Hơn Cả Mê Luyến

Chương 8

Bác sĩ ngồi ở bên giường đang xem xét, người làm đi tới đi lui trong phòng, chăm sóc Lisa.

Vante khoanh tay đứng ở một bên, sắc mặt âm trầm giám sát. Bộ y phục cưỡi ngựa đã được thay ra, anh mặc chiếc áo sơmi cổ bèo cùng quần tây đen, dáng người cao lớn thẳng tắp, tỏa ra khí tức mạnh mẽ, như phảng phất chèn ép trong lòng của mỗi người có mặt ở trong phòng,

Khuôn mặt đỏ cô ửng đỏ, đôi môi trắng bệch, mí mắt đang rung động, tựa hồ như đang tránh cái ôm hoặc là kháng cự cái gì.

Cô đang kháng cự anh, là bởi vì hành động càn rỡ cùng sự cảnh cáo âm hiểm ác độc mới vừa rồi.

Nói vậy giờ phút này trong lòng cô, anh đại khái không có nhân tính đáng sợ giống như ma quỷ? Vante tự giễu nghĩ.

"Vị tiểu thư này bởi vì không quen với khí hậu, hơn nữa nhiều ngày tuyệt thực, thể lực yếu ớt cùng kinh hách quá độ, nên mới dẫn đến ngất xỉu" Bác sĩ nhìn Vante nói, "Nhiệt độ cơ thể cô ấy quá cao, tôi sẽ kê thuốc, nhưng chủ yếu vẫn nên cho cô ấy ăn uống đầy đủ dinh dưỡng, để nhanh chóng hồi phục."

Vante không nói, khẽ nâng cánh tay phất một cái, bác sĩ gật gật đầu nhích người rời khỏi phòng, người hầu gái bên mép giường đang dùng khăn lông ướt lau mồ hôi cho Lisa cũng yên lặng lui ra.

"Không... Đừng..." Lisa đang hôn mê trên giường, bỗng cánh môi thì thào.

Vante ngồi xuống chỗ trống trên mép giường, đôi mắt màu lam sáng bóng có điểm sâu, giống như ánh sáng biến mất ở dưới hồ băng xanh thẳm. Anh vươn ngón tay cái nhẹ chạm môi cô, cảm giác nam tính còn vấn vương, băn khoăn về nụ hôn vừa rồi.

Nụ hôn đó tuyệt vời đến mê hồn, tựa như thuốc phiện, làm ý thức của anh phiêu diêu, tế bào toàn thân đều vui sướиɠ dâng trào.

Hương thơm tinh khiết, ngọt ngào phát ra từ người cô tựa như là ngụm cam tuyền trong veo chưa bị ô nhiễm. Anh tin tưởng nếu bất kỳ một người đàn ông nào có cơ hội chạm vào, nhất định sẽ đánh đổi hết tất cả để chiếm lấy.

Đôi mắt màu lam của Vante chợt lóe, một người tuyệt tình như anh, cũng không phải là đấng mày râu không hề có du͙© vọиɠ.

Vante vẫn có bạn gái cố định, thậm chí biết mình có một đống tiểu thư giới thượng lưu vừa thương vừa sợ tương tư, quả phụ trẻ tuổi tịch mịch trong giới xã hội thượng lưu hận không thể hàng đêm leo lên giường của anh.

Nhưng, cô gái này thì khác, không chỉ khơi gợϊ ɖụ©, mà còn cả cảm giác đặc biệt khó tả, đến tột cùng nó là cái gì?

Không, đó không phải là tình yêu. Vante phiền não đối với sự tưởng tượng cường điệu của mình, cũng thoát ra suy nghĩ theo cái hôn vừa rồi.

Anh muốn cô, nhưng chỉ là coi trọng tài hoa, sự hiểu biết về kỹ thuật trồng Tulip có thể mang đến lợi ích lớn, có thể trợ giúp anh chiếm hết tất cả vinh quang ở cuộc thi hoa trong yến thượng năm nay.

Chỉ như vậy thôi, tự dưới đáy lòng Vante cường ngạnh kết luận.

Lisa đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt đen long lanh mang hơi nước, mông lung chống lại đôi mắt màu lam kia, cổ họng khô rát không thể lên tiếng.

Nha, đáng giận, tên bại hoại này muốn làm gì cô đây? Đầu tiên là giống như một thổ phỉ cướp đi nụ hôn của cô, bây giờ thì thế nào? Thừa cơ hội trong khi thể lực cô yếu, chống đỡ hết nổi ngã xuống, lại muốn lấy thủ đoạn ti tiện gì ép cô đi vào khuôn khổ nữa?

Đôi mắt màu lam không chớp nhìn cô, mang vẻ đẹp trai như thiên sứ, nhưng lại làm nên loại hành động không khác gì ác ma. Dù vậy, anh vẫn như cũ có thể câu đi hồn phách của phái nữ, khiến các cô ấy thành kính thần phục.

"Công cuộc tuyệt thực kháng nghị đã chấm dứt." Vante bất ngờ cất tiếng nói lạnh lùng.

Anh nói cái gì? Lisa bị làm cho hồ đồ.

"Rose!" Vante lớn giọng gọi, cửa phòng liền bị đẩy ra, một người hầu gái bưng khay bước vào, bên trên là một chén canh bơ thơm lừng đã được nấu một lần nữa, cùng một mâm gà quay rút xương thơm phức, bánh xốp cùng cơm và rau dưa.

"Anh đừng hòng ép tôi ăn." Lisa yếu ớt lên tiếng.

"Ta đương nhiên có thể." Vante lạnh lùng liếc Lisa, nhìn người hầu gái đem khay đặt xuống, lấy ra hai cái gối đệm trang trí bằng ren dài đặt ở phía sau lưng, động tác lưu loát đỡ cô ngồi dậy.

"Tôi có thể đưa toàn bộ tất cả thân củ cùng hạt mầm cho anh, tôi tin rằng anh nhất định có thể tìm được người làm vườn tài giỏi hơn tôi." Cô vẫn như cũ không cùng anh thỏa hiệp.

Nụ hôn vừa rồi, thật dọa sợ cô. Nhưng mà, điều chân chính khiến cô sợ hãi, không phải việc anh bức hôn, mà là bản thân không thể tự chủ được trầm mê, trong cơ thể mơ hồ hưng phấn cùng chờ mong, bị du͙© vọиɠ của anh điều khiển, loại cảm giác mãnh liệt này khó có thể ngăn cản.

Thật hỗn loạn! Vô luận là khoảng thời không xa lạ này hay tên công tước Vante trước mắt, đều làm cô rung động đến lạ thường, một thỏi nam châm lớn có rất nhiều lực hấp dẫn, hết thảy mọi thứ đối với cô mà nói đều là chuyện điên cuồng hỗn loạn.

"Ngươi cho là mình có thể thương lượng cùng ta?" Vante cười nhạo, "Ta muốn ngươi giúp ta trồng ra loài Tulip độc nhất vô nhị."

Ánh mắt Vante như bó đuốc rực lửa, ánh nhìn như thiêu đốt Khiết nhi, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ tiết tấu, ánh mắt mang theo một loại lãnh khốc như săn mồi làm cô run sợ.

Cô trở thành con mồi của anh? Không! Tuyệt đối không được! Mặc dù nhận thức đối với hắn không sâu, nhưng cô nhìn ra được, người đàn ông này chỉ để ý đến việc và sự vật có lợi cho anh, và chỉ giới hạn trong giá trị lợi dụng của đối phương, hơn nữa phải là vật làm hắn cảm thấy giá trị, có hứng thú, anh mới nguyện ý quan tâm.

Vậy nếu như không có giá trị lợi dụng? Anh sẽ xử trí ra sao? Không chút lưu tình ném đi? Hủy diệt?