“Trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì vậy?” Trương Thiên thở dài nói.
Tô Vân Nguyệt nhìn chằm chằm vào Trương Thiên, cười nói: “Anh nói xem?”
“Nơi này trừ tôi ra, còn có ai có thể giúp được anh? Tay của anh thật sự có thể động đậy sao?”
Trương Thiên nhắm mắt lạnh giọng mà nói: “Vậy cô đi ra ngoài đi, tôi nghỉ ngơi một hồi rồi tự làm là được.”
Chờ linh lực lại khôi phục nhiều một chút, tuy rằng nội thương không thể lành nhanh như vậy, nhưng phá vỡ đống thạch cao nhục nhã này vẫn không thành vấn đề.
Tiên thể vô cực của mình mà còn cần thứ này giúp khôi phục, vậy thật là cười chết người ta!
Tô Vân Nguyệt cười xấu xa nói: “Sao tôi có thể để anh nghẹn lại chứ? Ai, vẫn là tôi tốt bụng giúp đỡ anh cho.”
Cô ta đẩy một chiếc xe lăn tới.
Nhanh chóng giúp đỡ nâng chân lên, đặt Trương Thiên tay chân đều bị bó thạch cao lên trên xe lăn.
“Đậu má, cô muốn làm gì hả?” Trương Thiên nhíu mày nói.
Tô Vân Nguyệt lời lẽ chính đáng mà nói: “Giúp anh đi WC đó!”
“Cái gì?” Trương Thiên kinh ngạc hô lên.
Cô ta nhanh chóng đẩy vào.
“Này, dừng lại cho tôi, tôi không vội!”
Kia đến nhiều nan kham a?
“Tôi là người tốt rất thích giúp đỡ người khác.”
Đừng! Đừng có làm vậy!
Con mẹ nó!
Này, mẹ nó tôi là nam, cô phải dùng nước rửa như vậy sao? Còn muốn dùng khăn giấy chùi nữa?
Cô coi tôi là cái gì chứ?
Này, tay của cô đang làm gì?
Này, miệng của cô lại đang làm gì?
Con mẹ nó, Tô Vân Nguyệt cô!
Lộp cộp!
Ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Hai người thầm giật mình!
Một y tá hô: “Phòng bệnh số 66, anh Trương Thiên có ở đó không? Bác sĩ muốn phúc tra giúp anh.”
Y tá mang theo bác sĩ tiến vào kiểm tra phòng.
Không khí quái dị, cực kỳ quái dị!
Trong nội truyền ra tiếng nói yếu ớt của Trương Thiên: “Đợi lát nữa lại đến đi!”
“Ồ! Vậy chúng tôi đi kiểm tra cho người bệnh khác trước vậy.” Một nam bác sĩ nói.
Trương Thiên thở phào một hơi, nhưng người phụ nữ điên cuồng trong WC lại còn đang bẹp bẹp nhai đồ.
“Cô nhân lúc người ta khó khăn!”
“Ừ ừ!”
“…”
Bác sĩ lại tới kiểm tra phòng lần nữa.
Bây giờ Tô Vân Nguyệt đã đầy mặt đỏ hồng trợ giúp bác sĩ kiểm tra cho Trương Thiên.
“Mức độ khôi phục của anh Trương khiến tôi khϊếp sợ, hình như miệng vết thương đã đóng vảy hết rồi…” Một người bác sĩ già chấn động mà cảm khái.
“Nhưng tôi thấy nhịp tim của anh vẫn còn hơi yếu, tôi hy vọng hai vị vẫn nên tiết chế ở phương diện nào đó một chút, thân thể anh Trương Thiên vẫn còn rất suy yếu.”
Nói xong, Trương Thiên nghiền ngẫm mà nhìn về phía Tô Vân Nguyệt.
Tô Vân Nguyệt đỏ bừng mặt mà quay đi.
Bên kia còn có một đám y tá che miệng cúi đầu cười trộm.
Giống như vừa rồi những người này đã phát hiện cái gì.
Kiểm tra xong, các bác sĩ rời đi.
Trương Thiên trầm giọng mà kêu Tô Vân Nguyệt lấy quần áo của mình tới, kêu cô ta tìm mấy viên đan dược, trực tiếp đút vào miệng mình.
Thứ này hữu dụng hơn dịch thuốc ở bệnh viện nhiều!
Đan dược xuống bụng, một luồng dược lực ấm áp tản mát ra, bắt đầu không ngừng nuôi dưỡng chữa trị thân thể.
Sau khi có sức lực, Trương Thiên mới bắt đầu lạnh nhạt mà nói: “Cô chơi thủ đoạn, cho dù như thế, vợ của tôi vẫn là hàng đầu!”
“Hì hì, em chưa nói muốn cướp vị trí của Tử Thanh, hơn nữa tụi em là chị em, em tin tưởng cô ấy sẽ không để ý, em chỉ muốn thử hương vị một chút!” Tô Vân Nguyệt vừa nói, vừa liếʍ đôi môi đỏ của mình một chút.
Trương Thiên hít sâu một hơi, không nói thêm gì.
Người phụ nữ này đã sớm tẩy não Lâm Tử Thanh, anh còn có thể nói cái gì?
Không ngờ lần đầu tiên bị mυ'ŧ, lại là trong miệng của cô ta!
Hồi tưởng một chút, lại nhìn về phía Tô Vân Nguyệt quyến rũ, hình như…
“Như thế nào? Hình như thể lực của anh đã khôi phục, đến lượt em hưởng thụ chưa?” Đôi mắt của Tô Vân Nguyệt thật câu hồn.
Cút!
Trương Thiên lắc lắc đầu, lập tức cầm lấy điện thoại gọi Châu Vũ lại đây.
Ở một mình với người phụ nữ này, tiếp theo sẽ rất nguy hiểm…
Bọn Châu Vũ đã tới.
Trương Thiên mới phát hiện chính mình đã nằm viện một ngày.
Linh lực mới hồi phục một chút thế này? Phải biết rằng sau khi mở ra cánh cửa Vô Cực tu luyện tiềm chất, anh khôi phục linh lực rất nhanh.
Xem ra lần chiến đấu này làm anh nội thương không nhẹ.
Nhưng sau khi uống đan dược, linh lực cũng chậm rãi hồi phục, sức mạnh đã dâng lên.
Còn về phần nội thương, qua một quãng thời gian hẳn sẽ không thành vấn đề.
Trương Thiên ngồi dậy, làm vỡ nát thạch cao.
Vài người Châu Vũ Bạch Tiểu Mộc cũng không cảm thấy kỳ quái, một mình Trương Thiên diệt cả Đông Khôi Xã, chấn vỡ thạch cao thì tính cái gì.
Châu Vũ cười sáng lạn, nói: “Anh thấy lúc ấy tôi và Tiểu Mộc làm không tồi đúng không? Tai vạ đến nơi cũng không lùi bước, cuối cùng còn giúp anh diệt trừ cường địch Triệu Chí Long!”
Bạch Tiểu Mộc phụ họa: “Ha ha, anh Vũ khiêm tốn một chút đi, tuy Triệu Chí Long quả thật là chúng ta gϊếŧ…”
Phốc!
Nói đến chuyện này, trong lòng Trương Thiên lại bốc cháy một ngọn lửa!
Anh gian nan biết mấy mới giữ được mạng Triệu Chí Long, cuối cùng lại bị hai người này không nói hai lời thọc chết.
Hiện tại còn muốn lãnh công với tôi à?
Trương Thiên vỗ vỗ ngực một chút, an ủi mình không thể so đo với bọn họ.
Anh lạnh giọng hỏi: “Đông Khôi Xã hiện tại thế nào?”
“Ha ha, Đông Khôi Xã đã hoàn toàn bị huỷ hoại, không còn một mống, phỏng chừng từ nay về sau thành phố Thiên Hải sẽ không có thế lực này nữa.” Châu Vũ nói.
Bạch Tiểu Mộc cũng gật đầu: “Đúng vậy, anh Thiên! Thế lực đen tối này đã hoàn toàn bị anh loại bỏ.”
“Hì hì, bố của tôi còn vui mừng nói, về sau thành phố Thiên Hải là thiên hạ của nhà họ Bạch chúng tôi!”
Trương Thiên nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Không còn một mống?”
“Con mẹ nó, Đông Khôi Xã không còn một ai tồn tại?”
Trong mắt anh tràn ngập thất vọng.
Châu Vũ cười hỏi: “Tôi chỉ nói khoa trương một chút, có lẽ còn có chút dư đảng.”
Trương Thiên nhìn bọn họ một chút, lạnh nhạt nói: “Vậy tôi vẫn phải đến Đông Khôi Xã một chuyến!”
Châu Vũ nhíu mày, khó xử mà nói: “Anh Thiên còn muốn đi làm gì, chẳng lẽ anh còn muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt sao?”
Bạch Tiểu Mộc nói: “Cái này hơi tàn nhẫn không?”
Tàn nhẫn cái rắm!
Không được tới cửa hỏi chuyện Triệu Bắc Sơn tu tiên là như thế nào hay sao?
Có khả năng sau lưng ông ta còn có cao nhân thì sao?
Nói tôi tàn nhẫn, có lợi hại bằng Châu Vũ các cậu không? Một đao thọc chết Triệu Chí Long.
Ai, nghĩ đến chuyện này lại muốn sôi máu!
Trương Thiên đổi đề tài, hỏi Châu Vũ: “Trước đó trong điện thoại cậu nói Thiên Huyết Mộc Tâm, là chuyện thế nào? Cậu nói nó nằm ở Đông Khôi Xã?”
Châu Vũ trầm trọng gật đầu, tùy tiện chuyển ánh mắt lên trên người Bạch Tiểu Mộc, bảo cậu ta giải thích.
Bạch Tiểu Mộc nhìn mọi người một lượt, vẻ mặt của cậu ta trở nên nặng nề, bắt đầu nhỏ giọng nói: “Anh Thiên, việc này tôi cũng chỉ nghe được từ chỗ bố tôi.”
Nghe đồn Thiên Huyết Mộc Tâm này chính là vật của tiên nhân Đông Khôi Xã.
Trong vòng một năm, còn có không ít cường giả chạy lên Đông Khôi Xã muốn, nhưng hình như những người đó đều có đi mà không có về.
Ảnh Bảng Sát Thần mà lần trước nói đến kia cũng là vì thứ này.
Ngoài ra bố tôi còn nói, hình như tổ chức Ánh Rạng Đông nổi tiếng của Viêm Hạ cũng phái cường giả tới, kết quả cũng như vậy, đã chết sạch.
Dù sao thứ này rất nhiều người muốn có được, nhưng toàn bộ đều phải bỏ mạng!
Nếu luyện chế Thiên Huyết Mộc Tâm thành Hóa Ma đan, là có tác dụng mạnh như Trứu Hình Huyết đan, có thể nói không thứ này thì tức là không có Hóa Ma đan.
Mà đối với tu luyện võ đạo mà nói, nó có tá dụng thuần hóa thiên phú huyết mạch, tăng lên tiềm chất tu luyện.
Có nhiều người theo đuổi như vậy cũng không bất ngờ!
Đặc biệt là người của Ánh Rạng Đông, vốn dĩ là muốn điều chỉnh hòa tan tu luyện thể chất mới, Thiên Huyết Mộc Tâm càng được hoan nghênh.
Khó trách lấy được thứ này có thể đạt được hai viên Luyện Hóa hoàn.
Nghe Bạch Tiểu Mộc nói xong, Trương Thiên gật gật đầu, như suy tư cái gì.
Bạch Tiểu Mộc hỏi: “Anh Thiên, nghe nói anh đã diệt vị tiên nhân kia, không có có lấy được Thiên Huyết Mộc Tâm không?”
“Nếu không bắt được, phỏng chừng phiền toái!”
“Nếu cường giả bên ngoài biết Đông Khôi Xã bị quét sạch, khẳng định sẽ tiến đến cướp đoạt một trận.”
Trương Thiên suy nghĩ một chút, vật của Triệu Bắc Sơn?
Anh trừng mắt nhìn một cái, vội vàng bảo Châu Vũ lấy quần của mình tới, trong đó còn có một chiếc nhẫn không gian màu xanh lục!
Cũng may thứ này còn ở đó.
Trương Thiên lập tức thông qua thần thức của mình thăm dò vào nhẫn không gian.
Anh cầm lòng không đậu mà cảm thán: “Thứ tốt đây!”
Đây là một chiếc nhẫn không gian có chừng mười mấy mét vuông.
Thật sự không nghĩ tới Triệu Bắc Sơn sẽ có thứ này.
Thực lực của Triệu Bắc Sơn cũng không cao mấy, hình như chỉ vừa mới thối thể, nhưng một người Viêm Hạ sao lại có những thứ tốt như thế, còn có cả kiếm quyết, một Tụ Linh Trận để thi triển kiếm quyết…
Chẳng lẽ sau lưng ông ta còn có đại tiên chỉ đạo hỗ trợ?
Nhưng Trương Thiên tạm thời không rảnh để ý tới, anh tìm tòi Thiên Huyết Mộc Tâm trong nhẫn không gian.
Thực đáng tiếc, nó cũng không có trong nhẫn không gian.
Nhưng trong đó vẫn có thứ làm Trương Thiên thích thú, có không ít thứ tốt, đặc biệt là thiên tinh kiếm quyết cũng ở trong đó!
Ha ha, có thể chiếm kiếm quyết khủng bố này làm của riêng.
Châu Vũ lắc lắc một cái, cũng không biết Trương Thiên đang thầm vui cái gì: “anh Thiên, anh đang làm gì?”
Là do Trương Thiên dùng thần thức mở ra nhẫn không gian, bọn họ cũng không rõ chuyện gì.
Trương Thiên không giải thích, trầm giọng đáp lại bình thường: “Hiện tại tôi phải đến Đông Khôi Xã một chuyến!”
Châu Vũ hỏi: “Anh Thiên, thân thể anh được không?”
Bạch Tiểu Mộc cũng mê mang.
Tô Vân Nguyệt gật đầu: “Đúng rồi, anh suy yếu như vậy!”
Hừm?
Ba người đàn ông đầy thâm ý mà nhìn về phía Tô Vân Nguyệt.
Hình như phong cách này có chút không đúng!
Trương Thiên lắc lắc đầu, nói: “Cút, tôi rất cường tráng.”
Tô Vân Nguyệt che miệng cười trộm.
Không thể nói đàn ông không được!
Cho dù suy yếu, chỗ Đông Khôi Xã có Tụ Linh Trận, cũng tốt hơn ở bệnh viện nhiều.
Hơn một tiếng sau, cách chuyện xảy ra một ngày, Trương Thiên lại đi tới Đông Khôi Xã lần nữa.
Đầu tiên là tùy tiện nhìn xem có hậu nhân của Đông Khôi Xã, có thể giải thích chuyện của Triệu Bắc Sơn hay không.
Tiếp theo là Thiên Huyết Mộc Tâm mà Hóa Ma đan của Tiểu Lục cực kỳ yêu cầu.
Trong Đông Khôi Xã quả nhiên vẫn có người.
Trương Thiên lần mò đi qua, xuất hiện trước mặt mấy người.
Những người đó nhìn thấy Trương Thiên, vẻ mặt đau khổ mắng một tiếng: “Con mẹ nó!”
Trương Thiên nhếch khóe miệng, nói: “Ồ, là anh đó sao?”