“Bắc sư đệ, ngươi đến rồi! Ơ? Này… Đây là sư muội mới nhập môn? Còn là Ngưng khí tầng ba?”
Khoảnh khắc nhìn thấy Chân Tiểu Tiểu, trên đôi má mỏi mệt của Cữu Tử Mặc nhất thời hiện lên sự kinh ngạc nồng đậm.
“Chân Tiểu Tiểu, gặp qua Cữu sư huynh!”
Bản lĩnh lớn nhất của Chân Tiểu Tiểu chính là, ở trước mặt bất kỳ người xa lạ nào đều có thể cười như gặp người quen cũ.
Sau một lát sửng sốt, Cữu Tử Mặc cũng mỉm cười ấm áp với Chân Tiểu Tiểu.
“Hoan nghênh Chân sư muội, có lẽ Bắc sư đệ đã nói hết quy củ cho ngươi rồi, hiện tại Quan chủ và trưởng lão vắng mặt, mọi việc trong tông đều do đệ tử tự giác, vậy nên vô luận muốn đổi pháp bảo, thần thông hay là nhiệm vụ tốt, hết thảy dựa vào công huân tông môn nói chuyện.”
Vừa nói, Cữu Tử Mặc vừa lấy ra một lệnh bài bằng trúc từ trong lòng ngực, đơn giản viết lên ba chữ “Chân Tiểu Tiểu”, sau đó ném vào tay Chân Tiểu Tiểu.
Vật ấy đã qua tế luyện, có thể ghi chép hoạt động hằng ngày của đệ tử Phi Long Quan.
“Về phần làm sao để kiếm công huân, ở chỗ chúng ta có vô số biện pháp, lát nữa ngươi có thể tự mình đến trước bảng nhiệm vụ xem, có rất nhiều mục mỗi ngày cần phải hoàn thành, nhằm đốc thúc đệ tử không nên chậm trễ tu hành.”
“Hiện tại, ngươi đã đạt tới tu vi Ngưng khí tầng ba, nhiệm vụ sẽ không quá khó, nhưng cũng không đơn giản. Qua một đoạn thời gian làm quen, nếu tốc độ nhanh, còn có thể được nhận nhiệm vụ đặc biệt.”
Cữu Tử Mặc liếʍ liếʍ đôi khô nứt, tầm mắt vẫn luôn dừng trên vai Chân Tiểu Tiểu, mà không nhìn thẳng hai mắt nàng.
“Dù sao tông môn chúng ta không có tạp dịch, nhà bếp, phòng giặt, thợ trồng hoa … đều thiếu người, tu hành mệt mỏi, làm chút việc vặt vãnh, còn có thể giải toả tâm trạng.”
Thật sự không hiểu, giặt quần áo nấu cơm có thể giải toả tâm trạng quỷ gì?
Chân Tiểu Tiểu không nhận ra sự khổ sở chợt lóe rồi biến mất trên mặt Cữu Tử Mặc khi nói lời này, chỉ nắm chặt cơ hội tốt khó có được, kêu to lên.
“Cữu sư huynh, ta thích nhất là tiếp xúc với tinh thú, ta muốn dưỡng thú!”
Tiểu Tình Xà thân ái, cô nãi nãi ngươi tới! Tiểu Phi Ưng đáng yêu, đến tương thân tương ái cùng tỷ tỷ nào! Diệt ha ha ha ha.
Tốt nhất các ngươi nên cầu nguyện, bản cô nương có thể một đỉnh thành đan, bằng không tương lai ngày ngày rút lân lấy máu, sẽ ở phía trước không xa chờ các ngươi.
Không ngờ được Chân Tiểu Tiểu có yêu cầu như vậy, Cữu Tử Mặc sửng sốt một chút, nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhiệm vụ này, danh ngạch đầy rồi!”
Mẹ nó!
Quả thật là nhiệm vụ béo bở nha!
Danh ngạch hết, càng chứng minh việc ấy thật sự lắm người tranh!
Chân Tiểu Tiểu vỗ đùi, đột nhiên nhảy lên.
“Sư huynh trước đừng định luận, ta có bạc!”
Trẻ nhỏ dễ dạy nha.
Nhìn bóng dáng Chân Tiểu Tiểu, Bắc Tam Tam toát ra vẻ mặt lão phụ hiền từ.
“Vàng bạc phàm tục, vô dụng với ta.” Cữu Tử Mặc nhíu nhíu mày, tầm mắt dừng trên ngọn trúc đung đưa trong gió.
“Không không không … Ta nói chính là pháp tệ.” Chân Tiểu Tiểu cười xoa xoa tay.
Ánh mắt rốt cuộc nhìn thẳng gương mặt Chân Tiểu Tiểu, nhìn bộ dáng nhiệt tình lại đơn thuần của nàng, Cữu Tử Mặc không khỏi có chút đau lòng.
Một tiểu nha đầu lanh lanh lợi lợi, xinh xinh đẹp đẹp như vậy, làm sao mà không cẩn thận bước vào Phi Long Quan chứ? Cảnh ngộ đã đủ đáng thương, trên người cũng chỉ có một chút pháp tệ cỏn con, mình thật sự có thể nhẫn tâm lừa nàng sao?
“Ta……”
Run rẩy da mặt, quả thực không lừa nổi, Cữu Tử Mặc thiếu chút nữa nói ra tình hình thực tế.
Nhưng vào đúng lúc này, Bắc Tam Tam vẫn luôn đứng ở một bên lại đột nhiên hét lớn một tiếng, nhảy ra.
“Hắc nha nha nha nha!”
Tiếng quát của nhóc con chấn động dữ dội, cây trúc còn đổ ba cây, thành công hấp dẫn ánh mắt của Chân Tiểu Tiểu đến trên người mình.
“Một ngàn … Không! Hai ngàn pháp tệ, ngươi có hay không? Nếu có thể lấy ra tay, tất cả yêu thú của Phi Long Quan chúng ta, đều thuộc ngươi quản!”
Hai ngón tay thịt mum múp, dựng trước mắt Chân Tiểu Tiểu.
_NL_
Cảm thấy, đã viết nhiều nữ chủ khổ bức rồi, tới Chân Tiểu Tiểu thì bỗng dưng là một vị tài đại khí thô như vậy, ta thật hưng phấn! Tuy rằng ngày sau còn phải trải qua rất nhiều thăng trầm, nhưng là … có thể sướиɠ lúc nào hay lúc ấy nha ~