Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 11

Chương 11: Vị khách quý thần bí (hạ)
Thường Hy bất đắc dĩ nhìn chằm chằm người trước mặt mình. Nàng rất muốn làm bộ không biết người này là ai, nhưng hiện tại có muốn làm bộ như không biết cũng không được a! Người này thật sự là rất nổi danh, nhất là đôi mắt câu hồn nhϊếp phách kia, chỉ cần liếc nhìn cũng không muốn dời đi tầm mắt.

Cổ tay áo màu tím thêu hoa mai ẩn hiện, tay áo là sa y khảm hình hồ điệp. Quần lụa mỏng thướt tha ánh kim tuyến, thắt lưng đai ngọc mỏng manh, trên đầu vấn tóc sơ loan, trán rũ xuống hạt trân châu lấp lánh. Một bên búi tóc còn cài trâm vàng thả xuống vài dây tơ khảm hồng bảo thạch, chiếu vào da thịt như dương chi bạch ngọc, cực kỳ chói mắt. Quả thực là, người so với hoa còn đẹp hơn vạn phần, rực rỡ làm người ta không mở nổi mắt, nhất là đai ngọc trân châu rủ trên trán kia, thực sự, rất, rất, rất… đẹp!

Thường Hy không thể phủ nhận mình là một nữ nhân cực kỳ yêu trang điểm. Được rồi, dưới gầm trời này cũng không có nữ nhân nào không yêu trang điểm. Nhưng là có thể đem mình ba phần xinh đẹp ăn mặc đến mười phần xinh đẹp, đem chính mình biến thành mị mà không yêu, không chỉ khiến cho người ta không hề có cảm giác dung chi tục phấn tầm thường mà còn khiến cho người xem cảm thấy vui tai vui mắt, vậy thì chỉ có số ít nữ nhân mới có được công phu này thôi.

Nữ nhân trước mắt này, không thể không nói chính là cao thủ trong cao thủ, là nữ nhân nổi tiếng nhất hậu cung – Mị phi!

“Nô tì tham kiến Mị phi nương nương! Nương nương cát tường!” Thường Hy chiếu theo cung quy, chính đáng hợp tình hành lễ, trên mặt không che dấu chút nào biểu hiện khâm phục cùng thưởng thức nữ nhân này.

Nữ nhân phần lớn đều cừu thị người khác xinh đẹp hơn mình, điểm này mỹ nhân Thường Hy bại hoại đã chịu vô số lần dạy dỗ thê thảm. Cho nên vừa vào cung nàng cũng biết gương mặt chính mình vừa có thể mang lại may mắn, đồng thời cũng có thể vì nó mà mang đến tai họa. Cho nên thấy mỹ nhân nàng cũng không keo kiệt mà biểu hiện vài phần ca ngợi, thưởng thức. Nếu như có thể dùng ngôn ngữ mà giảm thiểu số địch nhân, có thể bảo vệ chính mình thì nàng cũng không bài xích loại chuyện này.

Nói tốt không cần tốn tiền, càng không cần đáp tiền vốn, đôi môi trên dưới vừa động, nàng có thể tuôn ra một chuỗi dài từ ngữ khen ngợi! Vừa có thể kết thêm bạn lại tiêu tai nạn ách, cớ sao mà không làm? Cử chỉ này có chút con buôn, nhưng điều này cũng không thể oán nàng. Từ nhỏ đã lớn lên ở một gia đình thương nhân, có thể không tính nhẩm, không lách cách gõ bàn tính nhưng mấy suy nghĩ của thương nhân, thực có thể nói là đã tự động đi vào tiềm thức!

Đây càng không thể oán nàng hiểu được quá nhiều, thật sự muốn trách cũng chỉ có thể trách quỷ lão cha, vì muốn giám thị nàng học tập, để cho nàng từ nhỏ đã ở trong phòng ông học nữ công, ngâm thi từ, mỗi ngày mưa dầm thấm lâu, nàng là vô sự tự thông a! Hai cái lỗ tai nhỏ nhỏ ngày nào cũng nghe được các quản sự, chưởng quỹ hồi báo các phương diện làm ăn cùng tính toán kế sách. Nàng cũng là không muốn học nhưng lại không có cách nào a!

Ai, cho nên sâu xa mà nói, gia đình chính là nơi con cái học tập đầu tiên, haiz!…

Mị phi thấy được gương mặt của Thường Hy, trong lòng đúng là thất kinh. Lời đồn đãi quả không sai, tiểu nha đầu này chính là họa thủy… Chỉ là ánh mắt của nha đầu này nhìn nàng… khụ khụ, nàng rất thoải mái. Vì đảm bảo lợi ích của mình, nàng không còn cách nào khác là cùng nha đầu này làm chút giao dịch rồi!