Quán Ăn Nhỏ Của Mỹ Nhân

Chương 87: Bún ốc

Qua ngày thứ hai của tiết vạn thọ, Nguyệt Nha Nhi liền đến Thanh Phúc điếm từ rất sớm.

Thanh Phúc điếm đã được quét tước sạch sẽ, người hầu đã đến đủ rồi, thống nhất mặc xiêm y mới, áo

lam sáng tỏ tụ, nhìn rất sạch sẽ.

Bên trong phòng bên trái, Quách Lạc đưa tay ra phía sau lưng, đi qua đi lại, cuối cùng vẫn không

nhịn được đi hỏi Nguyệt Nha Nhi.

“Tiêu lão bản, thật sự hôm nay sẽ có rất nhiều người tới sao?”

Nguyệt Nha Nhi nhìn ra bên ngoài song cửa sổ, ánh mặt trời ngày hè tỉnh dậy rất sớm, soi sáng tiền

đình, một mảnh hào quang.

“Ngài yên tâm, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến.”

Nàng nói tới một chút cũng không sai, đợi không đến nửa canh giờ, Thanh Phúc điếm liền liên tục

nghênh đón rất nhiều khách mời. Nhiều là hôm qua tiến cung lĩnh yến, đã thử qua hương vị trà hoa

mai liền phái người làm đến. Có thể có tư cách tiến cung dự tiết vạn thọ, đều là những người không

giàu sang thì cũng cao quý, nghe xong trà hoa mai báo giá bốn mươi lượng bạc một cân, con mắt cũng

không chớp, còn cảm thấy chỉ có cái giá này mới hợp với trà, mới đủ để đưa đến miệng mình.

Đáng tiếc bây giờ trà hoa mai có sẵn không nhiều, Thanh Phúc điếm không chỉ có yêu cầu một hộ chỉ

có thể mua ba cân, còn yêu cầu nhất định phải mua đủ tám mươi lượng tiền trà ở Thanh Phúc điếm, mới

có thể mua được một cân trà hoa mai. Cho dù có quy củ nghiêm khắc như vậy, mới qua giờ ngọ, trà hoa

mai hiện có trong điếm cũng bán hết. Đến muộn, chỉ có hẹn đặt trước một phần.

Chờ đến lúc mặt trời lặn, Thanh Phúc điếm tiễn khách hiết việc, tiên sinh phòng thu chi đem số tiền

hôm nay cho Quách Lạc xem qua.

Sau khi xem qua số lượng tiêu thụ hôm nay, Quách Lạc hoàn toàn phục: “Ta vốn còn tưởng rằng nàng ta

hồ đồ, không nghĩ tới vậy mà là thật!”

Có người làm trong phủ mua được nhóm trà hoa mai đầu tiên, đều tranh cướp giành giật vào phủ tranh

công. Lá trà khó mua như thế, bọn họ thật vất vả mới mua về.

Chủ nhà bọn họ vừa nghe, cảm thấy rất có mặt mũi, tuy rằng trong lòng cảm thấy mức giá lá trà này

có chút quá cao, nhưng nhớ tới lời nói của quý phi nương nương, chút khó chịu trong lòng tan thành

mây khói. Nếu không phải lá trà này tốt, quý phi nương nương cũng không mấy khi dùng trà ngự trong

cung, bảo người ra ngoài mua trà hoa mai này?

Nhiều nhà giàu thế gia ở đây, chú ý một cái “Vật lấy hiếm làm đắt”, đạt được mấy lạng trà hoa mai,

quay đầu liền muốn tìm lý do làm tiệc rượu cho mình, có thể là ngắm hoa yến, có thể là thưởng họa

yến. . . Không câu nệ nguyên nhân gì, chỉ cần gọi được người nhà khác đến, khoe khoang một hồi bản

thân có thể mua được trà hoa mai quý phi nương nương thích uống là tốt rồi.

Có danh tiếng quý phi nương nương yêu thích duy trì, thêm vào trà hoa mai này tư vị thực sự siêu

phàm thoát tục, lại có Nguyệt Nha Nhi trong âm thầm dùng phương pháp tiêu thụ bụng đói. Rất nhanh,

toàn bộ gia đình giàu có Kinh Thành liền nổi lên loại trà hoa mai này.

Thanh Phúc điếm kiếm được đầy bát đầy bồn, Nguyệt Nha Nhi cũng không nghỉ ngơi. Nàng từ trước đến

giờ cho rằng làm việc là phải làm đầy đủ, từ cân nhắc vị trà hoa mai, tuyển chọn loại tốt nhất mới

được, lập tức bán ra, nếu không làm vậy sợ là sẽ làm mất đi hương vị lá trà.

Sau khi thương lượng với Quách Lạc, nàng đơn giản ở kinh giao lập một xưởng trà, chờ thuyền phía

nam đem hoa nhài cùng Bích Loa Xuân vận chuyển đến, xưởng trà ở kinh giao sẽ tiến hành điều chế.

Ngày hôm đó trên đường nàng về từ kinh giao trà xưởng, thấy một bể nước lớn, có chút nông hộ đang

đi chân đất mò ốc nước ngọt ở chỗ cạn.

Giỏ trúc rộng miệng hẹp, bên trong có một ít ốc nước ngọt. Nguyệt Nha Nhi thấy, chợt nhớ tới từ một

loại mỹ thực đã từng ăn qua, liền gọi người mua lại giỏ ốc nước ngọt này.

Sau khi Hạnh đường ký đóng cửa, Lỗ Đại Nữu ngồi kiệu nhỏ trở lại Hạnh trạch, mới tiến vào cổng lớn,

mũi hơi dựng ngược lên, lông mày dựng thẳng mắng: “Là ai làm đổ thùng phân à?”

Giang thẩm trừng nàng một chút: “Nhỏ giọng chút, là lão bản đang làm đồ ăn?”

“Nàng lại rán đậu?”

Lỗ Đại Nữu đầy mặt nghi hoặc hướng về phía nhà bếp, chỉ thấy trên bếp để một bát bún đã luộc qua,

Nguyệt Nha Nhi nhìn lại cười với nàng: “Không khuếch đại như ngươi nói đâu? Còn chưa bỏ mẻ chua

đấy.”

“Chỉ có mùi thối nhàn nhạt, trước khi vào cửa ta đều ngửi thấy mùi hoa.” Lỗ Đại Nữu lầm bầm, ghé

lại đây nhìn: “Đây bún gì vậy?”

“Bún ốc.”

Một bát bún ốc to, bún trắng nõn như ngọc luộc chung với nước cốt xương cùng với gia vị và ốc, hấp

thu đủ vị tươi. Dùng chiếc đũa gắp lên, bỏ vào miệng, trơn, mềm, thoải mái, vị hơi dai. Trong ngày

hè chói chang ăn một bát bún ốc to, cùng với mồ hôi chảy ướt đẫm lưng áo, chỉ cảm thấy vui sướиɠ

cực kỳ.

Ăn xong bún ốc, Lỗ Đại Nữu không còn nói cái gì mà thối hay không thối, chỉ ồn ào muốn mua chút ốc

nước ngọt về.

Chờ đến khi việc của Thanh Phúc điếm trà xưởng sắp xếp thỏa đáng, hoa sen đã nở rộ, gió vừa thổi,

lá sen hơi úa, tỏ rõ mùa hạ đã sắp kết thúc.

Nguyệt Nha Nhi nằm trên án thư viết thư, trên giấy viết thư có bóng hạnh hoa nhàn nhạt, làm nàng

nhớ tới hẻm Hạnh Hoa ở phía nam.

“Duyệt quân tin, ta vẫn mạnh khỏe, mong ngươi bình an. Nghĩ tới đầu tháng tám khởi hành, sắp được

tương phùng.”

Sau khi đã an bài xong mọi việc, nàng tự đi Thanh Phúc điếm tìm Quách Lạc, muốn cùng hắn nói việc

về Giang Nam.

Quách Lạc cũng không làm khó dễ nàng, dù sao lá trà Giang Nam cùng hoa tươi cần có người nhìn chằm

chằm, mặc dù Nguyệt Nha Nhi quay lại, cũng là đang làm việc vì hoàng điếm. Chỉ là tóm lại phải bẩm

báo với quý phi nương nương một tiếng, Nguyệt Nha Nhi mới có thể đi, lường trước vấn đề cũng không

lớn.

Hai người đang thương nghị việc Nguyệt Nha Nhi sau khi về Giang Nam, bỗng nhiên thấy một Tiểu Nội

quan vội vội vàng vàng xông tới, mũ cũng lệch.

“Hoang mang hoảng loạn, còn ra thể thống gì?” Quách Lạc đang muốn mắng, lại nghe này Tiểu Nội quan

lo lắng nói: “Đánh đến nơi rồi!” “Cái gì?”

“Liêu Đông! Việc Liêu Đông khởi chiến!”

Ngọn lửa chiến tranh bốc lên từ Vạn Lý Trường Thành, báo động cho mọi người biết chiến sự Liêu

Đông.

Trong ngoài kinh thành, cửu môn giới nghiêm, bất kể là trong triều đình, hay là dân trong ngõ hẻm,

đều đang nghị luận sôi nổi.

“Nhiều năm không đánh trận như thế, sao Liêu Đông lại nháo lên rồi?” “Chắc không phải là có chuyện

gì đấy chứ? Chúng ta bây giờ cũng coi như là phú cường.”

“Đây là Kinh Thành, có thể có chuyện gì? Liêu Đông có chiến sự, nhất định sẽ bình định được.”

. . .

Lòng người bàng hoàng, mọi người trong Hạnh viện cũng hoảng loạn, Lỗ Đại Nữu hướng về phía Nguyệt

Nha Nhi nói: “Lão bản, chiến sự Liêu Đông này, có ảnh hưởng tới kinh thành chúng ta không?”

Nguyệt Nha Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, nàng cũng không nói chắc được. Đánh trận, đặc biệt là đại trận,

xưa nay đều việc là rút dây động rừng. Tuy nói quốc triều bây giờ phú thứ, nhưng chiến tranh quả

thực là bạc nát tan, lương thảo quân giới binh tướng. . . Mọi thứ đều cần tiền.

Trong lòng nàng có chút loạn, một mình đóng cửa ngồi bên án thư, giá cắm nến đốt cả một đêm.

Sau khi trời sáng một lúc, nàng đang muốn ngủ một hồi, bỗng nhiên cửa lớn Hạnh trạch bị người gõ

vang ầm ầm. Đi ra ngoài nhìn, là Quách Lạc, nói là

quý phi nương nương cho truyền cho nàng vào cung.

Lúc này, quý phi nương nương đang ở chính điện Vị Ương Cung triệu kiến Nguyệt Nha Nhi, sau khi ngồi

vào bảo tọa gỗ tử đàn Loan Phượng, là một tấm bình phong lớn vẽ tranh Bách Hoa xuân.

Quý phi nương nương mặt trầm như nước, hỏi: “Luận kiếm tiền, ngươi là một tay cao thủ. Bổn cung hỏi

ngươi, cõi đời này có cách gì, có thể trong thời gian cực ngắn tập hợp một số tiền lớn?”

Hiện tại hỏi lời này, đơn giản là vì quân phí. Lúc trên đường tiến cung, Quách Lạc đã lặng lẽ nói

cho nàng, đêm qua quý phi cũng đã đem toàn bộ tiền bạc tích trữ được trong Thanh Phúc điếm đưa ra

ngoài, nguyện vì hoàng gia phân ưu, lấy quân phí cho Liêu Đông.

Quách Lạc xưa nay là một người cẩn thận, nếu như không có thụ ý, hắn chắc chắn sẽ không nói cho

Nguyệt Nha Nhi nghe. Nguyệt Nha Nhi nghe hắn nói xong, đã hiểu ý của lời nói. Quý phi nương nương

sợ là muốn trong thời gian ngắn lấy được một số tiền lớn, vì bệ hạ phân ưu.

Nàng do dự một lúc, mới nói: “Thanh Phúc điếm đoạt được, với quân phí mà nói, giống như muối bỏ

biển. Đại chiến sự giống như này, cho dù là lập tức bình định trong vòng một năm, cũng phải tiêu

hao ít nhất trăm vạn lượng bạc.”

Nàng nghe thấy nhịp tim đập của chính mình, thịch thịch vang vọng. “Tiểu nữ cũng không có ý nghĩ

sâu sắc gì, có thể giải bớt nỗi lo về chi phí quân sự, gấp gáp vận chuyển lương thảo.”

Một ngày mới, ánh nắng ấm áp chiếu lên Càn Thanh Cung, đem ngói lưu ly chiếu đến chói mắt.

Hoàng Đế vừa mở mắt, trong đầu liền nhảy ra một con số —— ba vạn lượng bạc trắng.

Đây là do Hộ bộ cùng bộ binh suốt đêm tính toán ra quân phí dự tính của Liêu Đông, dựa theo trong

vòng một năm là ngắn nhất làm tiền đề để tính toán. Một bút phí dụng lớn như vậy, lại muốn lấy ra

ngay lập tức, Hộ bộ Thượng thư chỉ kém không quỳ trước mặt hắn khóc than. Nói chung nói đến câu

cuối cùng, quốc khố trong thời gian cực ngắn không thể lấy ra số tiền lớn như thế, lương thảo cũng

có thể suy nghĩ một chút biện pháp.

Hoàng Đế nào không biết ý định của những đại thần này, không phải là muốn cho hắn lấy bạc trong kho

ra làm quân phí sao? Lại nói ngược lại, ba vạn lượng bạc trắng, nội nô lấy ra được. Thật sự đem

toàn bộ bạc trong nội khố đưa đến Liêu Đông, trong khố kia cũng không còn nhiều bạc nữa.

Ngoại trừ lượng lớn quân phí, Hoàng Đế còn có một việc phiền lòng khác. Có câu nói, binh mã chưa

động, lương thảo đi đầu. Làm sao để đem lượng lớn lương thảo, quân giới này từ các nơi vận chuyển

đến tiền tuyến Liêu Đông, cũng là chuyện phiền toái. Lại không nói bây giờ cũng không có nhiều

người vận chuyển lương thảo như vậy, cho dù là khẩn cấp chiêu mộ

binh linh, tiêu hao vật lực nhân lực cũng rất lớn. Theo Hộ bộ dự toán, mỗi một tạ gạo vận chuyển

đến tiền tuyến Liêu Đông đều mất một trăm lượng bạc.

Hôm qua nội các thương lượng một cả ngày, cãi nhau, cũng không ra được kết quả gì. Chỉ mệnh lệnh

cách Liêu Đông gần nhất lập tức vận chuyển lương thảo quân lương đến tiền tuyến. Nhưng Hoàng Đế rất

rõ ràng, những lương thảo này là không đủ để chống đỡ quá lâu, quốc triều kho lúa chủ yếu còn ở

Giang Nam. Từ nam hướng về bắc, tuy là kênh đào cùng hải vận song song, điều động số lương thảo lớn

như vậy cũng không dễ dàng. Nếu sắp xếp không được, nội khố của hắn phỏng chừng còn muốn trích ra

ngoài trăm lượng bạc, vậy thì thật sự chẳng còn cái gì cả.

Hoàng Đế cau mày, nội thị cung nữ phụng dưỡng bên cạnh cũng tập trung tinh thần, chỉ lo nơi nào

chọc tới Hoàng Đế. Một Càn Thanh Cung to lớn, hoàn toàn yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng bút chấm mực.

Quản sự Càn Thanh Cung lặng lẽ đi tới, nhẹ giọng hướng Hoàng Đế bẩm báo: “Quý phi nương nương từ

lúc trời vừa sáng liền đến, nói là cố ý chuẩn bị đồ ăn sáng.”

Nếu là phi tần khác, lúc này lại đây, Hoàng Đế chỉ sợ sẽ trách cứ một trận. Nhưng đổi thành quý

phi, trong lòng Hoàng Đế liền biết là nàng nhất định đang sợ mình sốt ruột, cố ý đến bầu bạn. Dù

sao, khi tin tức chiến sự Liêu Đông vừa truyền đến, quý phi nửa phần do dự cũng không có, lập tức

đem toàn bộ tiền riêng của mình sung vào quân phí, để Hoàng Đế vừa vui mừng vừa trìu mến.

“Gọi nàng vào đi.”

Chỉ một lúc sau, quý phi liền từ ngoài hiên bước vào. Nhân lúc chiến sự Liêu Đông sắp tới, nàng mặc

cũng vô cùng đơn giản, chỉ một bộ váy cài cổ thiên thanh tay dài, tóc mây búi cao, chỉ cài một cái

trâm ngọc, giống như một đóa mây nhu hòa như thế.

Tự có cung nữ thượng thực nội giám bưng hai tấm bàn ăn đến, đều là đồ ăn sáng Hoàng Đế hay dùng,

kim trản đầy ắp bắt ngọc.

Hoàng Đế vốn dĩ không có khẩu vị gì, nhưng ăn qua một bát cháo củ từ sữa đậu nành bách hợp, mở ra

vị giác, lại dùng chút bánh màn thầu bát bảo.

Nhắc tới cũng kỳ quái, người đang lúc sốt sắng, ăn chút đồ ngọt, phiền muộn trong lòng cũng có thể

thoáng hạ xuống.

Quý phi cũng không ăn, toàn bộ tâm tư ở trên người Hoàng Đế. Hắn liếc nhìn về một cái đĩa nhỏ, quý

phi liền nhanh chóng cầm đĩa nhỏ ấy đến, đặt tại ngự án.

Thấy lông mày nhíu chặt của Hoàng Đế dần dần biến mất, còn có lòng thanh thản dặn dò bảo hôm qua ở

Văn Uyên Các các đại thần để dành bánh màn thầu, thịt dê, quý phi mới dịu dàng nở nụ cười, nói

chuyện phiếm:

“Hôm qua triệu Thanh Phúc điếm Tiêu Nguyệt tiến cung, có nghe một ít chuyện mới mẻ.”

Hoàng Đế gắp một cái bánh màn thầu nhân nhỏ đưa lên miệng cắn, hỏi: “Là tiểu nha đầu rất biết cách

kiếm tiền kia?”

“Đúng thế.” Quý phi ôn nhu lời nói nhỏ nhẹ nói: “Thần thϊếp cùng nàng kể chuyện cười, hỏi nàng có

biện pháp gì có thể tập hợp được nhiều tiền nhất hay không, vậy mà nàng lại có chút ý nghĩ thú vị.”

Đại cung nữ từ phía sau quý phi trong tay dâng một phần tấu chương lên, đứng dậy bái nói: “Tuy nói

không hẳn là thỏa đáng, nhưng thần thϊếp xem tấu chương này ngược lại thấy cũng có lý, có thể tham

khảo.”

Nàng tiến cung nhiều năm như vậy, xưa nay là một người thông tuệ, sẽ không làm việc gì quá giới

hạn. Lúc này cam nguyện chịu trách nhiệm “Hậu cung can chính” nguy hiểm, cho hắn nhìn một phần sổ

con, vậy đã nói rõ ràng tấu chương này nhất định có mấy thứ. Hoàng Đế tự nhiên không thể không cho

nàng mặt mũi.

Hắn đem phần tấu chương này lấy tới, tùy ý nhìn một chút. Lúc đầu thái độ có chút tản mạn, nhưng mà

xem đến phần sau, vẻ mặt lập tức thay đổi, còn nhìn lại phía trước, nghiêm túc cẩn thận nhìn lại

một lần.

Hoàng Đế bỗng nhiên đứng dậy: “Gọi Ti lễ giám đem tấu chương này sao thành mấy phần, đưa đến Văn

Uyên Các đi.”