Đoạt Mộng

Chương 89: Dũng khí

Dưới ánh trăng, Dư Hạo cùng Chu Thăng rời khỏi ký túc xá giáo viên, đi dạo trên sân thể dục, Chu Thăng đưa tay về phía Dư Hạo, mọi âm thanh xung quanh đều trở nên tĩnh lặng, hai người nắm tay nhau lắc lư đủ kiểu.

"Không muốn quay về phòng ngủ." Chu Thăng nói.

"Vậy đến rừng cây nhỏ không?" Dư Hạo cười nói, "Rồi sẽ bị bảo vệ túm lại."

Chu Thăng cũng cười lên, bây giờ hai người muốn thân mật thì đều phải cẩn thận hơn, ở phòng ngủ thì sợ Phó Lập Quần sẽ cáu kỉnh, ở bên ngoài thì lại sợ bị chụp hình, chỗ nào cũng thấy không ổn.

"Anh có cảm giác, Khải Khải thật sự thích em." Chu Thăng nói với Dư Hạo.

Dư Hạo: "Ơ, không thể nào. Làm sao anh ấy lại vừa ý em được?"

Chu Thăng nói: "Hình như anh ấy miêu tả em, em không cảm thấy thế à?"

Dư Hạo: "Cái gì cơ?"

Tạm thời Dư Hạo không hiểu được lời Chu Thăng nói, Chu Thăng buông tay Dư Hạo ra, xoay người lại đối mặt với y, rồi lại lùi chân về phía trước: "Em không phát hiện sao? Khải Khải luôn dạy em đủ thứ, chỉ dẫn cho em, khiến em trở thành hình dạng mà anh ấy kỳ vọng."

Khi nói tới đây, Chu Thăng có chút buồn bực.

Dư Hạo lờ mờ hiểu được ý của Chu Thăng, Trần Diệp Khải thực sự rất quan tâm đến y, anh ấy biết rõ y không muốn nhận những món quà tặng vật chất nên luôn bày ra một số tình huống trùng hợp để chỉ dẫn y, giúp cho y càng học hỏi được nhiều hơn. Anh ấy đang định hình các giá trị và cách nhìn về cuộc sống, điều này sẽ càng thôi thúc, khơi gợi khiến cho y không ngừng tự suy nghĩ, tự hỏi.

Dư Hạo nói: "Hôm nay em định nói cho anh ấy biết chúng ta đang quen nhau."

Chu Thăng nói: "Cái này nên tìm thời điểm thích hợp để nói, thừa nhận với anh ấy một cách nghiêm túc. Dư Hạo, nếu anh có thể trưởng thành hơn chút thì tốt rồi."

Dư Hạo giật mình, đột nhiên y hiểu được tại sao gần đây Chu Thăng lại có vẻ kỳ quái rồi.

"Giống như Khải Khải sao?" Dư Hạo nói.

"Cá là món anh thích ăn, mà tay gấu, anh cũng thích ăn. [1]" Chu Thăng buồn chán nói, "Nếu không thể có cả hai cái được, phải quên mình vì nghĩa lớn."

[1]. Câu gốc là "Ngư, ngã sở dục dã, hùng chưởng diệc ngã sở dục dã; nhị giả bất khả đắc kiêm, xả ngư nhi thủ hùng chưởng giả dã." của Mạnh Tử, biểu đạt yêu cầu của ông đối với mỹ thực, mỹ vị.

Dịch nghĩa là "Cá là món ta thích ăn, bàn tay gấu cũng là món ta thích; nếu không có được có được cả hai thì bỏ món cá giữ lại món bàn tay gấu."

Dư Hạo: "???"

Chu Thăng giương mắt nhìn Dư Hạo, nụ cười có chút thương cảm, Dư Hạo không biết vì sao đột nhiên Chu Thăng lại nói ra một câu như vậy.

Đột nhiên, trong đầu Dư Hạo chợt lóe lên một ý nghĩ, một ý nghĩ mơ hồ đoán được nhưng không thể diễn đạt thành lời, lờ mờ đoán ra được vướng mắc nhỏ trong lòng Chu Thăng. Cái cảm giác này đã từng xuất hiện nhiều lần, hình như từ khi y giao Đồ Đằng của mình cho Chu Thăng, để nó trở thành một bộ phận trong thế giới ý thức của hắn, thì sau đó đầu của y sẽ ngẫu nhiên lóe lên gì đó, đạt được cảm giác tâm linh tương thông giữa hai người.

Sau khi Chu Thăng xác định quan hệ, hắn hy vọng sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc y, cho y những tiện nghi tốt nhất về mặt vật chất; nhưng một khi Chu Lai Xuân biết được thằng con trai của mình là đồng tính luyến ái, nhất định sẽ bắt bọn họ phải chia tay. Kiên trì yêu đương với Dư Hạo, đồng nghĩa với việc sẽ bị Chu Lai Xuân phản đối trong tương lai.

Tới khi đó, Chu Thăng cùng ba mình sẽ xảy ra cuộc xung đột gay gắt mãnh liệt. Mà vào ngày sinh nhật hôm đó, sau khi Chu Thăng nói chuyện cùng ba mình, mặc dù ngoài mặt không nói gì nhiều, nhưng Dư Hạo biết rằng nội tâm Chu Thăng đã qua loa tiếp thu lý lẽ quan niệm của Chu Lai Xuân.

Dư Hạo nói: "Anh muốn nói cho ba anh biết ư? Có phải quá sớm không?"

Chu Thăng nở nụ cười, nói: "Sớm? Không phải chúng ta đã quen biết nhau từ ngày đầu cho đến tận khi hẹn hò rồi sao?"

Tạm thời Dư Hạo không biết nên tiếp lời như thế nào, Chu Thăng sờ sờ mặt Dư Hạo, nghĩ nghĩ rồi nói: "Em cho rằng sau khi tốt nghiệp mới nói cho ông ấy, hay là hiện tại thích hợp hơn?"

Nếu như Dư Hạo được lựa chọn thì cả đời này y cũng không muốn cho ba mẹ Chu Thăng biết, cũng không muốn có cái gì bị liên lụy vào đây, nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ rằng điều này không có khả năng. Chu Lai Xuân rõ ràng muốn can thiệp vào cuộc sống của con trai mình. Hiện tại nói và để sau tốt nghiệp mới nói, cũng không có gì khác biệt lắm.

Chu Thăng còn nói: "Anh không thể để giống như chị dâu, như vậy không tốt đối với chúng ta..."

"Không giống với chị dâu." Dư Hạo đáp, "Chị ấy đã nói từ lâu, chẳng qua gia đình không ủng hộ."

Tình huống của Sầm San được biết đến sau khi cô tốt nghiệp cao trung, đương nhiên là bị ba phản đối kịch liệt, thậm chí còn nằm viện đến nửa tháng, suýt chút nữa bị Sầm San chọc tức đến mức trúng gió. Sầm San đành phải nói chuyện với Phó Lập Quần, một mặt chống cự tiêu cực, nhưng không biết làm sao mà ba Sầm lại đưa ra tối hậu thư, Sầm San vì suy nghĩ đến sức khỏe của ba mình, buộc lòng phải lừa ông rằng mình đã chia tay với Phó Lập Quần.

Phó Lập Quần rất bực bội và nói "Vậy thì chia tay đi", vì thế mới có vụ uống sau vào mùa đông năm trước, rồi lại có một màn tái hợp lại.

Chu Thăng kiên nhẫn nói: "Em cho rằng tình huống như nào mới là tốt nhất?"

Dư Hạo trầm ngâm một lát, Chu Thăng lại nói: "Ngay từ đầu chúng ta đã đặt ra sẵn một tiền đề, chuyện yêu đương này, ba mẹ anh chắc chắn không chấp nhận."

"Đúng vậy." Dư Hạo gật đầu nói, y tin chắc rằng ba mẹ Chu Thăng sẽ không thể chấp nhận được việc con trai cả mình nói chuyện yêu đương cùng với một người con trai khác.

"Nếu như bọn họ có thể chấp nhận?" Chu Thăng nói, "Anh có thể đến công ty ông ấy để hỗ trợ, làm mọi việc ông ấy muốn anh làm, rồi bọn họ có thể tiếp nhận em. Đây không phải kết quả tốt nhất ư?"

Cứ như vậy, tương lai của Chu Thăng, tương lai của cả hắn và Dư Hạo, được thu xếp như vậy.

Dư Hạo nói: "Em cảm thấy ba của anh sẽ tức đến trúng gió. A, không thể nói như vậy."

"Anh muốn tạo bóng ma tâm lý cho họ." Chu Thăng nói, "Không có lý do gì nói chỉ họ mới có thể tạo bóng ma tâm lý cho anh, đây coi như đòn phản kích của anh đi."

Dư Hạo: "..."

"Anh biết trong một chốc một lát thì họ không thể nào chấp nhận ngay được." Chu Thăng nghiêm túc nói, "Anh không quan tâm đến việc đoạn tuyệt quan hệ cả, ông ta còn có thể làm gì được? Quang minh chính đại thừa nhận, trái lại thì không phải sợ gì cả, có thể họ sẽ ngoan cố vài năm, nhưng đến cuối cùng thì sao?"

Dư Hạo phải thừa nhận rằng tầm nhìn của Chu Thăng vẫn rất tỉ mỉ cẩn thận.

"Cuối cùng bọn họ vẫn phải chậm rãi chịu thua." Chu Thăng nói, "Nếu mềm mỏng rồi mà vẫn không chấp nhận, vậy cả đời này cũng không cần qua lại với nhau nữa, cùng với lúc này cũng không có gì khác nhau mấy nhỉ?"

Dư Hạo hiểu ý của Chu Thăng, hắn rất nghiêm túc với mối quan hệ của bọn họ, cũng chuẩn bị cả một trận chiến công phòng thủ với ba mẹ mình, không phải đánh bạc may rủi mà là từng bước cố gắng khiến họ không thể không nhận.

"Chuyện này không thể để Tiết Long lật tẩy được, cũng không thể để ba của Hoàng Cảnh Nhã lật tẩy lên, chúng ta phải nắm quyền chủ động." Chu Thăng lại nói, "Nếu không, chờ đến khi tốt nghiệp, chúng ta phải đi tìm việc làm, lúc đó quyền chủ động lại nằm trên tay lão già kia."

Dư Hạo suy nghĩ thật lâu, rồi sau đó nói: "Anh quyết định đi, chỉ cần anh đã hạ quyết tâm, bất kể như nào em cũng theo anh."

Chu Thăng không nói chuyện.

Dư Hạo nói: "Thế nhưng anh có biết không, em cũng thường suy nghĩ về tương lai của chúng ta, trách nhiệm ở cả trên người anh và em. Đừng tự gánh vác hết mọi chuyện một mình, được không anh?"

Bỗng nhiên Chu Thăng không nói, tỉ mỉ nhìn Dư Hạo. Dư Hạo còn có rất nhiều điều muốn nói, y muốn nói là tồn tại trên đời này, có thể sẽ giống như chú bác của mình, quan trọng là có thể lấy vợ sinh con rồi mở quán ăn ngon nho nhỏ, hoặc trở thành một doanh nhân giàu có giống như ba mình?

Điều mà anh muốn, nó có thực sự thành công theo nghĩa thế tục không? Dư Hạo không khỏi nghĩ đến mẹ Chu Thăng, so sánh với Chu Lai Xuân thì y càng thích mẹ Chu hơn một chút. Bà ấy cùng với Chu Lai Xuân dường như sống ở hai thế giới khác nhau, bệnh thần kinh thì thích làm theo ý mình, nhưng khi so sánh lại thì Dư Hạo càng thích bà ấy hơn. Đương nhiên, ý kiến của bà ấy thậm chí còn không quan trọng đối với Chu Thăng, ít nhất thì không quan trọng bằng Chu Lai Xuân.

Bởi vì ông ấy có tiền, ông ấy có thể dễ dàng chi phối cuộc sống tương lai của hai người, mà mẹ Chu Thăng thì không thể. Vì thế mà khi Chu Thăng nói về chuyện tương lai, phần lớn trọng điểm đều tập trung trên người ba hắn.

"Chuyện này... anh sẽ suy nghĩ nghiêm túc hơn về nó." Chu Thăng nói.

Hai người dừng bước chân, Chu Thăng ngẩng đầu lên, nhìn ánh trăng treo trên đỉnh đầu.

"Anh rất can đảm đấy." Rốt cuộc Dư Hạo vẫn không nói ra được những gì y muốn nói, "Đổi thành em, em nghĩ em không có can đảm để đối mặt với họ."

"Không gì có thể đập được anh." Chu Thăng ngẩng đầu nhìn ánh trăng, "Bởi vì anh có một tấm khiên chắn, hôm nay ánh trăng rất tốt."

"Đúng thế." Dư Hạo bước nhanh đuổi theo, Chu Thăng xoay người bắt đầu chạy nhanh, Dư Hạo đuổi theo hắn trên sân điền kinh, quát: "Đứng lại ngay cho em!"

"Đuổi theo anh đi, nhanh đuổi theo anh đi." Chu Thăng cười nói, vừa chạy vừa dừng để chờ Dư Hạo, Dư Hạo đuổi theo, Chu Thăng lai nhẹ nhàng xoay người một cái, đè Dư Hạo trên bãi cỏ, hai mắt Dư Hạo sáng rực phản chiếu lại ánh trăng tròn trên bầu trời, ôm lấy cổ Chu Thăng, nằm trên bãi cỏ hôn môi cùng với hắn.

Khi trở lại phòng ngủ, Chu Thăng vẫn còn gỡ cỏ dính trên đầu cho Dư Hạo.

Phó Lập Quần vẫn đang năm trên giường ký túc xá.

"Ăn gì chưa?" Dư Hạo hỏi, "Tôi nấu mì gói cho cậu nhé?"

Phó Lập Quần hấp hối: "Đói quá... không muốn ăn."

Chu Thăng: "Ngày đầu tiên đi làm thêm, có cảm nghĩ gì không?"

Phó Lập Quần: "Tiền khó kiếm —— phân khó ăn —— muốn đi cướp ngân hàng ——"

Dư Hạo luôn cảm thấy cuộc sống của y đã tạo nên nhiều áp lực phiền não cho Phó Lập Quần cùng Chu Thăng, khiến họ buộc phải suy nghĩ sớm một số vấn đề không nên nghĩ đến vào tầm này. Chu Thăng phiền não, lo lắng cho tương lai của bọn họ, Phó Lập Quần cũng lo lắng cho tương lai cùng với Sầm San. Chỉ riêng tâm trạng của Dư Hạo vẫn không thể tốt hơn, y biết Chu Thăng có rất nhiều khúc mắc nhỏ trong lòng, nhưng cái này lại đại biểu cho việc, điểm xuất phát của hai phía chính là ở bên nhau trọn đời.

"Mặt tối trong tính cách luôn là một phần trong linh hồn của chúng ta." Dư Hạo hắc ám nói với Chu Thăng, "Không ai trong chúng ta có thể hoàn toàn vứt bỏ đi ý niệm trong đầu, một người sao có thể chỉ dựa vào kỳ vọng mong muốn của bản thân để chiếm ưu thế chứ."

Chu Thăng hắc ám nói: "Vậy nên nhân cách hắc ám không thể bị tiêu diệt, chỉ có thể bị trục xuất."

Dư Hạo ngồi ở khu ghế VIP trong đấu trường cùng Chu Thăng hắc ám, Dư Hạo có dự cảm, Chu Thăng nhất định sẽ thắng được trận tỷ thí này.

Chính quyết tâm cùng nhau đối mặt với người nhà đã cho hắn sức mạnh, hay là do trong lòng Chu Thăng đã nghĩ thông suốt? Dư Hạo không nhịn được lại nghĩ đến nguồn gốc của vòng Kim Ô, trên thực tế, cho đến nay thì năng lực của vòng Kim Ô vẫn là một ẩn số.

Medusa vẫn tiếp tục đi vòng quanh bên cạnh sân đấu, thanh âm khàn khàn vang lên: "Thằng nhóc ranh, ngươi lại tới nữa..."

Chu Thăng nói: "Thằng nhóc rồi cũng sẽ lớn lên thành người đàn ông tốt, ngược lại là mày, âm hồn nhiều năm mãi chưa chịu tiêu tan, cũng đến lúc nên cút đi rồi nhỉ?"

Medusa hét lên inh ỏi.

"Tướng Quân!" Đột nhiên Dư Hạo ở trên khán đài hét lên, "Tương lai của anh không phải chỉ có mỗi anh, còn có em nữa!"

Chu Thăng thoáng nhìn về phía khán đài.

"Chúng ta sẽ cùng nhau." Dư Hạo nói, "Đừng quên!"

Thoáng chốc Medusa lao lên, Chu Thăng quyết đoán nâng khiên chắn lên, "Đùng" một tiếng chống lại móng vuốt sắc bén của Medusa.

"Trên đời này." Chu Thăng hắc ám bưng một ly trà đá long đảo, nói, "Không phải mọi thứ sẽ đều suôn sẻ như trong tưởng tượng, nếu có thể chỉ cần dựa vào ý chí cùng dũng khí để giải quyết mọi việc, thì làm sao xã hội lại xuất hiện nhiều sự "bất lực" như vậy?"

Dư Hạo căng thẳng nhìn Chu Thăng giao đấu cùng Medusa, lẩm bẩm nói: "Nhưng có nhiều chuyện phải làm rồi thì mới biết kết quả."

Chu Thăng tránh né đến góc trong, Medusa bắt đầu điên cuồng tấn công, móng vuốt sắc bén như mưa rền gió dữ tàn nhẫn cào trên khiên chắn, Chu Thăng hoàn toàn dựa vào khiên chắn để chống cự, không hề có cơ hội phản kích lại, âm thanh đánh vào kim loại vang lên từng trận như sấm.

Tọa kỵ Hắc Long như hổ rình mồi, không dám tiến đến gần, giống như có sự sợ hãi trời sinh đối với Medusa.

Chu Thăng mặc áo giáp trên người, Dư Hạo không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng y biết hiện tại hắn đối phó khá gian nan, y căng thẳng đến mức không thể hô hấp.

Chu Thăng đột nhiên giơ cánh tay bọc giáp của mình lên, nhìn đúng thời cơ, trong tay hắn hiện ra một thanh trường kiếm!

Đó là khi Dư Hạo gặp hắn lần đầu tiên, Chu Thăng lấy thân phận "Tướng Quân" để xuất hiện trong giấc mộng của Dư Hạo, lúc đó hắn cầm theo thanh trường kiếm! Từ sao khi có gậy Như Ý, gần như không thấy Chu Thăng dùng đến nó, mũi kiếm lúc này lóe lên, hắn xoay người, một kiếm quét đến, vẽ một đường cung trong chớp nhoáng trên không trung.

Medusa hét thảm một tiếng, bay vυ't rời khỏi, những móng tay dài ngoằng trên bàn tay trái bị kiếm chặt đứt, máu tươi vẩy ra rơi rớt trên mặt đất, bốc lên từng trận khói xanh.

Tướng Quân mặc áo giáp xoay người trên không trung, khua khiên chắn ra, trường kiếm vυ't qua, khi Medusa tiếp đất, ả nhanh như chớp vung móng vuốt về phía hắn, Tướng Quân lùi về phía sau trong nháy mắt, mã giáp bị đánh bay ra ngoài.

Trái tim Dư Hạo trong thoáng chốc vọt lên tận cổ.

Hai mắt Medusa bắn ra chùm tia sáng hóa đá, Chu Thăng lấy khiên chắn lại, cái đuôi dài của ả quét trên mặt đất một vòng, quét hắn ngã trên đất, cùng lúc đó, Hắc Long rốt cuộc cũng lao tới từ phía sau Medusa, Medusa quay người, Hắc Long lập tức sợ đến mức lùi bước.

Phần ngực áo giáp của Chu Thăng bị đâm lõm xuống một mảng, hắn một tay cởi bỏ bao cổ tay cùng bao tay xuống, ném xuống đất, phát ra âm thanh leng keng. Hoạt động lại ngón tay ở hai tay, lắc nhẹ khiên chắn, bến nó thành gậy Như Ý, tay trái cầm kiếm, tay phải cầm gậy Như Ý, hắn nhìn Medusa một cách đầy cảnh giác.

Medusa lộ ra nụ cười dữ tợn, lao về phía Chu Thăng, Chu Thăng điên cuồng gào thét một tiếng, cũng lao về phía Medusa, lăn ngay tại chỗ, kiếm cùng gậy Như Ý đều phóng ra đâm về phía ả, tiếp đó khua một kiếm đến phía móng tay bên phải của Medusa, móng tay bị chém gãy!

Medusa ở trên không trung, đuôi dài cuộn lại, không chờ Chu Thăng sử dụng một kích trí mạng, ả đã dùng đuôi cuốn chặt lấy hắn, đuôi rắn vung mạnh hắn trên không trung, rồi rơi thẳng xuống đất!

Chu Thăng gần như là đập đầu xuống đất, dường như Dư Họ nghe thấy được âm thanh xương sọ của hắn va chạm trên nền đất, suýt chút nữa y đứng bật dậy!

"Đừng quên vũ khí của Medusa không chỉ có mỗi đôi móng vuốt." Chu Thăng hắc ám chậm rãi nói.

Trên khán đài vang lên tiếng hô hào như dời núi lấp biển, Chu Thăng quỳ rạp trên mặt đất, gian nan vùng vẫy, bò về phía tấm khiên chắn của hắn, mũi miệng chảy đầy máu.

Medusa xoay người, đi vòng xung quanh Chu Thăng, quan sát phản ứng của hắn.

"Tôi nghĩ hôm nay hắn không muốn từ bỏ." Chu Thăng hắc ám nói, "Nhưng mà không liên quan, hắn chết, tôi vẫn ở đây. Em có muốn rời khỏi nơi này trước không?"

Dư Hạo lấy dao găm ra, xoay tròn nó giữa các ngón tay, không thèm nhìn đến Chu Thăng hắc ám.

"Cố lên..." Dư Hạo run giọng nói, "Chu Thăng, đứng lên đi."

Chu Thăng run rẩy, một tay vẫn nắm chặt kiếm, một tay kia nắm lấy được khiên chắn bên cạnh, bộ áo giáp trên người bị đâm đến mức vỡ vụn, cố gắng hết sức chống đỡ đứng dậy.

"Thắng bại đã rõ!" Chu Thăng hắc ám cất cao giọng nói, "Medusa, hãy đắp nặn lại chiến lợi phẩm của ngươi đi!"

Tay cầm dao găm của Dư Hạo không ngừng phát run, chỉ thấy Medusa dùng đuôi rắn cuốn lấy cổ họng của Chu Thăng, nâng hắn lên cao, mỉm cười một cách đầy tàn nhẫn, hai mắt ả mở to ——

"Đi thôi!" Dư Hạo hét lên một tiếng, dao găm trên tay như sao băng màu bạc, bay tới giữa sân đấu, tay trái Chu Thăng vẫn cầm tấm chắn, tay phải giơ kiếm lên, thân kiếm tiếp được dao găm trên không trung, xoay tròn một cái hung hăng đem nó đâm mạnh xuống mặt đất, dao dăm đóng định chặt chẽ đuôi của Medusa trên mặt đất!

Chu Thăng hắc ám lập tức xoay người, Dư Hạo đứng dậy lùi lại, tay cầm ngang một thanh dao găm khác.

"Tôi không hề phá hỏng quy tắc." Dư Hạo trầm giọng nói, "Anh xem, tôi không hề tham chiến, không phải sao? Đồ Đằng của tôi có thể đưa cho Chu Thăng, sức mạnh của tôi đương nhiên cũng có thể."

Khoảnh khắc thanh dao găm phát ra ánh sáng mạnh mẽ, Medusa giãy dụa không ngừng, Chu Thăng dùng hết toàn lực, để khiên chắn hướng về phía chân trời.

"Đến đây... để... tôi... triệu tập... các ngươi..."

Trong những khe nứt lớn giữa các tầng mây, hơn chục ngọn lửa màu bạc bay xuống ầm ầm rơi xuống đất, đấu trường rơi vào tình cảnh hỗn loạn, Dư Hạo tung cánh bay lên, tránh né Chu Thăng hắc ám. Sao băng rơi xuống ngày càng nhiều, sau khi rơi xuống đất, tất cả đồng thời biến thành vệ sĩ NPC trong mộng của Dư Hạo!

Mặt đất rung mạnh lên, Medusa điên cuồng gào thét, quay đầu lại bắn ra ánh sáng hóa đá, NPC đều giơ khiên phản quang trên tay lên, tung móc câu ra, cuốn chặt lấy Medusa ở bốn phương tám hướng, biến thành một tấm lưới khổng lồ!

Trong thoáng chốc khi ánh sáng phát đến thuẫn trận, Dư Hạo chỉ cảm thấy trước mắt sáng bừng, thầm nghĩ không ổn, nhanh chóng né tránh. Chu Thăng hắc ám vô cùng phẫn nộ, đập mạnh tay xuống bàn, khán phòng hóa đá trong nháy mắt, ầm ầm sụp đổ xuống!

Dưới sự hỗn loạn của đấu trường, Chu Thăng có thể thoát thân ra, nhanh chóng giấu thân mình vào trong đại trận NPC, Medusa tức giận đến mức choáng váng, ả không ngừng xung đột với đại trận, móc câu trên người lại ngày càng nhiều hơn. Medusa không ngừng lôi kéo nhưng dây móc trên người xuống, nhưng ả lại nhận ra rằng móng vuốt sắc nhọn của mình đã bị Chu Thăng chặt đứt!

Medusa bắn ánh mắt hóa đá về bốn phía, quét đến nơi nào thì dây thừng nơi đó dập gãy nát, không biết sao dây móc câu trên người càng nhiều hơn, quấn chặt trên người ả, tạo thành một tấm lưới, mà Hắc Long cũng giương cánh vọt tới, lao thẳng đến giữa tấm lưới, vuốt rồng của nó túm chặt lấy dây thừng, phẩy cánh, nâng ả bay thẳng lên!

Chu Thăng không nhịn được ho khan, chống gậy Như Ý xuống đất, điên cuồng gào lên một tiếng!

Áo giáp trên người Chu Thăng tiêu tán như mây bay, hiện ra kim lân giáp, sau đó hắn một chân bước đến bổ nhào, hét: "Chịu chết đi ——!"

Chu Thăng vung mạnh gậy Như Ý, vung nó lên giữa không tủng, cầm chặt vũ khí trong tay lao về phía Medusa, một gậy đập đến!

Binh sĩ NPC đồng thời hét lớn, mạnh mẽ kéo dây móc từ bốn phương tám hướng!

Medusa ngã xuống đất, Chu Thăng đập thẳng một gậy vào, lực đập đan xen lên xuống, kèm theo âm thanh bị bóp nghẹt, đập Medusa đang bị dây móc lôi kéo, ả bị tung lên không trung, ngũ quan vặn vẹo.

"Đương nhiên phải dùng đến chiêu cuối cùng..."

Chu Thăng tay trái cầm khiên tay phải cầm kiếm, ở giữa không trung, dùng khiên để đón đỡ, sau đó vung kiếm ra khỏi khiên chắn, thân thể Medusa phun máu tươi đầy trời trên không trung rồi, đầu ả như sao băng rơi thẳng xuống mặt đất!

"Thành công!" Dư Hạo hét lớn.

Dư Hạo giương cánh bay đến giữa sân đấu.

Giữa âm thanh reo hò điếc tau, Chu Thăng rơi thẳng xuống đất, không thở nổi, gian nan đứng thẳng, bị Dư Hạo ôm chặt lấy.

Đầu của Medusa cùng thân hình ả hóa thành khói nhẹ tiêu tán đi, lửa đen hừng hực tỏa ra, liên tục bây thẳng về phía lợi kiếm của Chu Thăng, dung hợp vào cùng với kiếm, hiện ra hoa văn kỳ dị.

"Chủ nhân mộng cảnh đối chiến Medusa, chiến thắng."

Lại là một trận hoan hô.

"Quy tắc cần phải sửa lại." Chu Thăng hắc hóa cả người toàn lửa đen bay quanh, hiện ra hình dạng Satan. Dư Hạo nhìn ra được quỷ Satan lúc này đang cực lực kiềm chế sự phẫn nộ.

Chu Thăng gần như không đứng vững nổi, cả người dựa vào trên người Dư Hạo, giơ kiếm chỉ về hướng quỷ Satan.

"Ít nói nhảm." Chu Thăng, "Kế tiếp."

Dư Hạo cả kinh nói: "Còn kế tiếp nữa?"

"Để cho tao xem là cái gì." Chu Thăng yếu ớt nói, "Không thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ ư?"

Quỷ Satan lơ lửng giữa không tủng, nhìn Chu Thăng chăm chú.

"Tốt thôi." Quỷ Satan nói với bốn phía đấu trường, "Chủ nhân mộng cảnh, Tướng Quân, muốn khiêu chiến đối thủ tiếp theo! Chúng ta hãy cùng nhìn xem, đối thủ kế tiếp là ai!"

Lửa đen tan biến, hiện ra l*иg giam, trong l*иg giam xuất hiện một con quái thú màu đen cao chừng mười thước, trên đầu lấp lóe một cái sừng dài, cơ thể được bao phủ bởi lớp vỏ thép gai, miệng nó như một cái chậu máu khổng lồ, răng nanh nhô ra bên ngoài, phía cuối đôi vẫn còn đang bốc cháy.

Dư Hạo:"Cái này... hay là thôi đi, Tướng Quân, làm người không cần phải hoàn mỹ quá mức đâu."

Quỷ Satan nói: "Nào, tao rất muốn nhìn xem mày sẽ đánh bại Thao Thiết như nào."

Dư Hạo: "Đi! Chu Thăng! Bây giờ anh không đánh lại được!"

Chu Thăng chỉ đành nói: "Sau này còn gặp lại! Bọn tao sẽ còn quay lại!"

Nói xong triệu hoán mây tới, kéo Dư Hạo theo, "Vù" một tiếng bay khỏi sân đấu trường.

Ở trên sân trời trong mây, Dư Hạo chữa thương cho Chu Thăng, trong mắt Chu Thăng lộ ra ý cười.

"Được rồi." Chu Thăng nói, "Khúc mắc quấy nhiễu anh nhiều năm, cuối cùng cũng tháo ra được."

Chu Thăng nằm trên sân trời, hàng ngàn sao băng bay qua lao thẳng về vòng Kim Ô, trở về thế giới của chính nó, tình cảnh lúc này vô cùng rực rỡ, chỉ ngắn ngủi có mấy chục giây, Dư Hạo bị cảnh tượng này làm cho rung động.

"Em cảm thấy rằng trong hiện thực, anh đã sớm giải quyết được nó rồi." Dư Hạo nói.

"Thật sự tháo bỏ được, vẫn còn có nhiều lo lắng như vậy nữa ư? Từ khi quyết định ở bên cạnh em." Chu Thăng dang tay chân ra, im lặng nằm hình chữ đại.