Đến khi mặt trời ngả về tây, đến khi Bắc Tam Tam đã ăn kẹo tới chua loét dạ dày, Chân Tiểu Tiểu rốt cuộc cũng tỉnh lại từ giấc ngủ say, rồi tiếp tục bị một bàn tay của Tiểu Chúc Chúc đập xuống Ngưng khí tầng bảy.
Nhìn bàn tay quen thuộc kia của Chu Châu, nhìn Chân Tiểu Tiểu khí định thần nhàn, Cữu Tử Mặc một lần nữa không còn lời nào để nói, chỉ là ghen ghét soi chòng chọc vị trí đan điền của nàng.
Dùng phương thức đáng sợ như thế ngưng luyện nội tình, phác họa tiên đài Trúc cơ, chẳng lẽ ngày sau Chân Tiểu Tiểu sẽ kết ra Nhật Thịnh Cơ Đài trong truyền thuyết?
Tinh Thần, Nguyệt Vọng, Nhật Thịnh!
Cơ đài của tu sĩ có ba loại phẩm chất.
Người dựng Nguyệt Vọng có hi vọng Kết đan, người xây Nhật Thịnh mới là đạo chủng của thiên địa! Tuy rằng không phải tất cả Nhật Thịnh Trúc Cơ đều có thể đạt được vinh quang vô thượng, nhưng những người vấn đỉnh chí cường Đông Linh, tất cả đều là Nhật Thịnh!
“Chúng tiểu nhân, tới lúc chúng ta lên sân khấu rồi!”
Cảm nhận khí tức chiến hỏa trong rừng, nghe âm thanh ồn ào náo động bên tai, nhìn mặt trời ngả bóng về tây, "xoẹt" một tiếng, Chân Tiểu Tiểu xé rách làn váy của mình.
Đùi thon trắng nõn.
“Ngươi muốn làm gì? Ta còn là hài tử nha!”
Bắc Tam Tam che mắt hét chói tai, lập tức lui về phía sau, lại bị Chân Tiểu Tiểu bổ nhào lên trước lột sạch, chỉ để chừa cái quần con.
Chân Tiểu Tiểu bôi ba vệt bùn đất lên mặt, vẻ mặt ghét bỏ nhìn bụng nhỏ ngấn thịt của Bắc Tam Tam.
“Vẻ vang đi? Ngươi cho rằng chúng ta đang đi chơi sao? Phải thảm thiết! Thảm thiết hiểu hay không? Hiện tại càng thảm thiết, hình tượng của chúng ta sẽ càng quang huy!”
Dưới yêu cầu nghiêm khắc của Chân Tiểu Tiểu, Cữu Tử Mặc, Đường Lương và Đỗ Nhược Phi, nhanh chóng hoá trang thành bộ dáng khất cái, ngay cả Tiểu Gấu Nâu trong tã lót cũng không được buông tha, mặt bị xoa đầy máu không biết lấy từ đâu ra.
Duy nhất Tiểu Chúc Chúc, Chân Tiểu Tiểu hạ nghiêm lệnh không cho phép lộ thịt, lúc này mới giữ lại áo trên và quần dài.
“Tiểu Thấu Minh! Mở đường!”
Tiểu nhân, tuân lệnh!
“Oanh” một tiếng, cá sấu yêu giáp đen khổng lồ ầm ầm xuất hiện giữa rừng, tản mát ra thú tức Trúc cơ Hậu kỳ Ngụy Khai quang. Dã thú đang lao vội trong rừng lập tức chấn động, theo bản năng đánh giá đoàn người Chân Tiểu Tiểu.
“Cha! Làm sao quân viện thủ của Cự Thần Tông còn chưa tới nha?” Vũ Nhạc Vi chiến đấu một ngày trên chiến trường, Linh Hoa Kiếm gãy nát, đôi tay phồng rộp.
Nếu không phải thân phận nàng bất phàm, được các trưởng lão bảo hộ, kết cục có lẽ còn thảm hại hơn.
“Đã truyền tin cầu cứu, lão nhân chết tiệt kia của Cự Thần Tông trầm mê luyện khí không thể tự kềm chế, không có hồi âm, chẳng qua Đại trưởng lão của bọn họ có đáp lời, sẽ nhanh chóng dẫn theo môn hạ đệ tử đi cứu viện, tính tính thời gian, hẳn là sắp đến!”
Vũ Võ an ủi nữ nhi bảo bối duy nhất của mình, kỳ thật chính mình sớm lo lắng tới róng ruột nóng gan.
Tinh thú công kích sơn môn quá nhiều, một cường giả Khai quang như hắn cứu đầu này giúp không được đầu kia, nhìn đầu kia xem không thấy đầu này.
“Còn có ngươi! Không phải Thiếu tông Thần Ưng Giản sao? Vì sao lúc gặp nạn, phi ưng của Thần Ưng Giản đến chậm như vậy?”
Vũ Nhạc Vi nghẹn một bụng lửa giận, tức giận chất vấn Sầm Nguyên Liệt.
“Thần Ưng Giản cách Phục Hổ Đường bao xa, ngươi lại không phải không biết!” Nếu Đường chủ không có ở đây, Sầm Nguyên Liệt thật muốn cho nữ nhân không đầu óc này một cái tát.
Dung mạo cũng chỉ như thế, tính tình còn ngang ngược không nói đạo lý, thực sự vô cùng đáng ghét!
Âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, sau khi cưới Vũ Nhạc Vi về nhà, có được sự giúp sức của Phục Hổ Đường rồi, hắn sẽ lập tức nhốt nàng ta trong phòng, cấm đi ra ngoài.
Không phải chỉ là một nữ tu Ngưng khí nho nhỏ sao? Đã không có phụ thân nâng đỡ, thì đành chịu hắn mặc sức chà đạp?
Ngay lúc đám người Phục Hổ Đường oán than dậy đất.
Phía cuối đàn thú lao ra từ rừng sâu, đột nhiên cuốn lên một cỗ cuồng phong!
Thú uy cuồn cuộn, hoàn toàn không thua kém hồn thú chủ chiến Xích Ban Mãnh Hổ của Đường chủ, nó tựa như một ngọn núi lớn chợt giáng xuống từ không trung, hung hăng áp trên đầu mọi người!