Hình ảnh ấm áp lại ngọt ngào này, ngay cả không khí cũng đều là mùi vị ngọt, tràn ngập một loại mập mờ, hơi thở triền miên ám muội, cho nên sự xâm nhập bất ngờ của Lâm Cẩn bỗng trở nên dư thừa.
Quả nhiên, chân mày Thịnh Diễn Chi hơi nhướng lên, không vui mà nhìn Lâm Cẩn với Tiểu Nặc, ôn nhu trên mặt cũng biến mất không còn tăm hơi: "Ai cho các người đi lên?"
Ngữ khí hắn rất không tốt, mang theo vài phần sắc bén.
Lâm Cẩn lập tức nhận thấy được Tiểu Nặc đang nắm chặt ngón tay mình hơn, thân thể cũng khẩn trương. Cậu cúi đầu nhìn xuống, khuôn mặt nhỏ của bé căng chặt, một bộ dáng như lâm đại địch.
Thấy bé như vậy, trong lòng Lâm Cẩn thật không dễ chịu.
Là cậu người ba ba này rất không tốt, không chỉ không có năng lực cho Tiểu Nặc một cuộc sống tốt, còn mang theo bé đi chịu uỷ khuất.
Có lẽ cậu nên làm theo đề nghị của Kiều Tinh Lan, tạm thời để Tiểu Nặc ở tại Kiều gia, chờ sau khi hợp đồng của cậu với Thịnh Diễn Chi kết thúc lại đón bé về.
Ý niệm trong đầu vừa hiện lên, Lâm Cẩn vẻ mặt bình tĩnh nói với Thịnh Diễn Chi: "Thực xin lỗi, quấy rầy đến hai người."
Nói xong cậu xoay người liền đi.
Giang Tinh Thần bỗng nhiên gọi cậu lại: "Tiểu Cẩn, chờ một chút."
Lâm Cẩn làm như không nghe thấy, đi thẳng về hướng cầu thang.
Cậu không cho rằng Giang Tinh Thần gọi mình lại có thể có chuyện tốt gì.
Đi chưa được mấy bước, phía sau lại vang lên thanh âm lạnh băng của Thịnh Diễn Chi: "Tinh Thần kêu cậu chờ một chút, tai cậu điếc hay sao?"
Lâm Cẩn lúc này mới dừng bước chân, quay đầu lại nhìn Giang Tinh Thần: "Có việc gì?"
Giang Tinh Thần ngữ khí quan tâm nói: "Nghe nói cậu đang quay một bộ tiên hiệp đang nổi tiếng trên mạng?"
Lâm Cẩn nhàn nhạt ừ một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Giang Tinh Thần cười cười: "Hai ngày trước tôi cùng Ngô đạo diễn của đoàn phim bên cậu ăn cơm, Ngô đạo diễn đắc ý nói với tôi hắn vừa được một nhà đầu tư đập cho 8000 vạn, cuối cùng có thể quay một bộ phim chuyển thể hoàn hảo. Bất quá......."
Hắn nói đến đây liền dừng một chút, bỗng nhiên lộ ra một mạt tươi cười ý vị thâm trường: "Ngô đạo diễn nói tiền đầu tư này là do cậu mang đến, lại không chịu nói với tôi là ai đầu tư. Tôi thật sự có điểm tò mò, không biết là ai mà lại đối tốt với cậu như vậy, này xem như là vì cậu mà vung tiền như rác đi?"
Rõ ràng là Giang Tinh Thần cười, nhưng Lâm Cẩn lại cảm thấy gương mặt tươi cười này đang cất giấu một sự ác ý sâu sắc.
Hơn nữa ngữ khí Giang Tinh Thần nói chuyện cũng làm Lâm Cẩn rất không thoải mái, cách hắn nói giống như là cậu với nhà đầu tư bí ẩn kia có mối quan hệ mờ ám không muốn để người khác biết.
Lâm Cẩn cảm thấy Giang Tinh Thần khẳng định biết nhà đầu tư kia chính là Lê Hi, cũng khẳng định biết Thịnh Diễn Chi không cho phép cậu cùng Lê Hi lui tới.
Hiện tại Giang Tinh Thần cố ý làm trò trước mặt Thịnh Diễn Chi hỏi ai là người vì cậu mà không tiếc bỏ ra 8000 vạn, có phải lại muốn mượn tay Thịnh Diễn Chi tới chỉnh cậu hay không?
Ý nghĩ vừa hiện lên, Lâm Cẩn liền khẩn trương, không khỏi nhìn về phía Thịnh Diễn Chi.
Nhận thấy được ánh mắt của cậu, ngữ khí Thịnh Diễn Chi lạnh nhạt hỏi: "Nhìn tôi làm gì?"
"Không có gì." Lâm Cẩn có chút xấu hổ, lập tức dời tầm mắt, trong lòng lại thở dài nhẹ nhõm.
Ngẫm lại cũng đúng, Thịnh Diễn Chi làm sao có thể quan tâm đến chuyện của cậu, hắn chưa bao giờ hỏi đến cậu như thế nào.
Nếu có hỏi đến, cũng là vì sợ cậu làm ảnh hưởng đến vai diễn bạn trai này, hoặc là không muốn cậu cùng Lê Hi lui tới.
Còn những mặt khác, Thịnh Diễn Chi làm gì có thời gian cùng tinh lực đi tìm hiểu.
Chắc hẳn hắn cũng không nghĩ đến người đầu tư 8000 vạn chính là Lê Hi đi, bằng không sao hắn có thể thờ ơ như vậy.
Chiêu "mượn đao gϊếŧ người" này của Giang Tinh Thần chắc là phải thất bại rồi.
Đầu óc Lâm Cẩn xoay chuyển, âm thầm suy đoán tâm tư của Giang Tinh Thần.
Cậu cho rằng Giang Tinh Thần sẽ làm bộ trong lúc lơ đãng mà nói ra tên Lê Hi, nhưng mà Giang Tinh Thần chỉ là liếc mắt nhìn Thịnh Diễn Chi.
Thấy Thịnh Diễn Chi đối với Lâm Cẩn chỉ là một bộ dáng thờ ơ, ý cười trên khoé môi Giang Tinh Thần càng sâu, tâm tình cũng trở nên sung sướиɠ.
Được rồi, đêm nay liền buông tha cho Lâm Cẩn vậy.
Trong lòng Giang Tinh Thần nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói: "Tiểu Cẩn, cậu có phải vẫn còn trách tôi hay không? Tôi biết, cậu là bởi vì chuyện đập tôi bị thương mới mất đi vai diễn trong《 Không về người 》, trong lòng có oán giận cũng là bình thường. Chỉ là Tiếu đạo diễn cũng đã nói muốn cậu trở lại đoàn phim tiếp tục vai diễn, chính là cậu không chịu, cậu hà tất phải như vậy......"
Hà tất phải như vậy?
Lâm Cẩn thiếu chút nữa liền bật cười thành tiếng.
Dao không đâm ở trên người hắn, hắn đương nhiên không cảm thấy đau.
Lâm Cẩn không nghĩ sẽ tiếp tục ở lại đối mặt với sự dối trá của Giang Tinh Thần: "Giang lão sư, tôi không cần anh tới dạy tôi phải làm như thế nào. Chúng ta không phải đang đóng phim, cũng không có cảnh diễn cần phải phối hợp, anh không cần diễn tốt đến như vậy!"
Lời này vừa nói ra, gương mặt vốn đang tươi cười của Giang Tinh Thần lập tức cứng đờ một chút, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường: "Lâm Cẩn, cậu quả nhiên vẫn còn trách tôi. Nếu không tôi lại tìm cho cậu một nhân vật......"
"Không cần." Thái độ Lâm Cẩn thập phần lãnh đạm.
Giang Tinh Thần nhìn về phía Thịnh Diễn Chi, lộ ra biểu tình bất đắc dĩ: "Đều do mình, làm hại Tiểu Cẩn mất đi một cơ hội tốt như vậy."
"Cậu đừng quan tâm đến cậu ta." Thịnh Diễn Chi đứng dậy đi đến bên người Giang Tinh Thần, "Bộ phim này không phải không có cậu ta thì không được, cậu ta không muốn diễn thì thôi."
Thịnh Diễn Chi lại nhìn về phía Lâm Cẩn: "Còn không nhanh mang con trai cậu đi, cứ đứng ở đó làm gì."
Trên mặt Lâm Cẩn không có biểu tình gì, chỉ là gắt gao mà nhấp môi, cậu ngồi xổm xuống bế Tiểu Nặc lên, xoay người rời đi.
Phía sau lại truyền đến thanh âm đạm mạc của Thịnh Diễn Chi: "Đêm nay cũng đừng trở lại, nói chú Dương đưa hai người đến khách sạn đi."
Lâm Cẩn bước chân hơi chậm lại: "Đã biết, tôi sẽ không lại quấy rầy anh cùng Giang tiên sinh."
Nhìn thấy Lâm Cẩn cùng con cậu ta bị Thịnh Diễn Chi đuổi khỏi biệt thự, Giang Tinh Thần liền nhớ tới bốn chữ: Chó nhà có tang.
Hắn khẽ cười, vừa quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Thịnh Diễn Chi, thâm trầm lại mang theo vài phần sắc bén.
Giang Tinh Thần vẫn tươi cười như cũ: "Diễn Chi, tại sao cậu lại nhìn mình như vậy?"
Thịnh Diễn Chi nhìn chằm chằm hắn, thần sắc có chút phức tạp: "Cậu......Ờ, không có gì. Tinh Thần, về sau cậu muốn cái gì cứ trực tiếp nói với mình, mình đều sẽ thỏa mãn cậu."
Không cần thiết ở trước mặt hắn chơi trò tâm cơ, một lần hai lần còn có thể làm như tình thú, nhưng nhiều lần, lại làm người ta sinh ra chán ghét.
Hắn thật sự không thích bộ dáng lõi đời lại tràn ngập tính kế vừa rồi của Giang Tinh Thần, này cùng cái loại người dối trá như Lâm Cẩn có cái gì khác nhau.
Giang Tinh Thần cũng rất thông minh, cơ hồ nháy mắt liền minh bạch ý tứ của Thịnh Diễn Chi.
Hắn quen biết Thịnh Diễn Chi cũng đã nhiều năm, đối với Thịnh Diễn Chi vẫn là có sự hiểu biết nhất định.
Giang Tinh Thần liền thoải mái hào phóng nói: "Được thôi, đây chính là cậu tự nói. Về sau cậu cũng đừng có chê mình muốn cái này muốn cái kia, mình chính là rất tham lam."
Thịnh Diễn Chi nhướng mày: "Cậu thì có bao nhiêu lòng tham? Nếu không cũng tham mình đi."
Giang Tinh Thần khẽ cười một tiếng, một lần nữa ngồi xuống đàn dương cầm: "Diễn Chi, cậu còn nhớ rõ thời đại học chúng ta cùng tham gia ngày lễ đón tân sinh viên không? Cậu với mình biểu diễn song tấu đàn dương cầm, bây giờ cậu có muốn thử lại lần nữa hay không?"
Thịnh Diễn Chi đương nhiên nhớ rõ buổi biểu diễn ngày hôm đó, hắn chính là khi đó bắt đầu để ý đến Giang Tinh Thần.
Hiện giờ Giang Tinh Thần một lần nữa nhắc tới, tâm Thịnh Diễn Chi liền động: "Được."
Hắn ngồi kế bên Giang Tinh Thần, hai người vai sát vai đàn lên từng khúc nhạc khó quên.
Thịnh Diễn Chi nghiêng đầu nhìn Giang Tinh Thần, ánh mắt dừng lại ở trên khuôn mặt ôn nhuận của đối phương, lại nghĩ: Tinh Thần và Lâm Cẩn rốt cuộc vẫn là không giống nhau.
Đàn xong nốt cuối cùng, cả hai đều đã có chút động tình, hơi thở ái muội tràn ngập trong không khí, Giang Tinh Thần quyết định rèn sắt khi còn nóng, cho Thịnh Diễn Chi một chút ngon ngọt.
Hắn vừa mới gọi một tiếng "Diễn Chi", điện thoại Thịnh Diễn Chi đột nhiên vang lên, trong bầu không khí ám muội này có vẻ phá lệ chói tai.
Là đặc trợ của Thịnh Diễn Chi gọi.
Vào buổi tối như thế này, đặc trợ thường sẽ không quấy rầy Thịnh Diễn Chi, trừ phi công ty có xảy ra chuyện gì quan trọng cần Thịnh Diễn Chi tự mình xử lý.
Thịnh Diễn Chi có chút tức giận, nhưng cũng không muốn chậm trễ việc công ty, chỉ đành phải áp xuống sự bực bội: "Mình đi nghe điện thoại một chút."
Giang Tinh Thần mặt lộ vẻ chế nhạo, cười một tiếng: "Mau đi đi."
Thịnh Diễn Chi tiếp điện thoại, ngữ khí không tốt lắm: "Có chuyện gì?"
Cũng không biết người bên kia nói cái gì, ấn đường Thịnh Diễn Chi hơi nhíu lại, đứng lên đi ra ngoài ban công.
Giang Tinh Thần vừa thấy tình hình này liền biết kế hoạch đêm nay lại phải ngâm nước nóng.
Có một số việc ngay khoảnh khắc đó phải thực hiện ngay, qua thời gian đó liền không còn thú vị nữa.
Bất quá cũng coi như là có thu hoạch.
Giang Tinh Thần cầm lấy điện thoại của mình để ở trên bàn, gửi WeChat cho Lê Hi: "Cảm ơn, Lê thiếu."
Chỉ chốc lát sau, Lê Hi liền trả lời: "Không cần cảm ơn, tôi cũng không phải vì giúp anh."
Giang Tinh Thần nhướng mày: "Xem ra Lê thiếu thật sự để tâm đến Lâm Cẩn."
"Anh biết như vậy là tốt rồi. Anh tốt nhất đừng có lại tính kế người của tôi, nếu không cho dù có anh tôi che chở anh, tôi cũng có thể trả lại cho anh gấp bội!"
"Lê thiếu đây là đang uy hϊếp tôi?"
"Anh muốn nghĩ như vậy cũng được."
Giang Tinh Thần hừ lạnh một tiếng.
Nếu không phải suy xét đến Thịnh Diễn Chi sẽ che chở người em họ Lê Hi này, hắn làm sao sẽ phải dè chừng mấy lời uy hϊếp của cậu ta.
"Được, tôi sẽ không động đến người của cậu. Ít nhiều gì cậu cũng đã nói cho tôi chuyện hai người bọn họ ở chung, hiện tại Lâm Cẩn đã bị anh cậu đuổi ra ngoài. Cậu còn không mau chạy đi đón người ta?"
"Còn cần anh phải nói sao!"
******
Ở dưới lầu, Lâm Cẩn ôm Tiểu Nặc đứng ở trong phòng khách.
Cậu sợ Tiểu Nặc không vui, ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Bảo bảo, hình như con chưa từng được ở trong khách sạn đúng không? Tối nay ba ba dẫn con đến ở một khách sạn vừa lớn vừa đẹp được không? Khách sạn còn có rất nhiều điểm tâm vô cùng hấp dẫn, buổi sáng ngày mai chúng ta tỉnh dậy liền có thể ăn rồi."
Tiểu Nặc im lặng không nói chuyện.
Lâm Cẩn hôn hôn khuôn mặt nhỏ của bé: "Sao vậy? Không nói lời nào ba ba liền cù lét con."
"Không được, không được cù lét con." Tiểu Nặc gắt gao ôm cổ Lâm Cẩn, khuôn mặt nhỏ cũng dán vào mặt cậu.
Sau một lúc lâu, bé mới nhẹ giọng nói: "Ba ba, ba đừng không vui, con sẽ luôn ở bên ba mà."
Lâm Cẩn giật mình, hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên: "Được, ba ba cùng Tiểu Nặc đều phải vui vẻ lên nhé."
Tiểu Nặc hì hì cười, dùng sức hôn một cái thật kêu ở trên mặt Lâm Cẩn.
Kỳ thật bé cái gì cũng biết.
Tỷ như, bé biết chính mình cùng ba ba bị cái chú xấu xa kia đuổi ra khỏi nhà.
Nhưng bé sẽ không nói ra, bởi vì bé cảm thấy nếu nói ra ba ba sẽ rất khổ sở.
Lâm Cẩn đem Tiểu Nặc đặt ở trên mặt đất, tính toán đi tìm quản gia Dương, nhờ chú Dương đưa cha con bọn họ đến khách sạn.
Tiểu Nặc dựa sát vào chân cậu nói: "Ba ba, con có chút lạnh."
Lâm Cẩn lúc này mới nhớ tới đã quên đem áo khoác của Tiểu Nặc theo.
G thành sau khi vào thu, ban ngày cùng ban đêm nhiệt độ chênh lệch rất lớn. Ban ngày nóng nực đến khó chịu, buổi tối lại vô cùng lạnh, phải mặc thêm kiện áo khoác.
Tiểu Nặc luôn sợ nóng, cho nên ban ngày Lâm Cẩn chỉ cho bé mặc một chiếc áo thun mỏng.
Hiện tại trong phòng khách có chút lạnh, bản thân Lâm Cẩn cũng chỉ mặc áo thun, đành phải để Tiểu Nặc ngồi ôm gối trên sô pha.
"Con ngồi đây một lát, ba ba đi lên lấy áo khoác cho con, rất nhanh liền xuống."
"Dạ." Tiểu Nặc ngoan ngoãn gật đầu.
Lâm Cẩn bước nhanh lên lầu.
Nghĩ đến vừa rồi cậu còn nói với Thịnh Diễn Chi sẽ không đến quấy rầy bọn họ, hiện tại lại muốn đi lên lấy áo khoác, thật sự có điểm xấu hổ.
Hy vọng hai người bọn họ không ở trên lầu làm chuyện nào đó thân mật, bằng không nếu hiện tại cậu đi lên quấy rầy chuyện tốt của bọn họ, chỉ sợ là Thịnh Diễn Chi sẽ muốn xé xác cậu mất.