Đàn thú xung quanh im phăng phắc, ngay cả cá sấu yêu trước đó còn tranh đoạt đan dược dẫn trùng với Bát Nhãn Tri Chu cũng trợn trừng mắt khϊếp sợ, một lúc lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.
Tám phần mười nó đang nghĩ, nếu người nuốt viên đan là chính mình, chẳng phải sẽ gặp kết cục tương tự sao?
Có thể nào, cái viên nhỏ toả hương thơm ngây ngất kia, là loại độc trí mạng nhất nhân gian? Một khi sử dụng, thân thể sẽ tan thành mây khói, thi cốt không còn?
Nhắm chặt mắt, trong đầu tất cả độc trùng đã thú đều là cảnh tượng Thú vương của chúng nó hóa thành một đoàn sương mù xanh lục, trên mặt là vẻ kinh hoảng và tuyệt vọng.
Tiếng côn trùng kêu vang trong đêm khuya, đánh thức Chân Tiểu Tiểu từ giấc ngủ say, nàng đột ngột mở mắt, nhảy dựng lên trên giường!
"Cứu mạng! Ta sắp bị đâm chết. . . muốn đâm cũng không được đâm trúng ngực ta nha a a!"
Ơ? Từ từ, giường!
Cảm thấy hoàn cảnh có vẻ không đúng, Chân Tiểu Tiểu nghi ngờ đánh giá bốn phía, lúc này mới phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc giường gỗ, Tiểu Chúc Chúc nằm bên cạnh đã bị gọi tỉnh, dụi dụi mắt có chút bất mãn trừng nàng.
"Ngươi lại ngủ ta!"
Thấy khuôn mặt Tiểu Chúc Chúc chỉ cách mình ba tấc, tiếng hét chói tai từ cổ họng Chân Tiểu Tiểu xuyên thủng màn đêm dày nặng, khiến rừng rậm Hắc Điền vốn dĩ yên tĩnh chợt bừng lên vô số ánh sáng xanh mờ nhạt.
Sau khi xác nhận quần áo vẫn nguyên vẹn, Chân Tiểu Tiểu lập tức xoay người ngồi lên eo Tiểu Chúc Chúc, giơ cao tay phải!
Chẳng lẽ thằng nhãi này không biết cái gì gọi là nam nữ khác biệt sao? Mặc dù bọn họ rất quen thuộc, nhưng cũng không thể muốn ngủ thì ngủ chứ?
Tuy nhiên vừa mở bàn tay, vẻ mặt Chân Tiểu Tiểu đột nhiên cứng đờ. . . Ơ? Làm sao cơ thể lại trở nên nặng nề như vậy?
Thu tay, dùng sức bóp bóp bản thân, Chân Tiểu Tiểu chợt trợn tròn hai mắt. Nàng không thể tin được cúi đầu quan sát, phát hiện không biết từ bao giờ thân thể mình đã có lồi có lõm! Rõ ràng trước khi nàng ngủ, vị trí đó vẫn còn xẹp lép, lúc này thì trở thành đường cong uốn lượn đáng yêu.
"A ha ha ha ha! Tiểu Chúc Chúc! Tiểu Chúc Chúc! Ngươi mau nhìn, ta có gì khác ngày thường?"
Chân Tiểu Tiểu bị niềm hạnh phúc như điên đánh trúng, giang rộng tay, lập tức quẳng chuyện giảng giải đạo lí lên tận chín tầng mây, đắc ý ngồi trên eo Tiểu Chúc Chúc nhún nhảy, sung sướиɠ quên cả trời đất.
Khác biệt?
Tiểu Chúc Chúc cau mày do dự, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Chân Tiểu Tiểu hồi lâu, cuối cùng dừng trước ngực nàng, đôi mắt nhỏ bỗng nhiên sáng choang!
"Bánh bao!"
Thế mà giấu đồ ăn ngon! Muộn như vậy mới lấy ra, thật sự quá vô đạo đức!
Tiểu Chúc Chúc ra tay nhanh như chớp, ấn chuẩn xác vào nơi mềm mại nhất.
"Bốp! Bốp!" Tiếng bạt tai thanh thuý vang lên trong bóng tối trước bình minh, có vẻ đặc biệt vang dội!
Sau khi tẩn Tiểu Chúc Chúc thành đầu heo, Chân Tiểu Tiểu dựng cổ áo, vẻ mặt bình tĩnh đẩy cửa nhà tranh.
Trước mắt nàng là một mảnh dược điền tươi tốt, mặc dù đã nhiều năm không được chăm sóc, nên cành lá xanh biếc và rễ cây um tùm vươn qua bờ đất, đan xen quấn chặt vào nhau, nhưng như vậy càng làm nổi bật sức sống ngập tràn và sắc xanh mơn mởn ở nơi đây.
Dù đang giữa đêm, bầu trời vẫn được bao phủ một màn ánh sáng ngũ sắc mỏng manh, những loài hoa chỉ nở về đêm tận tình phô bày vẻ đẹp của chúng!
Trong mấy trăm năm qua, đây là lần đầu tiên có đệ tử của Thất Diệp Cốc trở thành chủ nhân của ngôi nhà tranh này.
Cảm giác nặng trịch trước ngực khiến Chân Tiểu Tiểu nhìn cái gì cũng thấy tốt đẹp, một ý niệm vừa nảy ra trong đầu nàng. Cục đá đen sì chui ra khỏi ngực nàng, nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay!
Chân Tiểu Tiểu ngơ ngác nhìn chằm chằm cục đá, trong đầu ngàn mạch suy tư.
Mấy tháng trước, nàng chỉ là một thiếu nữ vô cùng bình thường dưới chân núi Đông Hương, nhưng chính nó đã mang tới đủ loại huyền diệu, khiến cuộc đời nàng biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Tất cả những điều này. . . Nhị cha đều đoán trước được sao?
Ngay khi Chân Tiểu Tiểu đang thất thần, cục đá vốn dĩ ảm đảm đen sì đột nhiên nổi lên ánh sáng xanh ngọc mông lung.