“Nàng có thể cứu chúng ta! Ngọn lửa của thiếu nữ kia, có thể đẩy lùi tinh thú!”
Từ những ảo tưởng mỹ lệ, mọi người lập tức quay về với hiện thực, giây phút hiện tại, cho dù là một kiếm huy hoàng của Cữu Tử Mặc cũng không thể đoạt đi tầm mắt cuồng nhiệt của mọi người từ trên người Chân Tiểu Tiểu!
Ở một đêm dài hơi lạnh này.
Ngay cả cường giả Khai quang còn khϊếp sợ Địa Nguyên Chi Thể của Hổ Tranh tới mức bỏ chiến phòng thủ, thì một thiếu nữ dũng cảm đến từ Phi Long Quan lại giương dải lửa xanh biếc, giành lấy một cơ hội sống cho vô số người!
“Nha đầu!”
Phòng trưởng lão của Cự Thần Tông đã ngự không bay tới, nhẹ nhàng hạ xuống trên lưng cá sấu ẩn huyết, nhưng không dám làm phiền Chân Tiểu Tiểu.
Vốn dĩ muốn đến cứu nàng, nửa đường lại kinh ngạc phát hiện, Chân Tiểu Tiểu cũng không phải đi lên chịu chết.
Hoàn toàn tương phản, có lẽ trong trận chém gϊếŧ này, nàng mới là ngôi sao lóa mắt nhất!
“Nha đầu, lão phu có thể giúp ngươi làm gì?” Không dám lên tiếng quá to, Phòng trưởng lão mạnh mẽ áp xuống sự kích động và tò mò trong lòng, dò hỏi yêu cầu của Chân Tiểu Tiểu.
Mặc dù phạm vi lay động của ngọn lửa xanh có hạn, nhưng đã bày ra đặc tính bất phàm trước mắt thế nhân. Nếu nó còn có thể mở rộng……
Vậy tất sẽ nghịch chuyển toàn bộ chiến cuộc!
“Tiền bối.”
Chân Tiểu Tiểu nhẹ nhàng gật đầu, khuôn mặt nhỏ tinh xảo và ánh mắt kiên nghị, lập tức để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Phòng trưởng lão một lần nữa.
“Tiền bối, ta cần lửa, lửa thật lớn, ngọn lửa có thể bảo vệ toàn bộ Phục Hổ Đường!”
Quay đầu nhìn sơn môn Phục Hổ Đường ở xa xa, biểu tình của Chân Tiểu Tiểu nghiêm túc, chính khí lẫm liệt, tựa hồ nguyện hi sinh hết thảy vì đạo hữu, vì hữu tông.
Lửa?
Phòng trưởng lão rũ mắt trầm tư, rồi nhìn nhìn các đệ tử Phục Hổ Đường cả người đẫm máu đang chới với giữa lằn sinh tử, nhìn nhìn những trưởng lão Trúc cơ kỳ đan điền đã khô cạn tới cực độ. Hắn hiểu ra, bảo hộ vật chết còn không bằng trước tiên cứu người sống!
“Vì sao ngọn lửa của ngươi lại đặc biệt như thế?”
Cảm thấy quyết định kia trong lòng mình có phần lớn mật, Phòng trưởng lão hỏi câu cuối cùng.
Chân Tiểu Tiểu chớp chớp hai mắt, làn mi dày che phủ con ngươi sáng như sao trời.
“Thời trẻ … vãn bối có chút tạo hóa, đổi được ít phấn từ tay một vị kỳ nhân. Năm đó, vị dược sư thần bí kia từng nói với ta, một khi đốt cháy vật này sẽ có thể đè nén chiến tâm của tinh thú, ngăn cản thú triều nguy ngập. Đáng tiếc, lúc ấy vãn bối chỉ nghĩ lão nhân gia hắn nói đùa, cũng không để trong lòng, hôm nay là bị buộc bất đắc dĩ mới nhớ đến.”
Lấy ra từ trong tay áo một nắm phấn xanh, Chân Tiểu Tiểu thật cẩn thận đặt vào tay Phòng trưởng lão, nghiêm túc dặn dò.
“Những năm gần đây, may mà không vứt Khu Thú Phấn, còn lại không ít.”
“Thật sự có thể đuổi thú? Cách thức kỳ lạ bực này, bản tôn mới nghe lần đầu!”
Không đợi Phòng trưởng lão nói thêm lời nào, Võ Đường chủ đã bay tới từ bên cạnh, nhanh chóng đoạt lấy bột phấn, thiêu cháy nó trên tay!
Vũ Võ vốn là hỏa tu, tự nhiên dễ dàng châm lửa. Hắn thúc dục linh khí, một mảnh biển lửa phạm vi trăm mét lập tức lan ra trước người.
Dược tra hòa tan, nhuộm đẫm sắc lửa thành màu xanh bích!
Quả thực!
Bị ngọn lửa kí©ɧ ŧɧí©ɧ, một giây trước ánh mắt nhóm tinh thú còn lộ ra sát ý, một giây sau đồng loạt quay đầu chạy trốn!
“Giao toàn bộ ra đây! Giao toàn bộ Khu Thú Phấn trong tay ngươi ra đây!” Võ Đường chủ vô cùng kích động, toàn thân liên tục run rẩy, một bên rống to, một bên duỗi tay đến trước chóp mũi Chân Tiểu Tiểu.
Thái độ này của ngươi là có ý gì ?
Đôi mày của Phòng đại trưởng lão Cự Thần Tông nhăn lại nhỏ tới không thể phát hiện, thấy tân đường chủ không biết điều như vậy, thập phần bất mãn.
Mà Chân Tiểu Tiểu dường như cũng không so đo thái độ của người khác đối xử với mình thế nào, khẳng khái đặt ba cái dược bình đế trắng hoa xanh vào trong tay Võ Đường chủ.
_NL_
Một lần nữa giới thiệu về các đan phương của Thú Linh Thạch:
Đan phương thứ nhất: Hương Nhị Đan (đan dược dẫn trùng)
Đan phương thứ hai: Hiền Lương Đan (thuần hoá tinh thú, bã dùng đuổi thú)