìn cảnh tượng thú triều nuốt hết Võ Đường chủ.
Lại tiếp tục loạn như thế, chỉ sợ người một nhà phải bị liên luỵ.
“Một trắng một đỏ, ngươi … chọn cái nào?”
Mở ra bình dược trong tay, một viên đan dược trắng tinh và một viên đan đỏ màu sắc không dễ hình dung lắm chậm rãi bay lên không trung, lơ lửng hai bên trái phải cá sấu ẩn huyết.
Đan phương thứ ba, một đỉnh hai đan, sắc vị khác biệt.
Dường như sẽ có hai loại tác dụng khác biệt.
Nhưng mà chỗ hố người của truyền thừa trong Thú Linh Thạch chính là, cho đan phương trước, đợi khi thạch chủ luyện ra đan dược phẩm chất Vô hà rồi, lại thông báo cách sử dụng sau.
Bởi vì không muốn lúc nào cũng hãm thân trong nguy cơ thạch hủy thú tử nhân vong, lần này Chân Tiểu Tiểu ra tay ngăn chặn hai viên đan ngưng kết thành phẩm chất Vô hà.
Cho nên hiện tại, nàng hoàn toàn không biết gì cả về công dụng của đan dược.
Chỉ có thể mặc cá sấu yêu tự mình lựa chọn.
Chọn cái nào đây?
Bên trái trong suốt trắng tinh, nhìn qua giống như là viên trân châu lớn, mang theo hương vị của hải sản ngon nhất.
Bên phải thì nhìn nghiêng là đỏ, nhìn thẳng là hồng, giống như tinh hoa được chế tạo từ một biển hoa rộng lớn, lại khiến người ta nhớ tới cánh hoa trái cây đỏ mọng dập dờn trong bể tắm, và cả làn da trắng muốt của các cô nương……
Lão tử đều muốn!
Diệt ha ha ha ha!
Hai mắt phát ra ánh sáng quỷ dị, miệng rộng của cá sấu ẩn huyết quét ngang, dường như định đớp hết!
“Dược tính hai đan tương khắc, ăn cùng lúc nói không chừng sẽ nổ mạnh.” Chân Tiểu Tiểu hừ nhẹ một tiếng, sao có thể không biết tính tình khắm thối của Tiểu Thấu Minh?
Cuống cuồng ngậm miệng, răng nanh thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi.
Ánh mắt u ám, một lần nữa trầm tư lúc lâu, cá sấu ẩn huyết quả nhiên há mồm về bên phải, nuốt viên đan dược đỏ màu sắc diễm lệ kia vào trong bụng!
Thật sướиɠ a a a a!
Máu tươi trong người như đang sôi sào, mỗi một mảnh vảy giáp đều mở ra, mỗi một lỗ chân lông đều toả ra khói trắng lượn lờ!
Thình lình, hai mắt cá sấu ẩn huyết phun ra hai luồng sáng tà ác!