Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 101: Không Được Ꮆiết Người

“Ồ? Hách Cột Thạch Đảm, có thể minh mục thanh tâm, hơn nữa vẫn là trăm năm tuổi … Ngươi thực ra lại có lòng.”

Kỷ Thanh Y đánh giá bảo vật khá tinh, nhẹ nhàng gật đầu, ở khoảng cách xa hút nó vào trong tay.

Nếu Chân Tiểu Tiểu không yêu cầu, hắn tuyệt đối không nhúng tay vào cuộc chiến đấu giữa hai tên đệ tử Dược Các thực lực thấp kém với Thú vương, tuy nhiên thu được dược thảo chưa sơ chế trăm năm tuổi, thì coi như không mất công bận bịu một hồi.

Thấy Kỷ Thanh Y bày ra dáng vẻ thâm trầm, Chân Tiểu Tiểu không khỏi giật giật khóe miệng.

Nhìn qua là Tương Khiêm chủ động hiến vật quý, nhưng trên thực tế Kỷ Thanh Y nói thế nào thì sự việc sẽ thế đó. Nếu Kỷ Thanh Y gán cho Tương Khiêm tiếng xấu “không biết trên dưới”, sợ rằng Tương Khiêm cũng không còn đường sống trong tông môn.

Cấp thấp lấy lòng cao giai, kẻ yếu dùng tài mua mệnh.

Vốn dĩ, bản chất của tu chân giới chính là cá lớn nuốt cá bé.

Thấy gò má lão nhân Lạc Nhĩ thật vất vả mới hết sưng, lại nhìn thái độ sợ hãi nhiều hơn tôn kính của Tương Khiêm với Kỷ Thanh Y, Chân Tiểu Tiểu cầm Thú Linh Thạch, nhẹ nhàng truyền đạt một mệnh lệnh cho đám thú trong rừng.

“Không được gϊếŧ người.”

Lập kế hoạch phá hư cuộc săn thú lần này của Thất Diệp Cốc chỉ vì tự bảo vệ mình, cho dù nắm quyền sát phạt trong tay, Chân Tiểu Tiểu cũng không muốn chính mình trở thành loại người máu lạnh vô tình.

Thanh âm ôn nhu mà kiên định của nàng lập tức theo gió tản ra tứ phương.

Ở khoảnh khắc răng sói sắc bén sắp cắn đứt cổ Việt Hồng Quang, dưới đáy lòng Độc Nhãn Lang bỗng dưng vang lên giọng nói của Chân Tiểu Tiểu.

Nó chần chờ một lát, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu.

Xí! Không được ăn người? Chơi chả vui gì!

Nhóm yêu thú vây kín Việt Hồng Quang rút đi như thủy triều, chẳng qua trước khi đi vẫn không quên lưu lại dấu hiệu của chính mình trên người con mồi may mắn.

Toàn thân Việt Hồng Quang hằn vô số vết chân thú, hắn run rẩy ước chừng một nén hương, mới phẫn nộ bắn lên từ mặt đất, chỉ trời thét dài.

“Mẹ nhà ngươi! Chẳng lẽ Bích Nhãn Hoa Xà còn có thể gọi tới Cốt Phong, Độc Lang? Lão tử không tin điều vớ vẩn vậy! Lực lượng phong vân, ngươi là của ta! Nhất định là của Việt Hồng Quang ta!”

Những lời này tựa như ma chú triệu hoán ác linh, khiến đám độc trùng dã thú vốn đã mất đi ý chí chiến đấu bỗng dưng dừng bước, ánh mắt một lần nữa trở nên hung ác tàn nhẫn.

Đúng rồi, hắn tên là Việt Hồng Quang nha! Chính là tên đao phủ chém thú vô số nha!

Hắn hẳn là không nằm trong lệnh cấm gϊếŧ nhỉ?

Tới tới tới, quản nó nằm hay đứng, mọi người tẩn cho tên ẻo lả này vài trận!

Thuỷ triều dâng lên, tiếng kêu thảm thiết của Việt Hồng Quang lại chìm nghỉm trong đàn thú dời non lấp biển.

Bích Nhãn Hoa Xà?

Một con chim ưng xám lượn vòng trên không trung, ánh mắt nó chợt lóe, rồi nhanh chóng biến mất sau dãy núi cao, hưng phấn hăng hái đi tìm chủ nhân của nó.

Cùng lúc đó, hai người lúc trước đi sau ác chiến với La Uy, rốt cuộc cũng đuổi kịp tốc độ của Kỷ Thanh Y.

“Thiếu tông.”

Hai bóng người đạp lá khô bước tới từ rừng cây.

Khoảnh khắc Hồng Loan nhìn thấy Kỷ Thanh Y, trên mặt lập tức toát ra vẻ ái mộ không thèm che lấp, nhưng khi tầm mắt nàng đảo qua Chân Tiểu Tiểu, biểu tình lại trở nên vô cùng chán ghét.

Đồng Chiến được Hồng Loan đỡ, bên đùi phải bị chém một vết, miệng vết thương rất sâu có thể thấy cả xương, tuy đã dùng Ngưng Huyết Đan nhưng hiệu quả cực thấp.

Hồng Loan đáng giá xung quanh, mặt đất bị đào ra một cái hố lớn, nàng sửng sốt, sau đó cùng Đồng Chiến quỳ xuống trước mặt Kỷ Thanh Y, vẻ mặt vô cùng áy náy.

“Thuộc hạ tới muộn, hộ chủ vô lực, xin Thiếu tông trách phạt!”

Nghe Hồng Loan nói như vậy, Tương Khiêm hít hà một hơi!

Xem ra lời đồn trong đám đệ tử là sự thật! Thực lực vị Kỷ đại sư huynh này cực kỳ mạnh mẽ, mạnh đến mức khuất phục tu sĩ cùng thế hệ, thậm chí trực tiếp nhận đệ tử khác của chủ mạch làm tôi tớ.

Đồng môn và tôi tớ, hai cách gọi này có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.