Cơ thể bắt đầu không được khoẻ.
Còn không khoẻ ở đâu, có phải thực sự là khó chịu hay không, thì tôi lại không giải thích được.
Chỉ cảm thấy tay chân bủn rủn, mất sức, bụng dưới khô nóng.
Tôi vô ý thức trở mình, lại thấy mình giống như đang ôm ai đấy.
Đột nhiên bừng tỉnh, tôi không có gối ôm, sao lại ôm cái gì được?
Quơ tay mở đèn đầu giường, phát hiện Lê Chiến đã nằm trên giường của tôi.
Tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, thậm chí là đang nằm mơ.
Dù sao đây cũng là kí túc xá của dẫn đường, lính gác không vào được.
Tôi bóp bóp mặt anh, nói, “Là anh đấy à?”
Lê Chiến nắm chặt lấy tay tôi, “Không thì sao?”
“Sao… Sao anh vào được đây?”
“Đi tới.”
“Anh điên à, lính gác không có được phép vào kí túc xá của dẫn dường đâu. Anh vượt qua cái tường cách ly kiểu gì thế?”
“Lính gác mạnh nhất luôn có cách.”
Tôi ngồi dậy muốn đẩy anh ra, kết quả Lê Chiến đột nhiên vươn người đặt tôi dưới thân, như một con báo lười biếng tự đắc gác đầu lên hõm vai tôi, trọng lượng cơ thể đều đè chặt lên người tôi.
Anh nói: “Đừng nhúc nhích, để anh ôm em một lúc, anh nhớ em.”
Tôi đột nhiên mất hết khí thế, cả người mềm nhũn, tựa như muốn lọt thỏm vào trong giường.
Tôi cũng nhớ anh ấy.
Nhớ lắm.
Không gặp được anh, tôi gần như đã cho rằng chuyện trói buộc là tự mình tôi ảo tưởng ra.
Giọng Lê Chiến trầm trầm nói: “Một tuần không gặp rồi.”
Tôi gật gật đầu, cắm thỉnh thoảng lại chạm vào đỉnh đầu của anh, “Ừ, mà trước đây cả năm không gặp, cũng có làm sao đâu?”
Lê Chiến: “Thế cho nên, Tuân Dương à, em đúng là cái đồ không có lương tâm, ngay từ nhỏ đã thế, lúc đó anh chính là bị đồ vô lương tâm em hấp dẫn.”
“Vậy thì khẩu vị đám lính gác mạnh nhất mấy anh mặn ghê ha.”
Lê Chiến ôm lấy vai tôi cười rộ lên, l*иg ngực rung rung khiến cho lòng mề tôi cũng ngứa ngáy theo.
“Anh tính chạy vào nhìn em một cái, không nghĩ tới em sẽ thức.”
Tôi muốn hỏi anh “Có phải anh hôn em không?”, nhưng lại ngại, tôi còn cảm nhận được là anh ấy hình như mới cắn tôi hay sao ấy.
Là chỗ cực kì thân mật kia kìa.
Mệnh môn TruyenHD của dẫn đường.
Lê Chiến đột nhiên ngẩng đầu nói, “Đúng rồi, có hôn em đấy.”
“…” Quái.
Anh ấy biết được kìa.
Tôi không nghĩ được cái gì cả.
Lê Chiến đột nhiên bò lên trên người tôi, sắc mặt nghiêm nghị, lông mày anh tuấn nhíu lại, tôi hỏi anh, “Sao thế?”
Anh ấy thở một hơi thật dài, lời nói còn có chút run rẩy, “Cục cưng à, có lẽ anh sắp phải đi rồi.”
“Hả? Sao nhanh vậy?” Tôi còn chưa nói được hai câu đâu đấy.
Tôi thật sự rất nhớ anh.
Lê Chiến tính đi, lúc xuống giường lại đột nhiên nhìn về phía tôi: “Cục cưng, em không nỡ à?”
Em nghĩ gì không phải anh đều biết rồi sao, hỏi cái gì chứ, ngại chết đi được.
Phiền quá, tôi không nghĩ, tôi không nghĩ gì hết… Tuân Dương…. Cố lên nào!
Lê Chiến vốn đang do dự, đột nhiên siết chặt tay đè lại, “Em thực sự muốn anh ở lại à?”
Tôi lắc đầu một cái.
Một tay Lê Chiến đặt trước ngực tôi, “Sao lại nghĩ một đằng nói một nẻo thế, hả?
“Anh biết trong lòng em nghĩ gì… Nhưng anh vẫn phải đi mà, dù sao cũng không đúng với quy củ, nhỡ đâu người trong trường biết…”
“Không sao đâu, nếu bây giờ mà anh kí hiệu em ấy, chúng ta có thể thoải mái kiểm soát hương dẫn dụ của bản thân mà không ảnh hưởng đến người khác.” Lê Chiến đàng hoàng trịnh trọng nói.
“Cho nên, vì không muốn làm ảnh hưởng đến người khác, chúng ta cần phải kết hợp bây giờ à?”
Lê Chiến: “Em muốn không?”
Tôi nói: “Không muốn.”
Lý trí của tôi nói, “Không, mày muốn.”
Lê Chiến thẳng lưng nhổm lên một chút, “Cục cưng à… Nói thật, anh sắp nhịn không nổi rồi, đặc biệt là lúc em cũng muốn đấy….”
Tôi cảm thấy cái quần quân phục kia của Lê Chiến cũng không còn giấu nổi du͙© vọиɠ mãnh liệt như sóng lớn đang đè chặt lên bụng dưới của tôi.
Mà bộ áo ngủ do trường chúng tôi cố ý chuẩn bị, cũng đột nhiên bị mở ra chỗ trước ngực tôi.
Tôi cũng cứng rồi.
Không giấu đi đâu được.
Hô hấp của Lê Chiến trong nháy mắt đã trở nên ồ ồ, anh nói: “Sao em không mặc qυầи ɭóŧ hả?”
“Giặt rồi, còn chưa khô.”
“Nói thật.”
“Được rồi, em thích ngủ khoả thân đáy, là vì ngủ trên giường thoải mái lắm….”
Lê Chiến trục tiếp cưỡi lên hông tôi, xoạt một cái giật phăng cái áo của anh.
Cơ ngực, cơ bụng, xương quai xanh, hầu kết, đường nhân ngư, đập vào mắt nơi nơi toàn là nam sắc cực phẩm, tôi cảm thấy mình sắp nghẹt thở đến nói rồi.
Gần như dẫn đường nào cũng từng đã tám nhảm xem lúc Lê Chiến không mặc quần áo thì sẽ trông thế nào.
Thể lực của lính gác mạnh nhất khủng bố cỡ nào chứ.
Kỹ thuật của lính gác mạnh nhất có thật đạt được đỉnh cao hay không chứ…
Tôi cũng thường thường tương tượng vóc người anh tốt thế nào, tưởng tượng lúc trên giường anh ấy dịu dàng bao nhiêu, tưởng tượng anh làm thật chuẩn xác, mà lúc tận mắt nhìn thấy cảm xúc vẫn cứ vòn vọt tăng lên.
Nhìn đâu cũng thấy là tôi lợi hại.
Chỉ cần nhìn nhìn cơ thể trần trụi của anh, tràn ngập đầu tôi đều là mùi vị sung sướиɠ khi cắn tuyến thể lúc kết hợp nhiệt.
Thử hỏi có dẫn đường nào không muốn kết hợp với một lính gác như vậy hay không chứ.
Vừa có thể gia tăng tình cảm với Lê Chiến, lại có thể thông qua vận động trên giường với Lê Chiến mà tăng cường thể chất cá nhân, còn có thể tăng cao khả năng khống chế tinh thần lực…. Tôi tìm không được lí do nào để từ chối Lê Chiến nữa.
Được rồi, tôi vốn đâu có định từ chối đâu.
Đắn đo không bằng hành động, tôi bây giờ hứng lắm.
Lúc Lê Chiến mở một nửa dây thắt lưng quân phục ra, tôi sôi máu luôn rồi. Dù rằng giờ đến giờ tôi vẫn chưa phản ứng lại chuyện này, nửa đêm đột nhiên tỉnh ngủ rồi muốn làm chuyện kia kia, nhưng lí trí tôi vẫn còn đó.
Tôi chặn cái tay định cởϊ qυầи của anh ấy, vội vàng nói: “Đừng… Không được, chúng ta chưa có chuẩn bị gì cả.”
“Em muốn chuẩn bị gì nữa hả? Thiết bị giám sát à? Muốn quay lại?”
“Không, không phải…. Không phải có mấy cái gel bôi trơn gì đấy à? Chúng ta cứ trực tiếp làm luôn sao?” Không khoa học, không phải chuẩn bị gì cả sao? Tôi đã dốt sinh lí, Lê Chiến cũng dốt là sao?
“Sao lại không?” Anh đột nhiên cúi người, ngón tay xuyên qua lớp áo ngủ bị người tôi đè lên mà thăm dò chỗ dưới eo.
Sau đó, ngón tay linh hoạt rờ xuống dưới, Lê Chiến nở nụ cười, anh ghé vào bên tai tôi, “Cục cưng à, anh lại thấy em chuẩn bị xong rồi cơ, em thấy sao hả?”
Lê Chiến cho tôi nhìn một bàn tay dính đầy chất lỏng trơn trượt của anh.
Được.
Tôi làm đấy.
Tôi chuẩn bị xong cả rồi đấy.
Cái bản chất dẫn đường một khi phát tình là trở nên dâʍ đãиɠ này thật sự khiến tôi không có đất dung thân mà.
Nhìn thấy Lê Chiến cũng có chút gấp gáp, không chờ nổi nữa cởϊ qυầи.
Lúc cả người anh ấy đè xuống, cả người tôi xụi lơ không nhúc nhích nổi, lúc đi vào hai chân còn vô thức bám chặt lấy eo anh ấy.
“Cục cưng à, thả lỏng một chút, siết chặt quá anh không vào được….”
“…” Xấu hổ vãi!
Lê Chiến rên lên một tiếng, “Thả lỏng, thả lỏng, chồng em sắp bị em…”
“Hơ? Phải thế này không…”
Trán Lê Chiến rịn đầy mồ hôi, đột nhiên dùng sức ấn vào, hai nguồi đồng thời kêu rên thành tiếng.
Thể lực của lính gác mạnh nhất tôi cảm nhận được rồi.
Kỹ xảo tôi cũng thấy rồi.
Chuẩn không cần chỉnh luôn ấy.
Nhưng mà không muốn lĩnh hội lần hai đâu.
Cái cảm giác sướиɠ đến chết này… Cái tên Lê Chiến trai tân hai mươi năm chưa từng được bóc tem này, quả thật là ngựa hoang mất cương mà.
Chúng tôi ở trên giường chiến đấu khoảng ba ngày ba đêm, gây chấn động toàn bộ học viện.
Bởi vì lúc họp cả hai chúng tôi đều không đi. Lúc bắt đầu còn không biết khống chết, hai mùi hương dẫn dụ bay tán loạn xung quanh, sau đó, anh ấy cắn tuyến thể phía sau tôi mới dần bình tĩnh lại.
Lúc sau, Lê Chiến còn ngang nhiên tuỳ ý toả hormone ra nữa.
Mà lúc này ấy bắn tinh thành kết, cắn phá tuyến thể của tôi, tôi sướиɠ đến tê dại cả da đầu, đồng thời, đột nhiên cảm thấy tầm mắt đều trở nên cực kì rõ ràng, thậm chí trong đầu còn có thể nghe thấy tiếng thở dốc khêu gợi của Lê Chiến.
Tôi cảm nhận được suy nghĩ của anh, thứ anh ấy nghĩ chính là… cục cưng, da^ʍ quá đi.
“Đệt!” Tôi văng tục.
Lê Chiến nở nụ cười, không nói lời nào, nhưng có thể giao lưu với tôi trong đầu, “Cảm giác thế nào?”
“Tinh thần sảng khoái, đôi mắt sáng rõ… Cảm giác người nhẹ như én, não cảm nhận rất dễ…”
Lê Chiến: “Thử cảm nhận xung quanh một chút xem nào.”
Tôi nhắm mắt lại, dường như có thể cảm nhận được tuyến thần kinh xoa dịu tinh thần nhanh chóng trai rộng tứ phía, “”Xung quanh… mới có 200 lính gác và 29 dẫn đường đang họp…. Có lính gác không được trói buộc với dẫn đường nên phát cuồng.”
Lê Chiến cúi đầu hôn lên trán tôi, “Có thể xoa dịu không?”
Tôi nói, “Em không biết, để em thử… Thành công rồi.”
Cậu ta thật sự đã thở bình thường rồi.
Lê Chiến lần thứ 2 đi vào, liến cắn vành tai tôi, “Tuân Dương, em chính là một dẫn đường trời sinh,… Chúng ta là một đôi trời sinh.”
“Một đôi trời sinh, vậy thì tốt với em chút… Em muốn nghỉ ngơi…”
“Làm….”
Hết