Lộ Bắc Nhiên ngồi trong hội trưởng tổ chức lễ trao giải Thiên Ưng, tâm trạng vô cùng không vui, ngay cả mấy moment trong super topic, vào mắt cậu đều trở thành những mảnh vụn thủy tin.
Một lát sau, Mộ Thanh đến gần ngồi xuống cạnh cậu, "Nhiên Nhiên sao thế?"
Rõ ràng tới vậy sao? Cậu luôn kiểm soát biểu cảm rất tốt mà. Lộ Bắc Nhiên nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, "Không sao hết."
Mộ Thanh nói: "Cãi nhau với Diệp Lẫm?"
Lộ Bắc Nhiên trợn mắt lên, ngó nghiêng xung quanh, "Không hề, cậu đừng nói bừa."
Mộ Thanh cười gian xảo, rồi bỗng quay người lại vẫy tay với ai đó.
Lộ Bắc Nhiên quay đầu lại, thấy Diệp Lẫm cùng Chử Vân, dáng vẻ bọn họ cùng nhau tới đây, xứng đôi như vậy, đâm vào mắt khiến cậu đau đớn.
Lộ Bắc Nhiên vội vàng quay đầu lại, làm bộ như không thấy gì.
Diệp Lẫm không nhận ra gì hết, còn cố tình đi vòng qua ngồi bên cạnh Lộ Bắc Nhiên, vỗ vai cậu một cái.
Lộ Bắc Nhiên nở nụ cười, cậu cảm thấy lúc này mình cười khó coi chết đi được.
Diệp Lẫm đột nhiên nghiêng người, lại gần hỏi cậu: "Sao lại không vui? Ai bắt nạt cậu?"
Là anh đó, rõ ràng đã thích người ta còn rồi tán tỉnh bừa bãi. Lộ Bắc Nhiên tủi thân vô cùng, nhưng Diệp Lẫm không chưa từng thể hiện điều gì quá rõ ràng với cậu, cậu cảm thấy hình như mình chẳng có tư cách gì để tủi thân, bèn nhịn lại, nói: "Không có gì không vui, thật đó."
Diệp Lẫm nửa tin nửa ngờ.
Sau đó lễ trao giải bắt đầu, Lộ Bắc Nhiên giả bộ nghiêm túc theo dõi lễ trao giải, hoàn toàn không muốn nói chuyện, nên Diệp Lẫm cũng không bắt chuyện với cậu nữa.
Thật ra Lộ Bắc Nhiên căn bản không chú ý những người trên sân khấu đang làm gì, cũng không biết trong đầu đang miên man suy nghĩ chuyện gì, mỗi một giải thưởng được công bố cậu đều vô hồn vỗ tay cùng mọi người.
Lại đến lúc cần vỗ tay, Lộ Bắc Nhiên vỗ tay một cách máy móc, Mộ Thanh và Diệp Lẫm ở hai bên đẩy cậu một cái, Diệp Lẫm cười nói: "Lên sân khấu nhận giải đi, còn ngẩn người nữa."
Lộ Bắc Nhiên ngẩng đầu, phát hiện mặt mình xuất hiện trên màn hình lớn.
Giải diễn viên mới xuất sắc nhất.
Là cậu đoạt giải sao? Không phải đang nằm mơ chứ.
Cậu mờ mịt nhìn về phía Diệp Lẫm, Diệp Lẫm cười nhìn cậu, hắn đang vỗ tay rất mạnh, vỗ đến bàn tay đỏ cả lên. Lộ Bắc Nhiên đặt hai tay cùng một chỗ, lén lút tự nhéo mình một cái.
Đau, không phải là mơ.
Mộ Thanh ở bên cạnh giục cậu, "Mau lên trên đi."
Cậu cứ mơ mơ màng màng lên sân khấu, cậu vốn nghĩ mình chỉ tới đây ngồi chơi xơi nước thôi, cẳn bản không nghĩ đến chuyện phát biểu cảm nghĩ nhận giải, càng không chuẩn bị trước thứ gì.
Lên sân khấu cậu mới phát hiện, khách mời trao giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất là... Bạch Gia Ngôn.
Bạch Gia Ngôn vẫn trước sau như một mà dịu dàng lịch sự. Lộ Bắc Nhiên nhận cúp từ tay hắn ta, cảm thấy tình cảnh này drama vô cùng. Cậu bỗng nhiên không còn căng thẳng nữa.
Hóa ra không phải cậu không thể.
Lúc trước cậu không nhận được kịch bản hay vai diễn nào tốt, cậu luôn an ủi mình, cậu thích diễn xuất, có phim để diễn là được rồi, cũng không phải để theo đuổi vinh quang nào hết.
Thật ra đó đều là cậu tự gạt mình.
Cậu thích diễn xuất, sao có thể không khát vọng được lên vị trí cao hơn, diễn những kịch bản tốt hơn được? Quá khứ cậu không có cơ hội đó, bây giờ ông trời đối xử với cậu không tệ, cậu cảm thấy mình thật sự rất may mắn.
Lộ Bắc Nhiên nhìn ống kính, "Cảm ơn những người bạn từng giúp đỡ tôi, cảm ơn các khán giả luôn ủng hộ tôi, tôi sẽ cố gắng hơn nữa."
Lời nói này giản dị mà tự nhiên, lại chân thành, trong lòng cậu thật sự nghĩ như vậy. Nhất định phải cố gắng hơn nữa, mới xứng đáng với tình cảm của mọi người.
Bạch Gia Ngôn nhìn bóng lưng của người trẻ tuổi, cứ cảm thấy vô cùng quen thuộc. Lần trước khi gặp cậu hắn đã có cảm giác này, không chỉ có dáng vẻ giống nhau, mà ngay cả tình cách thản nhiên ấy, đều rất giống người kia.
Vậy nên sau khi lễ trao giải kết thúc, hắn không nhịn được đi tìm Lộ Bắc Nhiên.
Ánh mắt đề phòng khi Lộ Bắc Nhiên quay lại nhìn hắn,... Quả thực là rất giống người kia. Bạch Gia Ngôn cảm thấy có lẽ mình đã điên rồi.
Với chuyện Bạch Gia Ngôn gọi mình lại này, Lộ Bắc Nhiên ngạc nhiên, lễ phép hỏi hắn: "Anh gọi tôi có việc gì?"
Bạch Gia Ngôn nói: "Ừm, tôi thấy cậu diễn rồi, cảm thấy rất tốt, có thể trao đổi phương thức liên lạc được không, nếu có cơ hội có thể hợp tác."
Nếu như là người khác, được ảnh đế chủ động làm quen, chắc chắn lúc này sẽ thấy vui vẻ, nhưng với Lộ Bắc Nhiên mà nói, chuyện xảy ra trước đây cũng không vui, cậu cũng không muốn có qua lại gì với người này nữa.
Đang nghĩ xem phải từ chối thế nào, một bàn tay đã nắm chặt cánh tay của cậu, "Cậu ở đây à? Cùng về không?"
Mắt Diệp Lẫm dính chặt vào Lộ Bắc Nhiên, coi Bạch Gia Ngôn như không khí.
Vốn Bạch Gia Ngôn bỗng nóng đầu mới có thể xin cách liên lạc của một diễn viên nhỏ, lúc này thấy người khác xuất hiện, cũng không muốn nán lại quá lâu, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Lộ Bắc Nhiên.
Hắn cảm thấy diễn viên nhỏ này không lý gì lại từ chối.
Mà Lộ Bắc Nhiên lại như không nghe thấy câu hỏi phía trước của hắn: "Cảm ơn tiền bối đã yêu thích, tôi cũng rất mong sau này có thể hợp tác cùng anh. Bạn tôi đến tìm rồi, đi trước đây, tạm biệt anh."
Bạch Gia Ngôn cảm thấy hai người thật sự rất thú vị, một người từ chối có phương thức liên lạc của hắn ta, người khác lại nhìn hắn như kiểu sắp xù lông lên. E là giữa hai người có chuyện gì đó, nhưng hắn cũng chưa từng thấy người nào không biết cất nhắc như vậy.
Diệp Lẫm kéo Lộ Bắc Nhiên đi xa rồi, Lộ Bắc Nhiên mới nhẹ nhàng tránh khỏi hắn.
Diệp Lẫm càng cảm thấy hôm nay tâm trạng cậu không tốt, "Có chuyện gì vậy?"
Lộ Bắc Nhiên nói: "Bị người ta thấy không hay đâu."
Diệp Lẫm không hiểu vì sao, "Ai cơ?" Hắn ước gì cả thế giới đều trông thấy.
Lộ Bắc Nhiên không nói gì.
Cậu vẫn luôn như vậy, có chuyện gì đều thích một mình yên lặng giấu lòng, Diệp Lẫm quyết định về nhà sẽ hỏi cậu kỹ càng.
Lý Quế Viên lái xe đưa bọn họ về nhà, Diệp Lẫm không ngồi phó lái, mà ngồi phía sau cùng Lộ Bắc Nhiên.
Sau khi lên xe, Lộ Bắc Nhiên nhận được điện thoại của Triệu Bân, Triệu Bân vô cùng vui vẻ, tâng cậu lên trời một phen.
Cúp điện thoại, cậu vô thức quay đầu, liền nhìn thấy Diệp Lẫm đang nhìn cậu với đôi mắt sáng rực, "Chúc mừng. Vừa rồi tôi quên nói."
Lý Quế Viên cũng nói: "Chúc mừng thầy Lộ nha, tiếp theo là lấy ảnh đế."
Lộ Bắc Nhiên ngượng ngùng cười, "Cảm ơn hai người."
Sau khi cười lại cảm thấy có phần đắng chát.
Con người Diệp Lẫm thật sự quá tốt, đối xử với bạn bè rất có nghĩa khí. Có thể là do tự cậu hiểu sai ý, cậu không biết mình thích Diệp Lẫm từ khi nào, chỉ là khi cậu phát hiện ra, đã thích lắm lắm rồi.
Có điều chuyện này cậu để trong lòng là được, cậu sẽ không nói với ai hết. Sau này cứ làm bạn bè bình thường là tốt rồi, hơn nữa còn phải tránh nghi ngờ, không thể tạo hint nữa, như vậy rất có lỗi với Chử Vân.
Sau khi về đến nhà, Diệp Lẫm vốn định giao lưu tâm hồn với Lộ Bắc Nhiên một lần, nhưng Lộ Bắc Nhiên làm một loạt động tác tắm rửa vào phòng đóng cửa, căn bản không cho hắn cơ hội nào hết.
Diệp Lẫm cảm thấy hắn rất thất bại, sáng sớm mai hắn phải lên máy bay rồi, Lộ Bắc Nhiên lại cứ từ chối hắn ngoài cửa như vậy. Thích một người sao lại khó khăn như vậy?
Hôm nay tâm trạng của Tiểu Lộ khác thường, không phải bởi vì Bạch Gia Ngôn chứ? Sau khi buổi lễ kết thúc không biết hai người đã nói gì...
Đậu mèo tức quá.
————————————————
Năm giờ sáng Lộ Bắc Nhiên xuống giường đi vệ sinh, cửa đang đóng, Diệp Lẫm ở trong đó.
Cậu tới phòng ăn định rót nước uống, liền thấy laptop của Diệp Lẫm đang đặt trên bàn.
Màn hình đang sáng.
Cậu biết đó là một phần mềm chỉnh sửa video.
Trên đó nhấp nháy hình ảnh chụp chung của cậu và Diệp Lẫm tối hôm qua.
Diệp Lẫm quả thật là editor "Bánh Ngô Chiên", nhưng Lộ Bắc Nhiên lại không vui vẻ một chút nào.
Vừa yêu đương với người khác, vừa đu CP của mình với hắn... Hành động này của hắn thật sự không thể hiểu được.
Lộ Bắc Nhiên lập tức quay người, muốn làm bộ không nhìn thấy, nhưng vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Diệp Lẫm đi từ nhà vệ sinh ra.
Bốn mắt nhìn nhau, cốc nước trên tay Lộ Bắc Nhiên thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Diệp Lẫm cũng không ổn hơn chút nào. Hắn nghĩ, Tiểu Lộ sẽ không nghĩ mình là biếи ŧɦái chứ...