Sổ Tư: “Cô là Thần Trật Tự?”
Đường Táp nghe ra manh mối, hỏi: “Thế nào, ngươi cho rằng không thể sao? Ngươi biết được những gì, không bằng nói ra cho ta nghe?”
Sổ Tư cố nhịn không nói, nào biết trong lòng bỗng thấy khó chịu phun ra một ngụm máu.
Nó mở miệng nói: “Tại sao? Tại sao Thần Trật Tự lại có thể thức tỉnh, mà chúng tôi lại.......”
Đường Táp: “Bởi vì ta từng đồng ý rồi sẽ có một ngày nào đó ta sẽ thức tỉnh, đã là lời hứa của Thần thì nhất định phải thực hiện được. Bây giờ thì nói đi, tổ chức Khoa Phụ các ngươi muốn Phục Hy sống lại hay là gì khác?”
Miệng Sổ Tư đầy máu, kinh hoàng nói: “Phục Hy? Không...... đợi đã, Tứ Thánh Thú của cô đâu? Đã thức tỉnh hay chưa? Nhất định là chưa đâu...... Thần lực của họ có lẽ là đã....... Huyền Vũ của cô đâu? Huyền Vũ thức tỉnh rồi ư?!”
Đường Táp: “Nói tiếp đi, trận chôn ở quanh hồ Tứ Thánh Thú là trận gì?”
Sổ Tư cắn đầu lưỡi nhưng nó không có lòng dạ sắt giống như Mạn Đà La, sau khi chống đỡ không được nữa thì khai ra.
“Bọn tôi muốn hồi sinh Nữ Oa Đại Đế.”
Đường Táp hơi ngạc nhiên, nói: “Ừm, sau đó thì sao?”
“Trong bốn trụ chỉ có trụ phía Đông của Thanh Long là có thể chuyển dời Thần lực nhưng muốn Nữ Oa sống lại thì không dễ như vậy, thế là bọn tôi đặt trận Tứ Thánh Thú, từ trong xác của Tứ Thánh Thú hấp thu Thần lực còn xót lại trong xác của họ.”
Cuối cùng Đường Táp cũng đã biết Tứ Thánh Thú của cô vì sao lại thành bộ dáng đó rồi.
“Nhưng Thần lực của Tứ Thánh Thú cũng đã yếu lắm rồi, cho dù hấp thu gần hết vẫn không có cách nào khiến Nữ Oa Đại Đế thức tỉnh, thậm chí Huyền Vũ của cô....... Ở bên hồ Huyền Vũ bọn tôi đã đặt thêm một trận cực mạnh nhưng vẫn không thể ép ra được bao nhiêu Thần lực.”
Đường Táp im lặng không lên tiếng nhưng trong lòng đã bắt đầu nổi bão.
Dưới hồ Huyền Vũ thật ra là Thanh Long mà Thanh Long đã được chiêu hoán vô số lần vẫn không đáp lại, nghe Huyền Vũ nói Thanh Long đã hóa đá rồi, trên xương còn thiếu một chút Thần lực nhưng tìm không thấy, nay ngay cả tổ chức Khoa Phụ cũng không lấy được Thần lực trên người Thanh Long, xem ra trước khi Thanh Long rơi xuống hồ thì đã tiêu hao gần hết Thần lực rồi?
“Đang yên đang lành, các ngươi muốn Nữ Oa sống lại làm gì?”
“Ban tặng thân thể cho vạn vật thì chính là mẹ của bọn tôi.” Sổ Tư nói, “Yêu thú có thể sinh sôi nảy nở nhưng bọn tôi ngay cả cha mẹ cũng không có, chết đi một thì trong bùn đất ở nơi xa xôi hoang vắng sẽ lại sinh ra một, loại dã thú không cha không mẹ không chỗ dựa dù có may mắn khai trí xong nhưng cũng tìm không được cõi đi về. Bây giờ bọn tôi muốn tìm lại cha mẹ ruột của mình, từ đó có chỗ nương nhờ có thể ở trong thế giới mới xưng vương xưng bá, mặc sức phi nhanh, như vậy cũng quá đáng ư?”
“Quy tắc không phải chỉ một mình ta lập ra tất cả, chúng Thần thiên địa, vạn vật sinh linh những điều này khi vừa sinh ra đã được quy định sẵn rồi.” Đường Táp nói, “Thật là buồn cười, các ngươi muốn gọi Nữ Oa thức tỉnh, tuy ngoài miệng nói là muốn tìm cha mẹ ruột nhưng trên thực tế thì lại muốn tìm một ngọn núi dựa để các ngươi mặc ý làm bừa. Ban đầu chính vì tính yêu của các ngươi nên chúng ta mới đặt ra quy tắc như vậy, quy tắc đối với những kẻ cố ý phạm tội chính là sự ràng buộc, mà hiện nay đám hung thú các ngươi không lúc nào là không muốn phạm tội đặt chủ ý lên quy tắc, ngươi cho rằng Nữ Oa sống lại thì các ngươi có thể xưng vương xưng bá thay đổi quy tắc?!”
“Nữ Oa là Nữ Oa của bọn tôi, Phục Hy là Phục Hy của bọn tôi!” Sổ Tư lớn tiếng nói: “Chính Phục Hy Đại Đế bảo bọn tôi giấu tài, bảo bọn tôi kiên nhẫn chờ đợi, hứa với bọn tôi ngài nhất định sẽ làm sống lại kỷ nguyên yêu, cô vừa nói Thần hứa tất sẽ thực hiện, lời hứa của Thần Phục Hy cũng sẽ được thực hiện!”
“Đã là lời hứa của Phục Hy, các ngươi cứ việc hồi sinh Phục Hy là được rồi, hà tất gì làm phiền tới sự thanh tịnh của Nữ Oa?”
Sổ Tư gào lên cười ha ha, giống như con cú mèo bị nấc cụt.
“Phục Hy Đại Đế sớm đã tỉnh rồi!” Sổ Tư nói, “Nhưng đáng tiếc cha đã mất đi Thần lực rồi, chỉ còn lại ý thức.......”
Đường Táp nói: “Kẻ đứng đầu tổ chức Khoa Phụ, là Phục Hy?”
Sổ Tư: “Thần Trật Tự đã là gì chứ, một tên Thần lưu lạc dựa vào Tứ Thánh Thú để kết thúc kỷ nguyên yêu, sao có thể xứng làm chủ Thần?”
Đầu Đường Táp hiện đầy dấu chấm hỏi (?).
Cô tốt xấu gì cũng là một trong ba vị đại chủ Thần, quy tắc đều do cô đặt ra cô chỉ là thích phiêu bạc chân trời góc biển mà thôi, sao đến trong miệng Sổ Tư cô lại biến thành một tên ăn mày lang thang chuyên ‘ăn cơm mềm’ của Tứ Thánh Thú rồi?
Đường Táp: “Ồ, cho nên lý do vẫn còn gàng bướng như vậy là vì kiến thức không đủ. Hôm nay ta sẽ để ngươi mở rộng tầm mắt vì sao ta lại dám tự xưng chủ Thần.”
Huyền Vũ ghi lại những lời Sổ Tư nói còn chụp mấy bức ảnh Sổ Tư cầm đầu bạo lực học đường, bám lên người Chu Tước trở về phòng nghỉ, ngậm theo số liệu để cho Y Lan đăng bài.
Trước khi đi, Đường Táp đã đưa ID Đao Ca cho tiểu đáng yêu Y Lan rồi.
Bây giờ tốc độ lá của Y Lan còn nhanh hơn trước, nếu cuộc thi thể thao điện tử thế giới cho phép tuyển thủ không phải con người tham gia thì cậu thậm chí có thể dựa vào tốc độ lá lấy được cả quán quân!
Đương nhiên lời này là lúc Huyền Vũ nịnh hót Y Lan nói thôi.
Y Lan sau khi xử lý hình ảnh và ghi âm xong thì tải lên, bài đăng đều được biên soạn xong cả rồi chỉ đợi Đường Táp về hạ lệnh.
Cái đuôi của Cửu Vĩ Hồ đang vỗ cầu sợi len, hỏi: “Táp Táp đi đâu rồi?”
Y Lan nói: “Làm việc.”
“Thất Thất đâu?”
“Tới rồi, cậu ấy muốn tìm Táp Táp chơi nhưng bị hội trưởng Đế Chiêu lừa đi kéo tài trợ rồi.”
An Luật: “Bị Đế Chiêu lừa đi sao? Được, tôi biết rồi, giỏi lắm giỏi lắm, bái phục bái phục.”
Đế Chiêu dẫn theo con vật cát tường là Phụng Hoàng đi kéo tài trợ, hiệu quả không tệ, tuy tài trợ không nhiều nhưng có vẫn hơn không, anh cảm thấy rất vui mừng.
Phụng Hoàng nói bằng giọng chua lè: “Đường Táp ở trên đài phán quyết chém tội phạm, là trước đài. Cậu được lấp vào để thế chỗ anh tài sau khi bị chặt, là hậu đài. Thế nào, còn muốn làm một màn phu xướng phụ tùy, cố gắng trở thành vợ hiền sao?”
Đế Chiêu: “Thất Thất........ Từ sau khi cậu Niết Bàn thất bại, tôi nhìn thấy cậu thì vô cùng muốn đánh nhau với cậu. Cho nên cậu mau câm mồm đừng nói chuyện nữa.”
Kẹo sữa trắng Bạch Thố Tinh của phòng in ấn...... Khục, không phải, là chị gái xinh đẹp Bách Tước Linh nhảy tới đây nói bản thân muốn tài trợ cho cuộc thi đấu chiến cầu.
“Tôi làm biển quảng cáo lúc lên sân cho đội chiến cầu các cậu!” Bạch Thố Tinh nói.
Đế Chiêu: “Dự toán của chị là bao nhiêu?”
“Ba vạn, cộng thêm miễn phí in luận văn tốt nghiệp vào năm sau cho các cậu!”
Đế Chiêu nhíu mày nói: “Chừng này....... Thời gian có thể là rất ngắn, tối đa chỉ hai mươi giây thôi.”
Bạch Thố Tinh đắn đo, nhìn vẻ mặt là muốn tăng thêm tiền.
Đế Chiêu nháy mắt ra hiệu với Phụng Hoàng.
Phụng Hoàng thở dài một hơi, bước lên nói: “Như vầy đi, học tỷ Bạch, sau khi em Niết Bàn sẽ ký tên chụp ảnh chung với chị, chị có thể tăng thêm bao nhiêu?”
Đôi mắt đỏ của Bạch Thố Tinh vụt sáng như hàng vạn ngôi sao, vỡ giọng nói: “Vậy tôi cho thêm mười vạn nữa, một phút!”
Đế Chiêu vội vàng bán Phụng đi: “Thành giao!”
Phụng Hoàng bắt tay với cô ấy, ký tên lên hợp đồng và ấn dấu tay.
Đế Chiêu cất kỹ tờ hợp đồng thứ sáu, khen ngợi: “Phụng Thất, ngầu!”
Phụng Thất khiêm tốn nói: “Hình ảnh thương hiệu, hình ảnh thương hiệu thôi.”
Long Phụng phối hợp, Phụng bán mặt Rồng ký tên, tới tối trước khi tắt đèn bọn họ thành công ký được mười một bản hợp đồng tài trợ, tổng kinh phí tài trợ được hơn hai trăm vạn.
Về tới phòng nghỉ, An Luật công bố tin An đại minh tinh tài trợ một ngàn vạn, trong nháy mắt ba tên bạn nạn trong đó có hai tên hôm nay vừa bị đánh bị mắng lập tức tay nắm tay vui mừng xoay vòng tròn.
Đúng lúc này Đường Táp xuất hiện ở phòng bếp, ném Sổ Tư đã được nhổ sạch lông vào trong bồn nước.
Cô rất mệt, Sổ Tư nhả ra rất nhiều tin tức, sau khi cô nghe xong trong lòng rất nôn nóng hận không thể lập tức mở rộng Thần thức hóa thân thành Thần Trật Tự nhật thiên nhật địa tìm cho ra Phục Hy đã sống lại, nhét cụ ấy vào trong lòng đất đốt thành tro.
“Cái tên muội khống đáng chết đó!” Trong lòng Đường Táp đã hiểu bảy tám phần rồi, cô muốn vực dậy tinh thần phá vỡ hết các trận quanh hồ của Tứ Thánh Thứ, lại muốn tìm hiểu kỹ tình hình của Thanh Long, nghĩ đi nghĩ lại bỗng nghĩ ra có thể là sau khi Thần cách của cô chết đi thì Thanh Long cũng tiêu cạn Thần lực rơi xuống hồ hóa đá không thể thức tỉnh được nữa, trong lòng đau đớn không thôi trước mắt đen kịt không thấy gì nữa.
Lúc tỉnh táo lại, lục hải không cộng thêm Y Lan ở trên bàn đều đang hỏi thăm cô làm sao vậy.
Lúc này chỉ có Đế Chiêu là hiểu lòng người, lúc nhẹ giọng hỏi thăm còn không quên bưng một ly trà nóng tới.
Đường Táp uống một hơi cạn ly trà, nói: “Tôi hơi mệt, buổi tối không làm bữa ăn khuya nữa, mọi người về phòng nghỉ đi.”
Hồ Ly một lời vui sướиɠ khó nói hết, ding ding không chịu đi.
Mà Đường Táp nằm liệt ở trên giường, kéo cao chăn đang suy nghĩ về cái chết của Thần.
Phụng Hoàng: “Đi thôi đi thôi, ngày mai lại đến.”
Đế Chiêu nhìn qua phòng bếp một cái, nói: “Đường Táp, tôi dọn phòng bếp giúp cô, dọn xong tôi sẽ đi ngay.”
Người trong chăn ỉu xìu ‘ừ’ một tiếng, đồng ý rồi.
Phụng Hoàng vốn cũng muốn dọn dẹp cùng, kết quả vừa mới nhúng tay vào thì làm vỡ một cái đĩa của Đường Táp.
Đế Chiêu: “.......”
Phụng Thất: “Được rồi, tôi đi.”
Con vật cát tường chính là con vật cát tường, trông được nhưng không dùng được, bắt được cơ hội đảm đang một lần cũng không thể hỗ trợ vai diễn đảm đang của Phụng được.
Thế là, chỉ còn lại một mình Đế Chiêu ở phòng bếp bận rộn.
Huyền Vũ nói: “Đúng rồi, hôm nay lão đại chưa cọ rửa đài phát quyết.”
Đế Chiêu: “...... Ý của tiền bối là?”
“Cậu nói một tiếng với lão đại, để cô ấy đưa đài phán quyết cho cậu, cậu dọn sạch nó là được.”
Đế Chiêu: “Tiền bối, đài phán quyết sao có thể đưa cho tôi được chứ?”
Đường Táp nghe thấy rồi nhưng không muốn nói chuyện, chỉ duỗi tay từ trong ổ chăn ra, nhẹ nhàng xoay ngón chỏ, một miếng thớt tre bình thường xuất hiện ở trong bồn nước.
Huyền Vũ: “Cậu coi đài phán quyết là cái gì? Vật dẫn của đài phán quyết là gì cũng được, chỉ tại Táp Táp thích dùng thớt thôi.”
Đế Chiêu ngây người một lúc, sau đó mới bắt đầu cọ rửa tấm thớt.
Y Lan vừa thấy Đường Táp xử lý Sổ Tư xong, bên này lập tức đăng bài lên.
Sau khi đăng bài xong, quần chúng ăn dưa ào ào rớt cằm.
“Mẹ nó, tin tức chấn động này! Sổ Tư??”
“Shit, mấy người nghe ghi âm cả chưa? Ghi âm đầy đủ tổng cộng mười hai phút, đại khái là nói dưới lệnh diệt khẩu của tập đoàn tài chính Nam Sơn, Sổ Tư sau khi nhận được sự ngầm đồng ý của tổ chức Khoa Phụ lập tức sắp xếp Cù Như đi diệt khẩu Lộc Thục nhưng làm không được gọn gàng bị phía cảnh sát tra được manh mối, Sổ Tư bèn dùng anh em gia tộc của Cù Như ra uy hϊếp bạo lực ép Cù Như nhận tội, còn muốn để Cù Như nói bản thân là thành viên của bang Dao Phây, nói người tổ chức của bang Dao Phây là hội trưởng hội học sinh, phó hội trưởng.”
“Sổ Tư thật mưu trí!”
“Má ơi, tôi lại có hơi yêu cái nhà với đầy âm mưu đen tối này rôi!”
“Học viện chính pháp cũng có thành viên của bang Dao Phây, bằng không đoạn ghi âm này từ đâu tới?”
“Nhìn hình ảnh, góc chụp hình hình như là chụp từ trên xuống, có lẽ là cao thủ treo xà chụp rồi, còn có thể che giấu hơi thở của bản thân, giỏi thật giỏi thật.”
Huyền Vũ nhìn dòng bình luận này, vuốt hai cọng râu đắc ý cười to.
Y Lan dùng lá cây bịt miệng của nó lại.
Cây đa tinh vừa thấy hướng gió này lập tức đóng bài đăng gây quỹ lại, tuyên bố: “Toàn bộ số tiền gây quỹ lần này, đều thuộc quyền sở hữu của bang Dao Phây.”
Không lâu sau đó, ID Đao Ca trả lời: “Cám ơn sự yêu mến của mọi người, số tiền lần này được dùng để ủng hộ nhà trường tổ chức cuộc thi đấu chiến cầu, do bang Dao Phây tuyên truyền, nó sẽ được phát vào ngày diễn ra đại hội!”
Đế Chiêu bận việc xong thì bước tới vém góc chăn cho Đường Táp, Đường Táp mở mắt ra mơ mơ hồ hồ nói: “Rồng.”
Đế Chiêu: “Ừm, là tôi.”
Đường Táp ôm đầu của Đế Chiêu, sờ tới sờ lui: “Sừng Rồng đâu? Sừng Rồng của tôi đâu?”
Đế Chiêu ngẩn người rất lâu, dưới ánh mắt khích lệ của Huyền Vũ, anh xấu hổ hóa thành Rồng đưa sừng Rồng trên đầu vào trong tay của Đường Táp.
Đường Táp đưa bàn tay có Thần lên vuốt ve sừng Rồng, cả người Đế Chiêu run rẩy muốn lắc đầu vẫy đuôi kêu lên.
Cuối cùng anh hít sâu một hơi, nằm xấp ở trên giường.
Đường Táp trở người một cái, dùng cả tay lẫn chân ấn đầu Rồng vào lòng mình, lẩm bẩm nói: “Đây là....... Rồng của tôi.”
Đế Chiêu tạ thế tại chỗ, chết trong l*иg ngực của thiếu nữ.
Huyền Vũ bật cười khanh khách, nói: “Tiêu đời rồi, nếu đại ca tỉnh lại nhất định sẽ rút gân lột da cậu.”