"Vậy thì chờ khi ngươi đem một bông Tulip đen sống sờ sờ đến trước mặt ta, thì chúng ta hãy tiếp tục bàn đến chuyện đó." Vante phát hiện mình đối với ý niệm rời đi nơi này trong đầu cô cảm thấy tức giận dị thường.
Có lẽ cô có một chút sợ anh, nhưng cô cũng không giống với những người khác như vậy, thấy anh liền trốn, thậm chí dám ưỡn ngực lên nhìn thẳng vào anh. Một khi đã như vậy, tại sao cô lại ước được nhanh chóng rời đi?
"Tôi hy vọng hiện tại đàm phán thật tốt trước, để tránh đến lúc đó anh lại đổi ý."
"Ngươi có gì bất mãn đối với nơi này?" Sắc mặt của Vante sa sầm, đôi mắt xanh cũng hơi hơi nheo lại, phóng ra tia sáng nguy hiểm.
Tim Lisa đập điên cuồng, cả người bị tầm mắt của anh đóng băng tại chỗ, tựa như con thỏ bị súng săn chĩa vào, một cử động cũng không dám.
"Tôi... Tôi không có cái gì bất mãn, tôi chỉ là muốn rời khỏi nơi này." Ngoài ra nhất định phải rời xa anh! Cùng với ánh mắt lạ thường luôn dõi theo cô của anh, làm cô cảm thấy bất an, giống như có một luồng sức mạnh cường đại lạ thường quấn chặt lấy cô, làm cho cô không bao giờ muốn có thể trở về nữa.
Nói một cách thẳng thừng, cô là muốn thoát đi anh, ngăn cản người đàn ông này tiếp tục xâm nhập suy nghĩ của mình, làm cho cô ăn ngủ không yên, tim đập nhanh như trống trận, giống như là... Cảm giác yêu.
Trời ơi! Đối với cô mà nói, anh đã là "cổ nhân" hơn một trăm năm trước, sao cô có thể nào cùng anh sinh ra sự mơ mộng kỳ quái? Cái này rất... Rất cổ quái !
"Ngươi không có nhà để về, ở Luân Đôn cũng không có người thân, rời khỏi nơi này thì có thể đi đâu?" Vante cười lạnh, ngực lại tràn đầy tức giận ngay cả chính anh cũng không thể giải thích được.
Chẳng qua chỉ là một phụ nữ, chỉ cần cô nguyện ý lưu lại dạy kỹ thuật trồng hoa, đã không có giá trị lợi dụng, nghĩ như thế thì là như thế, anh cần gì phải để ý?
Nhưng... Thật là chết tiệt, một ngàn, một vạn cái chết tiệt! Anh lại cực kì để ý!
Lời nói của Vante làm tim Lisa loạn nhịp. Đúng vậy, rời khỏi nơi này cô có năng lực đến nơi nào? Cô nên làm sao mới có thể trở về thế kỷ 21?
"Ngươi có thể ở lại chỗ này cả đời, ta chưa bao giờ bạc đãi người làm." Vante cao ngạo lại nhân từ nói.
"Tôi không cần!" Lisa từ trên ghế salon giật mình đứng dậy, một cơn hoảng loạn đột ngột dâng tràn khắp trái tim cô.
"Ta chỉ có lòng tốt đưa ra sự lựa chọn, trên thực tế, nếu ta không muốn thả đi, ngươi có làm sao cũng không trốn được." Vante ung dung đứng lên theo, anh sẽ không cho người khác có cơ hội ngạo nghễ nhìn anh, trái lại ỷ vào thân hình cao lớn ưu thế, đem thân hình nhỏ thó của cô bao phủ ở trong phạm vi của mình.
Lisa chưa bao giờ tức giận như giờ phút này. Cô đối với người khác luôn thân thiện hữu lễ, đó cũng là lý do lớn nhất tại sao khi vừa xuyên qua thời không này, cô đã bị ma cô lừa bán vào nhà chứa.
"Tên khốn kiếp đáng ghét này!" Nếu không phải không thể cầu cứu với bất kì ai, vào cái thời không vừa xa lạ này, cô đã sớm chạy trốn.
"Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng hứa sẽ thả ngươi đi” Vante cong môi, nở một nụ cười tuyệt đẹp, đôi mắt xanh theo bộ ngực cô đập phập phồng kịch liệt nhìn lên, vào khuôn mặt tinh tế.
"Anh... Khốn kiếp, nên bị nguyền rủa một vạn lần!" Hai gò má Lisa bởi vì tức giận mà ửng đỏ, đôi môi mềm thở hổn hển, bộ dáng kia có thể so sánh với loài tulip xinh đẹp, kiều mị nở rộ dưới ánh nhìn của Vante
Lại một lần nữa, cảm quan mãnh liệt khống chế đầu óc khiến anh bỏ lơ đi lý trí cùng nguyên tắc.
Anh bỗng nhiên giữ chặt gáy của cô, cúi đầu bắt lấy được môi của cô, khi chạm vào rồi liền hung ác đẩy ra hai cánh môi nhỏ, đầu lưỡi linh hoạt thăm dò vào cái lưỡi non mềm.
Mυ'ŧ thật sâu, đầu lưỡi lật tới lật lui chiếc lưỡi ngọt ngào của cô, lướt qua từng chiếc răng trên hàm, rồi mới bò lên cái lưỡi phấn hồng đang đơ ra, bắt đầu mυ'ŧ, thậm chí phát ra tiếng vang mập mờ.
Lisa ngây ra từ đầu đến cuối, hai tay muốn đẩy ra, lại chỉ có thể yếu đuối vô lực đặt trên ngực, đầu ngón tay run rẩy bám chặt cổ áo anh, muốn chồng cự khí thế hung hăng đang chiếm đoạt môi cô, ngược lại làm cho mình càng lún càng sâu.
"Buông ra..." Cô phát ra tiếng nỉ non nhỏ vụn, rất xấu hổ khi phát hiện mình lại đi thích nụ hôn của anh. Nụ hôn này ôn nhu chiếm hữu khác hẳn bản tính lạnh lùng thường ngày, tựa như ngọn lửa bùng cháy, nhiệt tình đó có thể thiêu cháy cô.
"E hèm. Hình như tôi tới không đúng lúc?" Owen bưng một ấm hồng hạnh cùng bánh ngọt tinh xảo, rất không thức thời, tự ý bước vào phòng.
Vante mới thoáng giảm đi lực đạo hút, tạm dừng trên môi cô, Lisa lập tức đẩy anh ra, lui về phía sau, động tác quá lớn nên ngã thẳng trên ghế sofa, thở dốc, tim đập mạnh, giận dữ trừng mắt người nào đó cưỡng hôn mình.
"Không có sự cho phép của ta, ngươi không thể rời khỏi tòa trang viện này nửa bước." Vante ngạo mạn, liếc mắt ra lệnh, lạnh lùng trừng mắt nhìn Owen, người “vừa biến thành cái bóng đèn” kia một cái, lập tức rời khỏi thư phòng.
Nhìn bộ dáng của chủ nhân lạnh lùng rời đi như không có chuyện gì xảy ra, Owen rất không nể mặt cười ra tiếng, đem khay bạc đặt trên bàn trà gỗ, cười nhìn Lisa.
Lisa hai má đỏ bừng, không dám nhìn về hướng Owen, đứng dậy muốn đi, lại bị Owen vươn tay áp quay về ghế sofa.
"Lisa, tôi nghĩ, có một số việc không thể không nói với cô." Owen nhìn cô nở nụ cười đầy thâm ý, “Có liên quan đến chuyện của ngài ấy."
Cả buổi tối, Vante đều chìm đắm ở câu lạc bộ mà hắn đầu tư.