Ngay lúc Hoàng Dược lão sắp tức ói máu, Chân Tiểu Tiểu lại đột nhiên quay đầu nhìn hắn, đôi mắt đen láy nhanh chóng tích tụ nước mắt ủy khuất.
“Sư tôn, vừa rồi ta cứu ngươi, hiện tại đến phiên ngươi cứu ta.”
Lời nói thâm tình, nhưng kỳ thực ánh mắt Chân Tiểu Tiểu vẫn luôn dừng lại trên chiếc túi Phong Tuyết Hành Thuyền quen mắt bên eo hắn.
Chết tiệt!
Không những hại Tiểu Chúc Chúc, còn cướp đồ của hắn!
Cái gì?
Bị Chân Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm, Hoàng Dược lão chỉ cảm thấy ớn lạnh từng cơn, chưa kịp phản ứng, thân thể đã chợt nhẹ bẫng, biến thành lá chắn thịt bị đồ nhi hố cha lưu loát đẩy lên phía trước, đón đỡ Lục Nhãn Khô Lâu Ấn.
Oanh!
Trong lúc điện quang hoả thạch, công kích của Cừu Thiên đập trúng xương ngực Hoàng Dược lão, bỗng nghe răng rắc răng rắc giòn vang, Hoàng Dược lão lập tức ngã chổng vó lên trời, biểu tình hoài nghi nhân sinh, tứ chi run rẩy không ngừng.
“Sư tôn! Lão nhân gia ngài thật sự quá quá quá vĩ đại, dưới tình huống như vậy, lại vẫn che chắn cho đệ tử! Đại ân đại đức này, đệ tử suốt đời khó quên.”
Chân Tiểu Tiểu bước một bước xa, vọt tới bên cạnh Hoàng Dược lão, một quyền tiếp một quyền nện xuống vết thương giữa ngực hắn, tiếng khóc kia rõ ràng càng lúc càng sung sướиɠ.
Còn nói không phải chính đạo?
Từng sợi từng sợi tóc đen trên đầu Cừu Thiên dựng thẳng đứng, tức giận phừng phừng, vào lúc Hoàng Dược lão hi sinh vì nghĩa lớn, liều mình cứu đệ tử, hắn một lần nữa nghiệm chứng được phán đoán của mình.
Đáng tiếc hiện tại hắn thực sự vô lực tiếp tục công kích, chỉ có thể xụi lơ dưới mặt đất, liều mạng điều tức, muốn tích tụ lực lượng, đá một đôi thầy trò chính đạo hy sinh vì nhau này xuống địa ngục
“Lão phu … sai rồi, lão phu đáng chết … ”
Biểu tình Hoàng Dược lão nứt toác, da mặt rút gân, tứ chi co giật như động kinh.
“Chân Tiểu Tiểu, Chân tiểu hữu, lão phu cũng không dám đắc tội ngươi nữa, còn mong ngươi giơ cao đánh khẽ, tha lão phu một mạng đi!”
“Ta cùng với Cừu Thiên hiện tại đều không nhấc nổi nửa đốt ngón tay, chỉ cần ngươi lại dùng cái răng kia, hung hăng gõ hắn ba năm phát, gõ vỡ đầu hắn, là có thể hoàn toàn thoát khỏi sự uy hϊếp của ma đạo.”
“Chỉ cần ngươi cho ta một con đường sống, ngươi chính là thủ tịch đệ tử của Dược Các Thất Diệp Cốc, đan dược, nguyên liệu, pháp bảo … Muốn cái gì có cái đó!”
“Nếu ngươi không thích tu đan, vậy lấy lệnh bài của ta đi Phi Long Quan làm đệ tử trao đổi, phải biết rằng chúng ta và thú tông xưa nay quan hệ thân thiết, ngươi đường đường là tu sĩ Chân linh hỏa tám trượng, ở đan tông ta khó có tiền đồ, tuy nhiên tới thú tông, chắc chắn sẽ tiền đồ vô hạn!”
Hoàn toàn bị họa tinh chơi hỏng rồi.
Trong lòng Hoàng Dược lão nghẹn một búng máu nhưng cũng không thể không liên tục xin tha, bày ra trước mặt Chân Tiểu Tiểu đủ loại chỗ tốt, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, nếu không chờ một khắc sau Cừu Thiên hoàn thành điều tức, dù mới tích tụ được một chút ma uy, thì vẫn đủ để khiến cái mạng già của mình lập tức ngỏm tỏi!
“Tha cho ngươi? Có thể.”
Chân Tiểu Tiểu nhướn mày, giật xuống túi Phong Tuyết Hành Thuyền từ trên eo hắn, nụ cười ngọt ngào, thanh âm lành lạnh.
“Ta dưỡng tên ngốc lâu như vậy, cuối cùng lại bị ngươi xẻo tim, chỗ tốt là cái chó má gì? Bản tôn, chỉ cần trái tim kia!”
Mắt đen như hồ sâu thăm thẳm, phảng phất ngâm tẩm mọi hắc ám âm tà trên đời này, hai mắt Chân Tiểu Tiểu khẽ liếc, khóe miệng cong lên vừa yêu dã vừa lãnh khốc, có một loại âm độc từng trải hoàn toàn không hợp độ tuổi.
Cái gì?
Bản tôn?
Nhìn dung nhan như họa ngập tràn tà khí trước mắt, nháy mắt Hoàng Dược lão sợ tới mức linh hồn xuất khiếu, trong lúc nhất thời kinh hoảng thế nhưng nhận định, trong túi da ngây ngô của Chân Tiểu Tiểu ẩn núp một lão quỷ ma đạo.
Khó trách nàng có thể tinh quái như vậy, khó trách trên người nàng luôn có vẻ cổ quái!
“Ta chưa gϊếŧ hắn, ta chưa gϊếŧ hắn, hắn còn sống … ở dược phường dưới chân núi!”
Không cần suy nghĩ, Hoàng Dược lão buột miệng thốt ra, chỉ là nói xong chữ cuối cùng, chợt khựng người, sắc mặt vàng như nến.
_NL_
Hoàng đại mũi: ……
Ngươi cứu ta, là hố ta.
Ta cứu ngươi, ngươi vẫn hố ta.
Trời xanh bất công a a a! Đây là con cái nhà ai, kéo về sinh lại đi!