Kiều Tiểu Hân không đoán được Thịnh Diễn Chi sẽ chủ động hỗ trợ tìm kiếm Lâm Phi Phồn, thật sự có điểm ngoài dự kiến của cô, không khỏi hỏi: "Tại sao lại muốn giúp tôi?"
Trên mặt Thịnh Diễn Chi không có biểu tình gì: "Không phải giúp cô, là giúp Lâm Cẩn."
Kiều Tiểu Hân bừng tỉnh đại ngộ, cũng không xấu hổ, vươn tay nhìn Tiểu Nặc trong l*иg ngực hắn: "Qua đây nào Tiểu Nặc, chúng ta về nhà thôi."
Tiểu Nặc ngoan ngoãn gật gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn còn vương nước mắt, nhìn thập phần đáng thương.
Trong nháy mắt, Thịnh Diễn Chi bỗng nhiên sinh ra ý niệm muốn thay Lâm Cẩn chiếu cố người nhà của cậu, vì thế hỏi Tiểu Nặc: "Muốn cùng chú tới công ty hay không?"
Tiểu Nặc mở to hai mắt, hiển nhiên không quá thích ứng với một Thịnh Diễn Chi ôn hòa như vậy, sửng sốt trong chốc lát mới hỏi: "Có thể nhìn thấy ba ba sao?"
"Không thể." Đáy mắt Thịnh Diễn Chi hiện lên một mạt ảm đạm không dễ phát hiện, "Ba ba con đóng phim rất bận, không có thời gian, chờ ba quay xong con mới có thể gặp mặt."
"Vậy...... gọi điện thoại thì sao?" Tiểu Nặc vẻ mặt chờ mong hỏi.
"Cũng không thể, sẽ làm phiền ba ba, không thể chuyên tâm làm việc." Thịnh Diễn Chi rất có kiên nhẫn giải thích, so với lần đầu tiên ở nhà hàng buffet nhìn thấy Tiểu Nặc thái độ hoàn toàn tương phản.
Tiểu Nặc lại hỏi: "Vậy chú biết ba ba khi nào quay xong hay không?"
"Không biết."
"Chính là con......" Tiểu Nặc rũ đầu nhỏ, không ngừng vò vò quần áo của mình, "Con chỉ lặng lẽ đi xem ba ba thôi, liếc mắt một cái cũng không được sao?"
"Không được." Thanh âm Thịnh Diễn Chi vẫn như cũ ôn hòa, nhưng ngữ khí rất cường thế, không có ý muốn thương lượng bất cứ con đường nào.
Kiều Tiểu Hân càng nghe càng thấy không thích hợp, này rốt cuộc là quay cái gì chứ, không cho thăm ban, không cho gọi điện thoại, Thịnh Diễn Chi là người có quyền thế như vậy cũng không thể mang Tiểu Nặc đi nhìn một chút?
Khẳng định là có vấn đề!
Đừng nhìn Kiều Tiểu Hân tùy tiện, tâm tư lại vô cùng tinh tế. Trong lòng cô ẩn ẩn đoán được một ít, nhưng ở trước mặt Tiểu Nặc, cô cái gì cũng chưa nói.
Thẳng đến khi Thịnh Diễn Chi phải rời đi, Kiều Tiểu Hân rốt cuộc cũng không nhịn được, nhờ tài xế của hắn trông Tiểu Nặc một lúc, sau đó mới thấp giọng hỏi hắn: "Lâm Cẩn có phải xảy ra chuyện hay không?"
Thịnh Diễn Chi hơi hơi híp mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô.
Da đầu Kiều Tiểu Hân tức khắc tê dại, nhưng vẫn cố lấy hết can đảm nói: "Thịnh tiên sinh, anh không cần giấu tôi, làm gì có đoàn phim nào chỉ quay một bộ điện ảnh mà hoàn toàn phong bế. Huống hồ Lâm Cẩn đã nói đi quay nửa tháng liền trở về, cậu ấy yêu thương con trai như vậy, cho dù nhất thời bận rộn không thể về kịp, chắc chắn sẽ gọi điện thoại nói một tiếng. Trừ phi........"
Nói tới đây, Kiều Tiểu Hân dừng một chút, cảm giác mấy đầu ngón tay có chút rét lạnh.
Mặt Thịnh Diễn Chi vô biểu tình hỏi: "Trừ phi cái gì?"
Kiều Tiểu Hân run giọng nói: "Trừ phi cậu ấy xảy ra chuyện."
"Câm miệng!" Ngữ khí cùng biểu tình Thịnh Diễn Chi đột nhiên trở nên tàn nhẫn, nhưng phần tàn nhẫn này lại ẩn ẩn cất giấu một tia sợ hãi, "Cô suy nghĩ nhiều rồi, Lâm Cẩn vẫn rất tốt!"
Kiều Tiểu Hân lập tức ý thức được cái gì, vội vàng bắt lấy tay hắn: "Tôi muốn gặp Lâm Cẩn! Anh nhất định biết cậu ấy ở đâu......"
"Tôi không biết." Mắt đen Thịnh Diễn Chi mang theo cảnh cáo lạnh băng, "Nể tình Lâm Cẩn, tôi sẽ không so đo với cô. Nhưng nếu cô còn không biết điều như vậy, đừng trách tôi không khách khí!"
Kiều Tiểu Hân ngơ ngẩn buông tay ra.
Nhìn Thịnh Diễn Chi xoay người hướng xe bên kia đi đến, cô bỗng nhiên cảm thấy bóng dáng đối phương thoạt nhìn rất khổ sở, phảng phất như sự cường thế vừa rồi chỉ là che giấu mà thôi.
Thẳng đến khi Thịnh Diễn Chi ngồi lên xe rời đi, Kiều Tiểu Hân mới hồi phục tinh thần, tức giận nghĩ: Thịnh Diễn Chi chắn chắn là biết Lâm Cẩn ở đâu, phải nghĩ biện pháp điều tra mới được!
Thịnh Diễn Chi có được một mạng lưới tình báo phi thường khổng lồ, hắn đã đáp ứng Kiều Tiểu Hân tìm Lâm Phi Phồn, đến tối liền có kết quả.
Giờ phút này bóng đêm thâm trầm, như sương mù bao phủ cả thành phố.
Thành nam bên này đã sớm sáng lên đèn đêm lộng lẫy, chỉ thấy năm chiếc xe hơi màu đen lao nhanh xuyên qua màn đêm dày đặc, rất nhanh đã dừng lại trước cổng biệt thự Cố gia.
Cố gia là một trong năm đại gia tộc ở G thành, Cố lão gia tử cùng Thịnh lão gia tử giao tình không tệ, hai vị lão nhân thường xuyên lui tới. Nhưng đến lớp trẻ thì giao tình lại rất ảm đạm, thậm chí đều chưa nói tới hai chữ "giao tình", chỉ là có sinh ý lui tới mà thôi.
Thịnh Diễn Chi xuống xe, sắc mặt lạnh nhạt đứng trước cửa biệt thự Cố gia, đi theo phía sau là hai đội bảo tiêu mặc vest đen thân thể cường tráng.
Quản gia Cố gia nhìn thấy một đội hình này liền kinh ngạc một chút, vội vàng đi vào thông báo.
Trong chốc lát, Cố chủ tịch mặt đầy tươi cười đi ra tiếp đón: "Diễn Chi, đêm nay như thế nào lại có nhã hứng đến đây thăm ta? Ta vốn cuối tuần này định mời cậu tới đây cùng ta ăn một bữa cơm."
Cố chủ tịch khi cười rộ lên khóe mắt có vài nếp nhăn thật sâu, nhìn vừa hòa khí vừa lõi đời.
Thịnh Diễn Chi không rảnh cùng hắn hàn huyên: "Chú Cố, tôi liền không nói lời vô nghĩa vậy. Lâm Phi Phồn đâu?"
"Cái gì......Phồn?" Cố chủ tịch lộ ra biểu tình nghi hoặc khó hiểu.
Thịnh Diễn Chi cười lạnh một tiếng: "Chú Cố, đừng giả ngu với tôi, mau kêu con trai chú thả người giao ra đây. Hy vọng chú đừng làm tôi khó xử, để tránh tổn hại đến hòa khí hai nhà."
Lời này mang theo vài phần uy hϊếp, khuôn mặt tươi cười của Cố chủ tịch hơi hơi thu liễm: "Cậu có ý gì?"
Thịnh Diễn Chi lạnh lùng nhìn hắn: "Ý ở trên mặt chữ."
Hắn giơ tay, mười mấy bảo tiêu lập tức xông vào phòng khách Cố gia, phòng khách vốn dĩ rộng rãi ngay lập tức liền trở nên chật chội.
Bảo tiêu mà hắn mang theo cũng không phải bảo tiêu bình thường, thân thủ bọn họ tương đương với lính đánh thuê, vặn gãy cổ một người là dễ như trở bàn tay.
Những người này lệ khí quá nặng, không khí trong phòng khách chợt căng thẳng, người hầu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, sôi nổi trốn sang một bên.
"Thịnh Diễn Chi!" Trên mặt Cố chủ tịch hoàn toàn không còn tươi cười lúc ban đầu, "Cậu muốn làm gì?"
"Muốn một người mà thôi." Thịnh Diễn Chi đã có chút không kiên nhẫn, "Chú Cố, chú biết tính tình của tôi mà. Chú không làm tôi khó xử, tôi tự nhiên cũng sẽ không làm khó dễ chú."
"Cậu!" Sắc mặt Cố chủ tịch xanh mét, "Cậu quá kiêu ngạo rồi! Thịnh Diễn Chi, cậu đừng tưởng rằng Cố gia chúng ta dễ khi dễ......"
Đúng lúc này, một đạo thanh âm già nua đánh gãy lời Cố chủ tịch: "Đúng."
Cố chủ tịch đột nhiên im bặt, vội vàng tiến lên đỡ lấy Cố lão gia tử.
Cố lão gia tử trừng mắt liếc hắn một cái: "Còn không mau đem người thả ra!"
Sắc mặt Cố chủ tịch khẽ biến, hạ giọng nói: "Ba, mấy ngày nay trạng thái tinh thần Dư Nhiên rất không ổn định. Nếu đem người này thả ra, con lo lắng......"
"Như thế nào, hiện tại trong cái nhà này lời nói của ta liền không còn tác dụng nữa đúng không?" Cố lão gia tử thần sắc uy nghiêm nói.
Cố chủ tịch thật không còn biện pháp, đành phải lên lầu tìm Cố Dư Nhiên bắt hắn thả người.
Cơ thể Cố chủ tịch không tốt lắm, Cố Dư Nhiên do hắn rất vất vả mới có được, sau này hắn liền mất đi năng lực sinh dục, cho nên trên dưới Cố gia trên đều thập phần dung túng Cố Dư Nhiên, cơ hồ là đáp ứng hết thảy những điều hắn muốn.
Lần này Cố Dư Nhiên thích một nam sinh cùng lớp, cũng chính là Lâm Phi Phồn.
Biết được Lâm Phi Phồn giấu hắn đăng kí vào F đại, Cố Dư Nhiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nhỏ, dứt khoát đem Lâm Phi Phồn giam lỏng trong nhà.
Cố chủ tịch không cho là đúng, cảm thấy Lâm Phi Phồn chỉ là một nam sinh nhỏ bé mà thôi, nếu con trai mình thích, vậy cứ để nó chơi. Chơi chán rồi thì cho cậu ta một số tiền đuổi đi là được.
Chính là hắn không nghĩ tới Lâm Phi Phồn này nhìn không có bối cảnh gì, thế nhưng lại chọc đến Thịnh Diễn Chi tự mình tới cửa đòi người!
Lúc này không khí trong phòng khách vẫn như cũ giương cung bạt kiếm.
Cố lão gia tử mắt sáng như đuốc: "Diễn Chi, con mang theo nhiều người như vậy lại đây, người biết thì hiểu là đến vì an toàn của con, người không biết còn tưởng rằng con tới là muốn hủy Cố gia chúng ta đấy!"
Thịnh Diễn Chi nhàn nhạt nói: "Ngài nói quá lời rồi."
Cố lão gia tử hừ một tiếng: "Con cùng cái người Lâm Phi Phồn kia có quan hệ gì?"
Thịnh Diễn Chi cũng không giấu giếm: "Lâm Phi Phồn là em trai của người yêu con."
Vừa dứt lời, người hầu đã đỡ một thiếu niên có thân hình gầy yếu đi tới.
Đúng là Lâm Phi Phồn.
Lâm Phi Phồn mặc quần áo có chút rộng, rõ ràng không hợp với thân hình, sắc mặt tái nhợt không còn một chút máu, ánh mắt thực trầm, cũng rất lạnh lẽo, làn da bại lộ trong không khí mang theo vài vệt đỏ ái muội.
Phàm là người đã trải qua chuyện kia, liếc mắt một cái liền biết đã xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt Thịnh Diễn Chi thâm trầm, kêu bảo tiêu cởϊ áσ ngoài khoác lên người Lâm Phi Phồn.
"Anh cậu còn đang đợi cậu trở về." Thịnh Diễn Chi quay qua nói với Lâm Phi Phồn.
Trên khuôn mặt tái nhợt thanh lãnh của Lâm Phi Phồn rốt cuộc cũng có một tia động dung: "Là anh ấy nhờ anh tới tìm tôi sao?"
Thịnh Diễn Chi chưa nói gì, cũng chưa nói không phải, nhìn về phía Cố lão gia tử: "Lão gia tử, con mang người đi, ngày khác lại đến thăm ngài."
Cố lão gia tử cười lạnh: "Không cần tới, ta tuổi đã lớn, không chịu nổi đả kích."
Thịnh Diễn Chi không nói gì, mang theo Lâm Phi Phồn xoay người liền đi.
"Lâm Phi Phồn!" Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hô khàn khàn.
Thân thể Lâm Phi Phồn hơi cứng lại, không quay đầu, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.
Cố lão gia tử hướng người hầu cả giận nói: "Các người còn đứng đó làm gì? Còn không nhanh dìu thiếu gia về phòng nghỉ ngơi!"
Người hầu vội vàng đi qua ngăn Cố Dư Nhiên đang từ trên lầu lao xuống.
Cố Dư Nhiên thần sắc thô bạo, một phen đẩy mạnh đám người hầu sang một bên, vọt tới trước mặt Lâm Phi Phồn, ý đồ muốn đem người túm trở về, nhưng lại bị bảo tiêu của Thịnh Diễn Chi ngăn cản.
"Lâm Phi Phồn, cậu đừng đi!" Trong ánh mắt vốn thô bạo của Cố Dư Nhiên lộ ra một mạt cầu xin.
Lâm Phi Phồn lạnh nhạt nói: "Chẳng lẽ muốn tôi lưu lại để bị cậu tra tấn đến chết?"
Ánh mắt Cố Dư Nhiên cuồng si mà nhìn chằm chằm cậu: "Tôi nhất định sẽ đối tốt với cậu! Cậu đừng đi, tôi sẽ không bao giờ nhốt cậu......"
"Cố Dư Nhiên, cậu thật đúng là biếи ŧɦái!" Lâm Phi Phồn gắt gao nắm chặt tay, trong mắt là sự chán ghét không hề che giấu nhìn Cố Dư Nhiên.
Cố Dư Nhiên giật mình, thần sắc có chút ảm đạm: "Cậu không thích tôi sao? Chỉ một chút thôi cũng được."
Lâm Phi Phồn lạnh lùng nói: "Một chút cũng không thích."
Cố Dư Nhiên đồng tử co chặt, ánh mắt liền trở nên hung ác, gắt gao nhìn chằm chằm cậu.
Lâm Phi Phồn chán ghét nói: "Tôi ở trong trường học nói chuyện với bạn học khác vài câu, cậu liền trừng phạt tôi, bức tôi làm những chuyện mà tôi không muốn. Cậu còn cưỡng bách tôi cùng cậu ở bên nhau, không được liền giam lỏng tôi ở chỗ này, từng giây từng phút tôi đều mong cậu nhanh chóng đi chết đi!"
"Cậu...... Cậu hy vọng tôi chết sao?" Hô hấp Cố Dư Nhiên dần trở nên dồn dập, đôi mắt đỏ ngầu, ngực không ngừng phập phồng.
Cố chủ tịch thấy hắn không thích hợp, lập tức kêu người hầu đè Cố Dư Nhiên lại, hướng Lâm Phi Phồn cả giận nói: "Về sau không cho phép cậu xuất hiện trước mặt con trai tôi! Cút được bao xa liền cút cho tôi!"
Lâm Phi Phồn không chút lưu tình xoay người đi ra ngoài.
Thịnh Diễn Chi vừa mang theo Lâm Phi Phồn rời khỏi Cố gia, bỗng nhiên nhận được điện thoại bên bệnh viện: "Thịnh tiên sinh, Lâm tiên sinh tỉnh rồi!