Có một câu nói rất đúng: Núi không theo ta, ta theo núi.
Thịnh Diễn Chi hạ quyết tâm muốn ở chung với Lâm Cẩn, nếu Lâm Cẩn bận tâm cảm thụ của Lâm Nặc, không chịu dọn tới biệt thự, vậy đổi thành hắn dọn đến nhà Lâm Cẩn.
Đương nhiên, này chỉ là kế sách tạm thời, lúc sau hắn lại ngẫm nghĩ biện pháp, làm cho Lâm Nặc chấp nhận "chú xấu xa".
Chỉ cần Lâm Nặc chấp nhận, Lâm Cẩn sớm muộn gì cũng là người của hắn.
Lâm Cẩn biết được quyết định của Thịnh Diễn Chi, kinh ngạc há miệng: "Anh xác định?"
"Ừ."
"Chính là......"
"Em không muốn?" Thịnh Diễn Chi híp híp mắt, mắt đen lộ ra một tia nguy hiểm, giống như chỉ cần Lâm Cẩn dám gật đầu, chắc chắn sẽ bị hắn hung hăng "thu thập".
Lâm Cẩn vội vàng trấn an nói: "Em chỉ lo lắng anh sống không quen."
Chung cư của cậu rất bình thường, không giống biệt thự rộng lớn yên tĩnh của Thịnh Diễn Chi, cũng không có hồ bơi, vườn hoa, không có phòng gym hay phòng để quần áo, tóm lại chính là một căn hộ nhỏ vô cùng bình thường.
Chỉ có duy nhất một ưu điểm, chính là hoàn cảnh xung quanh không tệ, giao thông cũng tiện lợi.
"Không có gì không quen." Thái độ Thịnh Diễn Chi rất kiên quyết, chính là muốn sống chung với Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn cười cười: "Được, trở về em sẽ thu dọn một phòng cho anh."
Thịnh Diễn Chi hơi câu môi, mắt đen cất giấu thâm ý không thể cho ai biết: "Không cần cố ý chuẩn bị phòng cho anh, chúng ta phải ngủ cùng phòng, bằng không làm sao có thể tính là ở chung."
Lâm Cẩn ho khan một tiếng: "......Được."
Cậu vốn dĩ tính để Thịnh Diễn Chi ngủ ở phòng mình, cậu ngủ chung phòng với Lâm Phi Phồn. Nếu Thịnh Diễn Chi muốn ngủ cùng phòng với cậu, vậy...... ở chung thôi.
Sau khi làm xong thủ tục xuất viện, Thịnh Diễn Chi trực tiếp về nhà với Lâm Cẩn, kêu Dương quản gia đem quần áo và đồ sinh hoạt cá nhân đưa đến nhà Lâm Cẩn, còn phân phó Trịnh trợ lý về sau mỗi buổi sáng đều chờ hắn ở dưới chung cư.
Giờ phút này, Thịnh Diễn Chi nhàn nhã ngồi trong phòng khách nhà Lâm Cẩn, ăn cháo Lâm Cẩn tự tay nấu cho hắn.
Tiểu Nặc trong tay còn đang cầm món đồ chơi, khuôn mặt nhỏ đang vô cùng hoang mang, hỏi Lâm Phi Phồn ở bên cạnh: "Chú nhỏ, có phải chú xấu xa phá sản rồi không?"
Phá sản là từ là bé học được từ truyện tranh mà Kiều Tiểu Hân viết.
Tiểu Nặc cũng không hiểu rõ ý nghĩa, chỉ biết phá sản là sẽ trở nên nghèo thật nghèo, ngay cả cơm cũng không có để ăn, chỉ có thể uống gió Tây Bắc.
Nhưng mà, gió Tây Bắc làm sao uống được, điểm này bé vô cùng nghi ngờ.
Tóm lại mẹ nuôi nói, người có tiền sau khi phá sản sẽ không có nhà để ở, không có cơm để ăn.
Lâm Phi Phồn nhàn nhạt nói: "Chú không biết, có lẽ là vậy."
Nói xong liền trở về phòng đọc sách, đối với chuyện Thịnh Diễn Chi vào sống chung không có phản ứng gì quá lớn.
Nhưng Tiểu Nặc thì không giống vậy, bé chính mắt thấy Thịnh Diễn Chi khi dễ ba ba, Thịnh Diễn Chi còn nói chán ghét bé, nhưng Thịnh Diễn Chi lại cứu chú nhỏ, còn tặng bé rất nhiều quà sinh nhật.
Lúc này chú Thịnh phá sản, Tiểu Nặc còn rất đồng tình, mắt to ngập nước không chớp mắt nhìn Thịnh Diễn Chi, giống như đang nhìn một con cún đáng thương không có nhà để về.
Thịnh Diễn Chi cũng không bị điếc, tất nhiên nghe được hai chú cháu nói chuyện, cười nhạo nói: "Chú không có phá sản, cho dù nuôi con và ba ba con cả đời cũng không thành vấn đề."
"Vậy tại sao chú lại ở nhà của con?" Tiểu Nặc đi đến phía trước hai bước, tò mò hỏi.
Thịnh Diễn Chi bình tĩnh nói: "Bởi vì chú là người ba ba con yêu."
Lâm Cẩn đang ở trong bếp làm điểm tâm chiều cho Tiểu Nặc, cũng không biết Thịnh Diễn Chi lại bắt đầu giở thói xấu với con trai mình.
Tiểu Nặc tin là thật, hai mắt lập tức trợn tròn, thở phì phì nói: "Thì ra chú tới giành ba ba với con! Quả nhiên là chú xấu xa!"
Bé đột nhiên xoay người chạy về phòng ngủ nhỏ của mình, chốc lát sau liền ôm một đống đồ chơi lớn chạy ra.
"Trả cho chú." Bé phồng hai má nhỏ, đem toàn bộ đồ chơi đặt ở trước mặt Thịnh Diễn Chi, "Con không cần quà của chú, chú mau trả ba ba lại cho con!"
Thịnh Diễn Chi nhướng mày: "Đã nhận quà của chú rồi thì ba ba con chính là người của chú, nào có chuyện trả quà đòi ba ba."
Tiểu Nặc nắm chặt hai tay nhỏ, tức giận nói: "Nhưng chú đâu có nói quà này là để đổi ba ba đâu! Nếu sớm biết chú là kẻ lừa đảo, con sẽ không thèm nhận quà của chú đâu."
Thịnh Diễn Chi vừa muốn mở miệng, Lâm Cẩn từ phòng bếp đi ra, vừa buồn cười lại bất đắc dĩ nói: "Anh đừng chọc Tiểu Nặc nữa."
Thịnh Diễn Chi "hừ" một tiếng, nghĩ thầm: Rõ ràng Lâm Cẩn cũng không ngốc, tại sao lại có một đứa con trai ngốc như vậy, chắc chắn là di truyền chỉ số thông minh của mẹ nó rồi.
Nghĩ đến đây, Thịnh Diễn Chi đột nhiên hưng phấn nghĩ ra một ý niệm quỷ dị: Muốn Lâm Cẩn sinh con cho hắn, con của bọn họ nhất định thông minh tuyệt đỉnh.
Lâm Cẩn nhận thấy được ánh mắt nóng rực kia của Thịnh Diễn Chi, cảm thấy không thể hiểu được, sau đó an ủi Tiểu Nặc: "Bảo bảo, chú Thịnh chỉ nói giỡn thôi. Chú không có cướp ba ba đi, ba ba vĩnh viễn là của con, vĩnh viễn yêu con."
"Con cũng vĩnh viễn yêu ba ba!" Tiểu Nặc ôm chặt cổ Lâm Cẩn, "Ba ba, ba không được bỏ lại con. Nếu ba cũng giống như mẹ, con sẽ rất thương tâm, chú nhỏ cũng sẽ rất thương tâm."
Lâm Cẩn hôn hôn khuôn mặt nhỏ của bé: "Ba ba thề, cả đời này đều sẽ không bỏ con. Cho dù ba ba có chú Thịnh, thì con vẫn là bảo bối ba ba yêu nhất."
"Ha ha!" Tiểu Nặc cao hứng nở nụ cười, còn không quên nhìn qua Thịnh Diễn Chi, "Chú Thịnh, chú nghe thấy không? Con là bảo bối ba ba yêu nhất đó."
Thịnh Diễn Chi thật sự không nghĩ tới có một ngày mình lại bị một thằng nhóc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nghĩ thầm: Hắn cũng lười so đo với nhóc con.
Vì thế nói: "Mau đem đồ chơi cất đi, đã tặng cho con thì chúng chính là của con."
Tiểu Nặc có chút ngượng ngùng, quay đầu nhìn về phía Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn sờ sờ đầu của bé: "Mau đem cất đồ chơi cho kĩ, không được ném lung tung. Lần sau Kiều Tinh Lan tới, các con có thể cùng nhau chơi."
Tiểu Nặc lúc này mới ôm đồ chơi về phòng cất.
Nhưng lúc ôm bé làm rơi một khối Rubik, đó là món đồ chơi hai ngày này bé thích nhất, đành phải chạy trở lại phòng khách, nhìn thấy Thịnh Diễn Chi đang cầm khối Rubik kia, xoay xoay một chút liền làm 4 màu sắc hỗn loạn về đúng màu.
Tiểu Nặc mở to cái miệng nhỏ, ngơ ngác nhìn hắn: "Chú Thịnh, chú thật là lợi hại nha!"
Thịnh Diễn Chi ngẩng đầu, thấy nhóc con vẻ mặt sùng bái nhìn mình, không khỏi cong cong môi: "Biết chơi không?"
"Dạ không." Tiểu Nặc tiến đến trước mặt hắn, thẳng tắp nhìn chằm chằm khối Rubik, "Con đã chơi rất lâu rất lâu mới có thể giải được một mặt."
Thịnh Diễn Chi nghĩ thầm: Quả nhiên rất ngốc.
Hắn cầm khối Rubik tam giác, trước mắt kỷ lục thế giới đang là 3.47 giây.
Đương nhiên, trừ khối Rubik tam giác, còn có tứ giác, ngũ giác thậm chí là khối Rubik có nhiều cạnh hơn, Thịnh Diễn Chi tất cả đều đã chơi qua. Với hắn mà nói, giải một khối Rubik tam giác thật sự quá đơn giản.
Thấy nhóc con vẻ mặt hâm mộ, Thịnh Diễn Chi liền hỏi: "Muốn học sao?"
Tiểu Nặc gật gật đầu.
Thịnh Diễn Chi ôm bé lên đùi mình, lại đưa bé cầm khối Rubik, nói: "Vừa lúc chú có thời gian, chỉ con chơi một chút."
Tiểu Nặc ngửa đầu nhìn hắn, Thịnh Diễn Chi cũng cúi đầu nhìn bé: "Nhìn chú làm gì?"
Tiểu Nặc lắc lắc đầu nhỏ, đem khối Rubik giơ lên trước mặt Thịnh Diễn Chi, ý bảo hắn chơi thêm lần nữa cho bé xem.
Thịnh Diễn Chi cầm lấy khối Rubik, tùy ý nhìn thoáng qua, liền nhanh chóng giải xong.
Tiểu Nặc tập trung nhìn chằm chằm, sau khi nhìn thấy Thịnh Diễn Chi dễ như trở bàn tay giải xong khối Rubik, bé nhịn không được nhỏ giọng kinh hô: "Ngầu quá!"
Khi Lâm Cẩn bưng điểm tâm từ trong phòng bếp đi ra, liền nhìn thấy Tiểu Nặc ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi Thịnh Diễn Chi, khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc. Thịnh Diễn Chi cúi đầu, cầm tay dạy bé chơi Rubik.
Khuôn mặt một lớn một nhỏ tương tự nhau, Tiểu Nặc quả thực là bản sao sắc nét của Thịnh Diễn Chi. Vô luận là ai nhìn thấy hình ảnh này, đều sẽ khẳng định bọn họ chính là cha con.
Ý niệm vừa nghĩ đến, cậu lại có chút do dự, không biết Thịnh Diễn Chi có khả năng tiếp nhận chuyện đàn ông sinh con hay không, cậu sợ sau khi nói ra, Thịnh Diễn Chi sẽ cảm thấy cậu chính là một quái nhân.
Thôi, vẫn là chờ sau khi tình cảm hai người ổn định thêm một chút, hiểu biết nhau nhiều hơn, đến thời điểm có thể bao dung nhau rồi nói sau. Nếu đến lúc đó Thịnh Diễn Chi vẫn không thể tiếp nhận sự thật này, cậu cũng sẽ không quá thất vọng.
Cơm trưa qua đi, Thịnh Diễn Chi bồi Lâm Cẩn nghỉ trưa.
Mấy bạn tốt của hắn ở trên WeChat đang thương lượng làm tiệc chúc mừng hắn khỏe mạnh xuất viện, @Thịnh Diễn Chi rất nhiều lần, Thịnh Diễn Chi đành phải trả lời: "Bận bồi vợ, không rảnh."
Bạn tốt sôi nổi khϊếp sợ: "Vợ? Cậu kết hôn khi nào vậy? Ngay cả rượu mừng cũng không mời bọn này uống!"
Thịnh Diễn Chi: "Sẽ mời các cậu."
Lê Hi: "Tiểu Cẩn đi lãnh chứng với anh rồi?"
Thịnh Diễn Chi làm bộ không nhìn thấy câu hỏi này, nói: "Tối nay vợ của tôi tự mình xuống bếp nấu ăn, tôi không đi đâu, lần sau sẽ mời các cậu ăn cơm."
Bạn tốt: "Khoe đi! Cứ việc khoe! Nhanh đem những thứ có thể khoe mang hết ra đi!"
Sau khi khoe ân ái một trận, Thịnh Diễn Chi vừa lòng tắt WeChat, ôm Lâm Cẩn vào trong ngực, hôn rất nhiều lần mới bỏ qua cho cậu.
7 giờ tối, Lê Hi đột nhiên tới cửa thăm hỏi, còn mang cả rượu vang đỏ đến nhét vào tay Thịnh Diễn Chi: "Anh, chúc mừng anh xuất viện. Oa! Có phải Tiểu Cẩn đang nấu canh gà hay không? Thơm quá!"
Lê Hi cũng không thèm liếc mắt nhìn anh trai mình một cái, theo mùi thơm của canh gà đi thẳng vào trong bếp: "Tiểu Cẩn, lần trước cậu nói muốn mời tôi ăn cơm, tôi tới rất đúng giờ đó nha."
Thịnh Diễn Chi: "......"
Hắn biết ngay là thằng ngốc này tới cọ cơm mà!
Hai anh em vốn dĩ muốn giúp Lâm Cẩn một tay, kết quả một người xào rau xanh đến cháy khét, người còn lại lộn dấm với nước tương, đồ đầy giấm vào sườn.
Lâm Cẩn vừa tức vừa bất đắc dĩ: "Hai người đi ra ngoài, đừng có lãng phí nguyên liệu nấu ăn của em."
Thịnh Diễn Chi và Lê Hi cũng không dám lên tiếng, yên lặng rời khỏi phòng bếp.
Đợi nấu cơm xong cũng phải mất một lúc lâu, Lê Hi nhàn rỗi nhàm chán, chơi mấy ván game, vẫn rất nhàm chán. Cậu nhịn không được click mở WeChat, một đống lớn tin nhắn mới, nhưng không có bất kì cái nào là của Tần Phong.
Vốn dĩ tên Tần Phong xếp thứ nhất ở trên giao diện WeChat, nhưng vì hai người gần một tuần không liên hệ, Lê Hi muốn tìm tên Tần Phong phải lướt xuống mới có thể nhìn thấy.
Tâm tình Lê Hi bỗng nhiên có chút phiền muộn, ngón tay dường như không chịu khống chế, click vào tên Tần Phong.
Lịch sử trò chuyện dừng lại ở sáu ngày trước, cậu nhắn tin hỏi Tần Phong: "Tối nay ăn lẩu không?"
Tần Phong vẫn luôn không trả lời, cậu đổi mới vòng bạn bè hai lần, định vị cho thấy Tần Phong ở sân trượt tuyết California nước M, ở cùng vị trí với thiên kim đại tiểu thư Triệu gia.
——————
Tác giả có chuyện muốn nói:
CP phụ đầu tiên viết về Lê Hi và Tần Phong, dự tính độ dài khoảng 30 chương.