“Nguy rồi! Hồng nhan hoạ thuỷ! Chân Tiểu Tiểu kia có lai lịch gì? Thế mà có thể khiến hai cường giả Ngưng khí đỉnh tranh giành tình cảm vì nàng!”
“Mê hoặc Kỷ sư huynh sao, thực quá vô sỉ! Ta cũng muốn làm hoạ thuỷ!”
Trong những tiếng thét chói tai của các nữ đệ tử, không khí căng thẳng và nguy hiểm trước trận săn thú Hắc Điền bị biến đổi hoàn toàn.
Tiểu Chúc Chúc liếc La Uy một cái, nắm tay to đang siết chặt lặng lẽ buông lỏng, nếu không phải tên họ La đột nhiên chém tới một nhát, chỉ sợ hiện tại khuôn mặt tuấn tú của Kỷ đại sư huynh đã biến thành một cái bánh bẹp.
“Chân sư muội, người này bụng dạ khó lường, muốn an toàn, đi theo ta!”
La Uy rất ít khi đối đầu chính diện với Kỷ Thanh Y, nhưng thái độ lần này rất khác thường, cực kỳ cương quyết!
“Kỷ Thanh Y và La Uy xung đột?”
“Không không không, là La Uy chủ động chọc tới Kỷ Thanh Y? Hắc hắc! Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao?”
Sự việc xảy ra ở ven rừng, các trưởng lão không những không can thiệp, ngược lại còn liều mạng nháy mắt ra hiệu cho đệ tử của mình đang vô cùng kinh hoàng cũng vô cùng hưng phấn xem diễn.
Trọng Tử Hưng ngầm hiểu, gật gật đầu với Hồ trưởng lão, lập tức biến mất cuối đường rừng sâu hút, không một ai phát hiện, trong khoảnh khắc hắn vung tay áo, nhúm lông xám trên đầu vai đột nhiên hóa thành một con Thanh Nhãn Sồ Ưng bay lên trời.
Bốn đệ tử của Ngô trưởng lão đạp bước kỳ dị, phi thân lướt cao, dưới chân ẩn ẩn có hoa văn trận pháp, hô hấp của bọn họ đồng điệu, tại giây phút này thế mà tản ra uy áp của Ngưng khí đỉnh.
Trong cuộc tranh đoạt trái tim nhện hoàng vốn chỉ có vài đối thủ đáng gờm, hiện tại lại có hai người bị việc vặt vãnh như tranh giành tình cảm dây dưa vướng víu, vừa lúc tiện nghi cho người khác!
“La Uy, ta thấy ngươi là chán sống rồi!”
“Kɧıêυ ҡɧí©ɧ Kỷ sư huynh, trở về thì ngoan ngoãn lãnh phạt đi, một trăm gậy sẵn sàng phục vụ ngươi, tên đầu gỗ cục mịch đáng chết!”
Thấy La Uy cường ngạnh hung hăng, không đợi Kỷ Thanh Y há mồm, Hồng Loan và Đồng Chiến vẫn luôn đi theo phía sau Kỷ Thanh Y đã đồng thời nhảy cẫng lên.
Vốn dĩ chỉ nhằm vào Kỷ Thanh Y mà thôi, không ngờ được lại bị hai đệ tử chủ mạch khác bao vây tấn công, La Uy tức tới hai mắt đỏ cạch.
“Họ Kỷ, ngươi có phải nam nhân hay không? Có gan bước ra đấu tay đôi, đừng tìm trợ thủ!”
Hắn đột nhiên dậm chân, lưỡi hái lớn cắm một nửa dưới đất bật lên cao cao, xoay tròn rồi trở lại tay hắn!
“Muốn Kỷ sư huynh ra tay? Ngươi không xứng!” Thằng nhóc chanh chua.
Tuy rằng còn nhập môn sớm hơn Kỷ Thanh Y, nhưng đệ tử ở chủ mạch từ trước đến nay đều dùng thực lực xét bối phận, hắn xuất ra vũ khí, quát to: “Viêm xà!”
“Lưới!” Hồng Loan cũng không yếu thế.
Trong tiếng hét chói tai của hai người, giữa tầng tầng lá bay tán loạn, chợt một con rắn lửa to bằng cánh tay ngoi đầu lên, nó chỉ là ảo ảnh, được ngưng kết từ linh lực hệ hoả của Đồng Chiến! Cùng lúc đó trên không trung xuất hiện một tấm lưới xám tro, chụp xuống đỉnh đầu La Uy.
“Hai người các ngươi, vậy mà đều là Ngưng khí tầng chín!”
Chỉ khi đối chiến, hoàn toàn phóng thích linh khí, người khác mới có thể xác định thực lực chân chính, sau khi phát hiện tu vi của đối thủ, La Uy kinh ngạc đến biến sắc mặt!
Chủ mạch che giấu thật sâu!
Hai tên tuỳ tùng đi theo Kỷ Thanh Y thế nhưng cũng xếp đầu trong hàng đệ tử!
Trước nay các sư đệ sư muội của La Uy vẫn luôn không dám chống đối đệ tử chủ mạch, thực lực của đối phương lại mạnh mẽ ngoài dự đoán, hơn nữa lần này quả thực sư huynh quản chuyện không đâu, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, không ai tiến lên hỗ trợ hắn.
Ngay cả Việt Hồng Quang đứng ở cách đó không xa cũng ngây người một lúc lâu, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi giấu đi kiếm gỗ trong tay, lựa chọn yên lặng rời khỏi.
“Sau này… Ngươi sẽ không còn may mắn như vậy!”
Vừa đi Việt Hồng Quang vừa âm thầm cười khẩy: “Có điều bị họ Kỷ theo dõi, tuyệt đối không phải chuyện tốt gì, ta nghe nói những nữ tử trong tông đó … Chậc chậc chậc chậc!”
_NL_
Vừa đi Mao lòng dạ hiểm độc vừa âm thầm cười khẩy: “Bị Chân Tiểu Tiểu theo dõi, tuyệt đối không phải chuyện tốt gì, ta nghe nói những nam nhân bị nàng ghi đế giày … Chậc chậc chậc chậc!”